Chương 1 : Thiên
-
Triệu Hồi Anh Hùng Việt Quốc
- Kaiju
- 2604 chữ
- 2019-08-20 09:26:45
Hửng sáng, trời xám xịt trong cơn mưa nhẹ đầu mùa hè báo hiệu một ngày dài đầy ẩm ướt. Vài người bọn họ ra đi từ lúc còn sớm để xử tử một người đàn ông vì tội trốn quân dịch. Trong cái thời chiến này việc giữ nghiêm quân luật là điều cần thiết, bởi chả ai muốn loạn trong giặc ngoài. Nhất là với một đất nước đang mang trong mình đầy sự biến động như Dạ quốc.
Thiên ngồi ở thùng đựng đồ phía sau xe bán tải cùng mọi người, dõi mắt theo dãy núi đằng xa bình nguyên vừa thở dài. Đây không phải là lần đầu tiên hắn theo những người lớn trong thị trấn để chứng kiến cảnh vương pháp thi hành. Đã sáu năm rồi, từ lúc lên mười tuổi Thiên đã làm ở tòa án thị trấn.
Ban đầu công việc của Thiên được giao cho chỉ là những việc vặt nhưng dần dần cuối cùng trở thành chôn xác chết. Đương nhiên hắn có thể từ chối, nhưng một việc vừa có trợ cấp lương lại thêm có thể kiếm một thứ rất quan trọng cần thiết cho tương lai thì sao hắn có thể nỡ lòng vứt bỏ.
Nói thêm tại sao Thiên lại không sợ công việc này so với các bạn bè đồng lứa bởi vì hắn là một kẻ trọng sinh. Vốn dĩ hắn không phải người của thế giới này, kiếp trước Thiên là một đấu giả sinh trong gia tộc họ Lê ở Việt quốc trên Trái Đất. Trong một lần huyết chiến bảo vệ gia chủ hắn đã hy sinh thân mình đồng quy vu tận với nhóm sát thủ truy sát tộc trưởng.
Lúc ấy Thiên nghĩ hắn đã chết rồi, nhưng không ngờ mảnh ngọc bích đeo ở cổ mà cha mẹ đưa cho hắn trước lúc lâm chung lại giúp hắn gặp được Tổ Mẫu Thượng Thiên vị thần của muôn dân, để trả ơn cho cha mẹ hắn vì công đức xây đền thờ. Bà ta đã đầu thai Thiên ở một thế giới khác mang đầy tính huyền huyễn trong một nhân dạng mới. Nhưng hắn thật không ngờ bà ta lại chơi lầy đến mức, chuyển sinh hắn thành một được trẻ con rồi giao cho một cô nhi viện để nuôi.
Và ban phát cho Thiên một cái bàn tay vàng trong thế giới mới mà khi hắn biết hắn chỉ còn cách cười khổ trong đau đớn.
Triệu Hồi Anh Hùng Việt Quốc
Một hệ thống mà bà ta xây dựng nên trong miếng ngọc bích. Chỉ cần đủ điều kiện hắn có thể triệu hồi bất kỳ anh hùng nào trong lịch sử Việt Quốc, từ vua chúa, võ tướng tới thần thánh.
Từ đầu khi Thiên tìm hiểu, hắn cảm giác có vẻ dễ ăn nhưng thật ra là sầu riêng gai nhọn. Cái gì mà
Bích Long Thảo, Huyết Long, Thượng Thần Cổ Điển,…. ‘’ Một loạt những nguyên liệu cần để đổi ra các anh hùng mà lúc hắn tra trên mạng chả cái nào có cả, đến cái Huyết Long tuy thế giới này có nhưng cũng thuộc dạng khó nhai. Giết rồng, chắc đùa. Bảo một đứa trẻ chưa trưởng thành đi đánh nhau với một con rồng? Đó là cái điều tệ hại nhất mà hắn có thể nghĩ ra nếu không muốn trân trọng mạng sống mới . Ngay cả đến cái con ma thú sói gần như ở dưới đỉnh tháp sinh vật mà hắn còn phải chật vật đánh thắng thì nghĩ gì hơn.
Đôi lúc Thiên nghĩ cuộc sống mình thật chớ trêu và không biết nên bắt đầu kiểu gì nữa. Giữa ranh giới sinh tử hắn đã tự hứa mình rằng nếu có thể sống, hắn sẽ trở thành một kẻ mạnh nhất nhưng với cái tình trạng này thì hắn còn phải chôn xác chết nhiều đấy.
Người đàn ông kia bị giải ra một ngọn đồi trong nghĩa trang vô danh. Tay chân bị trói lại, quỳ xuống. Một người trạc tuổi tứ tuần. Thiên nghĩ ông ta là cựu quân nhân bởi bộ quần áo quân đội lấm lem bùn trên người. Có vẻ ông ta đã chiến đấu ở mặt trận biên giới phía bắc với đế quốc Shurima, Thiên cũng chả ngạc nhiên lắm nếu có người chạy trốn từ cuộc chiến ấy về bởi những bản tin thời sự đưa ở tivi cho thấy cuộc chiến đúng nghĩa một cối xay thịt người, một ngày có tới hàng nghìn người chết, từng tốp linh mới gia nhập một trận chiến không có hồi kết. Ai rồi cũng sẽ có lúc phát điên và không chịu nổi nếu tâm lý không vững.
Ngay khi mọi người xuống xe tập trung, Thiên nhanh tay lấy xẻng đào một cái hố vừa vặn với thân hình người đàn ông ngay tại chỗ những ngôi mộ. Nơi sẽ là chỗ an nghỉ cuối cùng của ông ta. Cùng lúc ấy những người còn lại đang đứng bàn tán với nhau trong lúc chờ đao phủ tới.
Cái âm thanh của tiếng đào đất, tiếng thở của người đang chờ đợi sự trừng phạt hòa vào nhau. Khiến Thiên có chút khó chịu. May thay với sức lực hơn người của một kẻ tập luyện võ từ nhỏ, hắn nhanh chóng hoàn thành công việc.
Thiên cắm sâu cái xẻng xuống bãi đất đào, dựa lưng đứng. Nhắm mắt dưỡng thần, tiện thể suy nghĩ về việc học đấu khí sau vài ngày nữa khí hắn tròn đủ mười sau tuổi. Cả hai thế giới đều có chung sức mạnh là đấu khí, thứ năng lượng được chuyển hóa từ ma lực trong không khí nhờ vào mạch ma lực trong cơ thể con người.
Người bình thường ai cũng có một mạch ma lực nằm ẩn theo kinh mạch từ khi sinh ra. Nhưng chỉ khi đủ mười sáu tuổi, thời điểm mạch ma lực có căn cơ vững nhất mới có thể kích hoạt để tập luyện. Thiên muốn mình có căn cơ thật vững ít nhất đạt cấp Tiên giai Mạch để tạo đà sau này luyện công. Kiếp trước mạch của hắn là Hoàng giai Mạch, loại mạch thấp nhất trong tất cả thành ra khi hắn hai mươi tuổi vẫn chỉ đạt tới Trung giai – Đấu giả, cực kỳ phế vật.
Nhưng muốn tạo ra mạch Tiên Thiên thì Thiên phải có Tẩy Tủy Đan, mà trong số ba mươi sáu loại dược liệu tạo thành hắn chỉ còn thiếu duy nhất mỗi Lam Thảo, thứ cỏ xanh mọc ở sâu trong rừng rậm có dược tính bồi bổ sự vững chắc cho kinh mạch. Mua ở bên ngoài là rất khó, chưa tính giá mỗi cái Lam Thảo lên tới 500.000 đồng Eki. Tiền tệ của Dạ Quốc, mỗi một đồng Eki như một đô la vậy, một gia đình chuẩn ba người tiền thức ăn tiêu trong một tháng chưa tới 300 đồng Eki nên đủ hiểu số tiền đó với Thiên lớn cỡ nào. Nên hắn vẫn còn đang bận tâm trong lòng về việc kiếm ra Lam Thảo.
Này cậu bé, ta có thể nhờ cậu một việc được không ?
Người đàn ông nói, phá vỡ việc suy nghĩ của Thiên.
Có gì không ông chú ?
Thiên nói, không lấy vẻ phiền lòng. Câu hỏi hắn mang theo một chút hiếu kỳ.
Ta muốn nhờ cậu gửi hộ ta một bức thư tới con gái.
Người đàn ông cầu khẩu.
Một bức thư ?
Thiên bất ngờ trước lời đề nghị, hắn ngồi xuống sát bên cạnh. Một vài người tử tù trước đây cũng thường nhờ hắn một số việc như đào đất nông hay xin một bữa ăn nhẹ. Nhưng gửi một bức thư thì lần đầu hắn mới nghe thấy.
Đúng vậy. Ta có một bức thư trong chiếc tủ tại ga xe lửa thị trấn. Mã số 214. Ta mong cậu hãy đến đó lấy.
Người đàn ông cúi người, ra hiệu cho Thiên thứ đồ vật bên trong túi áo. Đó là một chiếc khóa của tủ đồ nhà ga xe lửa.
Hmm, được thôi. Chỉ là tôi không chắc bức thư đó sẽ đi ngay đâu
Thiên gật đầu nói, hắn lấy nhanh chiếc chìa khóa cho vào túi quần. Nếu để mấy người trong nhóm hành quyết biết việc hắn giúp đỡ tù nhân sẽ khá là phiền phức.
Cảm ơn cậu
Người đàn ông nói như khóc.
Không có gì
Thiên nói, sau đó cậu động viên ông ta thêm một vài lời để an tâm rằng điều ông muốn sẽ được hắn đảm bảo thực hiện.
Trời sáng dần, màn sương ở nghĩa địa cũng đã bay đi hết. Một người đàn ông trọc đầu tiến đến gần người tử tù, cắt dây trói và lôi ông ta đi. Thiên biết ông trọc đầu, đó là Han. Một tay lính đánh thuê ở thị trấn, khá có máu mặt, tính cách hảo sản. Ông ta được thị trưởng thị trấn giao cho công việc hành quyết tử tủ cũng hơn hai mươi năm rồi.
Giữa Thiên và Han có một mối quan hệ khá thân thiết, không chỉ ở công việc mà còn ở cuộc sống. Vì Han thường xuyên hay mua đồ ăn tặng lũ trẻ ở cô nhi viện, có lẽ ông muốn bù đắp một phần nào việc người vợ và con nhỏ mình chết từ lâu. Hôm nay, cái khuôn mặt vốn dĩ nhẹ nhành tình cảm ấy lại khoác lên mình tiếp một bộ mặt lạnh lùng đầy vô cảm.
Đám người đưa tụ tập thành một vòng tròn, Thiên đứng im ở chỗ cũ quan sát. Từ xa Thiên chả nghe thấy nhiều gì về những lời họ nói. Cuối cùng, Han hạ lệnh lôi tiếp người đàn ông tới một cái thớt gỗ. Rút ra thanh kiếm làm từ thép ở sa mạc Tử Thần, một lưỡi kiếm kì dị với những họa tiết vân đen trắng nhìn như hình ảnh những oan hồn đang gáo thét dưới địa ngục, Thiên nghe nói rằng tất cả những vũ khí làm từ thép Tử Thần đều có chung một họa tiết như vậy, bén sắt và đầy sự quỷ dị.
Han đeo găng tay, ông giữ thanh Tử Thần của mình bằng cả hai tay rồi nói
Nhân danh đức vua Dạ Quốc, Triệu Lý Dạ Mục Vương, thay mặt thị trấn Hạ Sơn, ta tuyên bố ngươi án tử hình.
Ông nâng thanh kiếm cao quá đầu.
Với một nhát kiếm gọn ghẽ. Máu người đàn ông phun ra, đỏ tươi thấp đẫm bãi cỏ xanh. Tiếng quạ kêu vang lên không ngớt. Vũng máu dần thấm vào lòng đất. Cái đầu lăn một lúc dừng dưới chân một người trong nhóm xét xử. Anh ta nhặt lên đặt nó vào cái rổ, rồi mọi người dọn dẹp để chuẩn bị tới phiên Thiên làm nốt. Chôn xác.
Mọi người bỏ lại Thiên một mình bên chiếc xe đẩy với cái xác chết không nguyên vẹn. Ánh mắt hắn đảo qua một vòng xem xét khi thấy mọi người đi khuất bóng, hắn lôi trong chiếc áo sơ mi ra chiếc ngọc bích đem theo từ thế giới cũ. Miệng Thiên lẩm bẩm
Hút hồn
, đột nhiên từ xác người đàn ông một vần ánh sáng trắng nhạt nhòa bay vào miếng ngọc bích, ngọc bích sáng lên rồi vụt tắt.
Không cần phải nói, thứ ánh sáng kia chính là linh hồn của người đàn ông sau khi chết tạo thành. Theo truyền thuyết linh hồn của người sau khi chết đi sẽ vào địa ngục vào luân hồi. Nhưng chỉ tiếc nếu rơi vào tay Thiên thì linh hồn của người chết sẽ bị chiếc ngọc bích hút lại và quy đổi để trở thành điểm triệu hồi anh linh – anh hùng Việt Quốc.
Thiên có cảm giác ghê tởm cái hệ thống này khi dùng linh hồn làm tiền tệ. Ngoài mấy cái nguyên liệu là thành phần phụ thì điểm linh hồn là thứ quan trọng nhất. Không có điểm linh hồn thì cái hệ thống triệu hồi trở nên vô dụng.
Tỉ dụ như dù Thiên có kiếm được Long Huyết nhưng không đủ mười ngàn điểm linh hồn thì cũng không thể triệu hồi
Nhân cấp – Lý Phục Man
đấy còn chưa tính nếu cấp bậc của anh linh càng cao thì số linh hồn đòi hỏi càng lớn. Nhân cấp đã mười ngàn điểm, thì Thánh cấp Thần cấp nó còn lên con số khủng bố cỡ nào.
May thay cho Thiên, hắn không nhất thiết phải dùng linh hồn con người để triệu hồi. Có thể dùng linh hồn ma thú để quy đổi, sức mạnh linh hồn càng cao giá trị càng lớn. Chỉ là hiện giờ Thiên chưa đủ sức đi săn những con ma thú nên chỉ còn cách này để kiếm linh hồn điểm. Nên vì vậy, mỗi khi các tử tù có yêu cầu gì hắn đều cố gắng thực hiện coi như đền bù một phần nào cho việc hắn làm.
Chiếc ngọc bích sau khi mất đi ánh sáng hiện lên những chữ số bạc trong không khí trước mặt Thiên.
983 Điểm.
Đó là công sức sáu năm của Thiên, chỉ còn vài điểm nữa khi tròn một nghìn điểm hắn sẽ được hệ thống cho triệu hồi ngẫu nhiên môt anh hùng Nhân – Cấp, anh hùng đầu tiên của mình. Thiên không ngần ngại để lộ nét mặt khá vui vẻ.
Sau đó Thiên nhanh chóng chôn xác người đàn ông và tìm cho ông một cái bia mộ thích hợp. Xong xuôi tất cả, hắn cúi người chào một lần cuối người đàn ông xấu số và quay lại với nhóm người.
Trời dường như lạnh hơn khi về trưa. Thiên ngôi lên thùng xe như cũ chờ đợi chuyến đi về thị trấn, Han cũng ngồi cùng, sát bên cạnh cậu với thanh kiếm được ôm sát bên người.
Đó là một kẻ ngu ngốc
Han nói, đủ vừa để Thiên nghe thấy. Thiên biết Han nhắc đến ai, ông tiếp theo đặt lên vai hắn
Đừng bao giờ đào ngũ
Han nghiêm túc nói. Thiên chỉ ngạc nhiên rồi hắn gật đầu.
Han có thể đang lo cho hắn, bởi khi hắn mười sáu tuổi cũng là lúc hắn đủ tuổi phục vụ trong quân đội. Ông ta lo chiến tranh không thích hợp cho hắn, nếu hắn tham gia rồi sẽ giống như người đàn ông chịu một kết quả bi thương.
Yên tâm, đại thúc. Cháu chưa thể đi được đâu. Đại thúc quên cháu còn muốn trở thành một lính đánh thuê à ?
Thiên nói, pha chút cười đùa để không khí dịu xuống.
Bất tài như nhóc đòi làm lính đánh thuê. Đợi khi nào mọc được đủ lông dưới háng đi nhé?
Han cười ha hả. Nghe câu chọc của Han, mọi người ngồi bên cạnh cũng bật cười. Ai cũng rõ Thiên là người ít tuổi nhất nhóm và cái ước mơ viễn vông trở thành lính đánh thuê từ thuở bé.
Này mọi người..
Thiên bó tay hoàn toàn trước phản ứng của đám người. Và thế là chuyến đi về từ nghĩa trang trở thành một gánh xiếc cùng tiếng trò chuyện.