Chương 933: Đầu đuôi chân tướng (1)
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 534 chữ
- 2022-02-19 04:16:56
Nghe vậy, Trình Đông Nguyên hơi sửng sốt.
Kết quả thi nghiên cứu sinh bị sửa? Còn là người quen nữa?
Anh dừng lại giây lát rồi mới nói tiếp:
Về sau cô ta nói là đã dùng số tiền ấy để giúp đỡ phụ huynh bị mất một chân, vậy nên...
Bây giờ nghe cô nói vậy, anh không khỏi hoài nghi mức độ chân thật của chuyện này. Dù sao, một con người lương thiện làm sao lại xuyên tạc thông tin đăng ký nghiên cứu sinh của người khác được?
Trình Đông Nguyên cũng rất kinh ngạc, không ngờ nữ sinh ấy lại làm ra chuyện quá đáng như vậy.
Anh h5ít sâu một hơi, nói:
Đâu chỉ là từng gặp, mới đầu tôi còn tưởng là cô ta đã cứu tôi nữa.
Bạch Lộ?!
Trình Đông Nguyên nói ra tên của cô ta.
Chuyện là8 sao?
Anh nghiêm túc hỏi.
Hứa Vị Nhiên mím môi:
Anh cũng từng gặp người đó rồi, là nữ sinh cùng tới vùng sâu vùng xa3 dạy học tình nguyện với tôi.
Hứa Vị Nhiên ngạc n9hiên, nhíu mày nhìn anh:
Anh biết cô ta?
Cô chỉ nói là từng gặp rồi thôi, không ngờ Trình Đông Nguyên lại biết tên c6ủa cô ta.
Đáy mắt cô như tụ tập lốc xoáy, không kìm nén nổi cơn thịnh nộ của mình,
Thấy cô đột nhiên thay đổi sắc mặt, Trình Đông Nguyên ngạc nhiên:
Cô, cô làm sao.
Cô không vui vì chuyện anh kể à?
Về sau ở bệnh viện, Bạch Lộ chủ động tới tìm anh, khi đó anh mới biết tên cô ta.
Nghe anh nói vậy, Hứa Vị Nhiên mở to mắt.
Trình Đông Nguyên giải thích:
Trên đường từ Lhasa tới, khi tôi bị tai nạn, trên xe có một cô gái đã cứu tôi. Lúc ấy tôi không biết là ai, về sau cô ta đã tìm tôi, tự nhận là đã cứu tôi.
Lúc đó anh mê man, chỉ loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của người cứu mình.
Cô cứ thể nhìn Trình Đông Nguyên, nghe anh nói những lời ấy, không biết cảm giác trong mình lúc này là gì nữa.
Đến cuối cùng, cô nắm chặt bàn tay, muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn xuống, nhìn anh nói:
Lúc bị tai nạn, anh đang hôn mê, nhưng Bạch Lộ không hề lên chiếc xe ấy.
Trình Đông Nguyên không giấu giếm, thốt ra:
Lúc tôi tỉnh lại trong bệnh viện, cô ta tới phòng bệnh của tôi, tự nhận là đã cứu tôi. Để tỏ lòng biết ơn, tôi còn hậu tạ cô ta một trăm ngàn nữa.
Củ khoai mà Trình Đông Nguyên đã rửa và đặt trên bàn rơi xuống, đập mạnh xuống nền nhà, như một tảng đá nện vào trái tim cô.
Lúc nãy khuôn mặt của Hứa Vị Nhiên chỉ hơi lạnh lùng, nhưng bây giờ nhìn sang Trình Đông Nguyên, sắc mặt u ám.
Nghe vậy, Hứa Vị Nhiên nhíu mày chặt hơn:
Tưởng là cô ta cứu anh?
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Sau khi biết những chuyện ấy...
Rầm!
Cảm xúc nào đó thoáng qua trong anh, nhưng rồi nhanh chóng biến mất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.