Chương 60
-
Trở Về Eden
- Rosalind Miles
- 3849 chữ
- 2020-05-09 01:45:12
Số từ: 3846
Ngồi trong văn phòng của Tổng Giám đốc Công ty
Harper Mining
, Jake nhìn đống giấy tờ lộn xộn trên bàn mà tâm hồn để tận đâu y cũng không biết nữa. Giơ tay ôm đầu, y lấy hết sức xoa hai bên thái dương. Stephany có cái gì mà có thể bắt y nghĩ lung tung, không thể nào tập trung tư tưởng để làm việc được như thế này nhỉ? Với một sự tức tối lúc một tăng lên, y nhớ lại mấy tháng vừa qua, kể từ ngày y làm quen với Stephany. Càng ngày y càng say mê người đàn bà ấy, từ trước đến giờ chưa lần nào y có tình cảm tương tự với bất kỳ người phụ nữ nào. Thế còn cô ta? Đó là điều giày vò y nhiều nhất. Tuy vậy y biết rằng về phía Stephany chắc chắn cũng có một cái gì đó, y tin chắc như vậy. Jake quá sành phụ nữ, để có thể cảm nhận bằng trí óc và trái tim của mình những say mê thầm kín mà họ có thể chối cãi nhưng không thể nào che giấu được. Và y đã thấy sự say mê đó trong đôi mắt của Stephany, đã cảm nhận dòng điện phát ra từ thân thể chị. Trong chuyện này y không thể nhầm lẫn được.
Tất nhiên là cô ta phải chống cự lại, y đã sẵn sàng trước việc ấy. Cô ta có chồng. Có vẻ như cô ta có quan hệ tốt với ông chồng bác sĩ, một người mà Jake đánh giá là tẻ nhạt, người mà Jake sẵn sàng đánh đổi tất cả để đừng phải nhìn thấy mặt. Không biết Stephany tìm thấy điều gì ở con người như thế nhỉ? Bị giày vò vì ghen tuông, Jake thậm chí không muốn nghĩ rằng có thể Dan là một người tình nhân cừ khôi. Nhưng thậm chí ngay cả những người đàn bà hạnh phúc nhất trong hôn nhân như người ta vẫn nói thỉnh thoảng cũng cảm thấy ngứa ngáy, chính lúc đó ta có thể bắt họ phải gãi ngứa. Jake cũng đã gặp không ít những bà vợ hạnh phúc, có biết bao nhiêu ả đã ở trên giường ngủ của y rồi.Thế nhưng người đàn bà này… Làm gì với cô ta đây. Mẹ kiếp! Y đã chiếm đoạt công ty của cô ta, hất cổ cô ta, vậy mà còn phải làm gì nữa để bắt cô ta suy nghĩ và nhìn nhận y một cách nghiêm chỉnh? Thôi được, gì thì gì đi nữa cũng phải quyết định mau lên, không thể để cô ta chờ ngoài cửa lâu hơn nữa.
Y thầm tập dượt những câu mở đầu:
Stephany, tôi mời bà đến đây hôm nay để… bởi vì tôi muốn nói rằng – đề nghị…
.
Vô hy vọng, phải nghĩ ra một điều gì đó hay hơn. Nào, nào… Y ôm đầu. Phải nghĩ ra một cớ gì đó…
Stephany kiên trì ngồi chờ đợi trước cửa văn phòng mà cách đây chưa lâu còn là của chị. Bỗng thấy Dennis đi ngang qua để về văn phòng của cậu
- Mẹ, – cậu ngạc nhiên, – mẹ làm gì ở đây thế?
- Ông Sanders mời đến, – Stephany thản nhiên đáp.
- Sao mẹ không cho hắn một bài? Sao mẹ lại ngồi ở đây mà chờ như vậy?
- Thế anh bảo tôi phải ngồi đâu bây giờ hả? – Stephany dẹp được sự cám dỗ muốn nhắc lại cho con trai nhớ vai trò quyết định của cậu trong việc chị rơi vào tình cảnh hiện nay. – Chẳng nhẽ tôi cứ ngồi suốt ngày ở Eden rồi oán trách cả thế giới này à? Jake đã tước đi của tôi cả công ty và con trai. Và bây giờ tôi muôn biết hắn còn muốn gì ở tôi nữa. Dennis nổi nóng:
- Hắn không lấy được con với ý nghĩa mà mẹ nói. Con không phải là tài sản của hắn.
- Cứ cho là như vậy.
- Con không muốn mẹ và con lại thù ghét nhau.
- Chúng ta cũng không nhất thiết phải là kẻ thù.
- Nhưng con cần có những quyết định riêng mẹ ạ.
- Dĩ nhiên. Có điều phải suy nghĩ cho thật chín chắn, điều mà trước đây rất ít khi anh làm. Đồng ý chứ? Dennis toan trả lời thì điện thoại trên bàn Hilary vang lên.
- Thưa bà Harper, ông Sanders đang chờ bà. – Bà ta bối rối nói. Stephany đứng dậy:
- Cảm ơn bà Hilary, – chị dịu dàng nói. – Bà đừng để ý đến điều đó.
- Tôi cũng có để ý đâu.
- Mẹ,
– Dennis cất tiếng nói nhưng lập tức im bặt.
- Ta sẽ nói chuyện sau, – Stephany cương quyết nói. – Hôm nay mẹ muốn tổ chức bữa cơm gia đình. Con về chứ? Mẹ mời con đấy.Dennis do dự. Không đợi cậu trả lời, Stephany đi vào phòng làm việc của Jake.Jake làm ra vẻ đang chăm chú đọc những tài liệu gì đó.
- Mời ngồi, – y buông một câu rất nhanh. – Tôi xong ngay đây.
Không để ý đến chiếc ghế mà Jake mời chị ngồi, Stephany đến bên cửa sổ và ngắm quang cảnh bên ngoài. Một lúc sau Jake lên tiếng:
- Hy vọng là tôi đã không bắt bà phải chờ lâu.Stephany ngoảnh lại. Y đang dọn dẹp giấy trên bàn.
- Chỉ mới hai mươi phút thôi. – Chị trả lời bình thản.
- Hai mươi phút? – Y giả vờ ngạc nhiên. – Tha lỗi cho tôi vì Chúa. Bà biết đấy, điện thoại liên tục…
- Vâng, tôi biết.Y ném một cái nhìn rất nhanh về phía chị. Sao, cô ta nhận ra mình đóng kịch à? Mặt chị vẫn thản nhiên như không.
- Cà phê? – Y hỏi.
- Không, xin cảm ơn, không cần đâu.
- Nếu thế thì ta vào việc ngay nhé. – Jake cảm thấy cáu kỉnh vì không sao nén được hồi hộp. – Tôi muốn khôi phục lại cuộc thương lượng giữa chúng ta. Tôi muốn đưa ra một đề nghị.
- Tôi nghe ông đây.
- Tốt lắm. Chúng ta chia đôi lợi nhuận của công ty, năm mươi trên năm mươi, tôi và bà.Mắt Stephany mở to:
- Để đổi lấy cái gì?Y không trả lời.
- Nào, – Stephany khăng khăng hỏi lại. – Người ta chờ đợi điều gì ở tôi để đánh đổi năm mươi phần trăm lợi nhuận từ công ty của chính tôi? Jake gạt ghế đứng dậy, bước lại gần cửa sổ, đứng bên chị.
- Phong cảnh tuyệt vời, phải không? – Y khàn khàn hỏi.Stephany chăm chú nhìn chiếc cầu dẫn đến bến cảng, cố gắng không nghĩ về sự gần gũi của y, không nghĩ về dáng người thanh thanh, cân đối, và đôi bàn tay ấy… Stephany cảm thấy giữa họ đang xảy ra một cuộc vật lộn bí mật, cũng như cảm nhận thấy sức nặng mà ý chí của y đang trút lên người chị. Nhưng trong đáy sâu của tâm hồn chị còn có một cuộc vật lộn khác giữa những tình cảm trái ngược nhau của bản thân chị: về ngay hay ở lại ngả vào người y hay phải đẩy ra.
Không nên nghĩ về hắn như nghĩ về một người đàn ông… – Chị thẫn thờ nghĩ bụng. – Hãy nghĩ về hắn như một kẻ đối địch
.
- Thế đấy, năm mười phần trăm, – chị nói. – Có bẫy gì đây?
- Chẳng có cái bẫy nào cả, Stephany ạ, – y lẩm bẩm. – Thật đấy, chẳng có gì xấu xa cả. – Y thận trọng cầm tay chị rồi vuốt ve nó. – Nói thật lòng, tôi đã mong muốn là bà sẽ thích điều đó. Tôi sẽ rất thất vọng nếu không phải là như vậy
Chị ngẩng lên nhìn y. Lời đề nghị hoàn toàn không có hai nghĩa. Chị bồng bột thở mạnh:
- Jake, có thật là ông muốn rằng tôi…
- Phải, – Y đáp – rất nghiêm chỉnh.Chị giật tay lại.
- Để chui vào giường với ông, Jake ạ, – chị cương quyết nói, – công ty là cái giá quá đắt,… và vẫn còn chưa đủ.
- Dù sao đi nữa thì bà cũng cứ suy nghĩ xem, tôi xin bà đấy.
- Về chủ đề ấy thì tôi chẳng cần phải nghĩ gì cả.
- Giá bà suy nghĩ thì bà đã phải trung thực với chính mình. Có thể đó là lần đầu tiên trong đời.
- Ông tự tin đến nỗi làm cho người khác phải kinh ngạc đấy. Thế nào, ông cho rằng không một người đàn bà nào có thể chống lại sự cám dỗ của ông à?
- Nếu nghĩ thế thì cuộc đời này đã thú vị hơn nhiều. Nhưng bà có phải là…
người đàn bà nào
đâu?
- Jilly… – chị lưỡng lự nói.- Vâng! – y đáp lời, giọng có vẻ hy vọng.
- Tôi đã xem xét ông, và suy nghĩ về ông…
– Chị nở một nụ cười mà ta có thể hiểu rằng, chị biết sự thú nhận này sẽ có hại cho thanh danh chị. – Ông là người làm ăn. Tình dục đối với ông chỉ là sự giải trí. Tại sao ông lại cần đến chính tôi? Ở đâu ra sự lựa chọn như vậy?
- Tôi không biết, – y trầm ngâm nói. – Dù thế này hay thế khác thì hình như tôi đang bị mất trí. Chị im lặng.
- Điều đó hình như cũng có nòi đấy. – Y nói với một chút cay đắng. – Tôi có đứa em trai cũng đã từng mất trí vì đàn bà. Cái đó chẳng đem lại điều gì tốt đẹp. Nó đã bị bế tắc.
- Ở tôi cái đó cũng do di truyền đấy.
– Chị nói một cách giản dị.
– Nhưng không ăn thua gì đâu. Giữa chúng ta sẽ chẳng có gì cả, tôi rất lấy làm tiếc…
- Bà sẽ lấy làm tiếc đấy. – Y vẫn đợi một điều gì đấy, một lời thú nhận, một sự bóng gió chẳng hạn.
- Ông đừng hy vọng như vậy. – Chị nhìn thẳng vào mặt y.
- Nhưng từ chối như thế thì thật là dại dột. Tôi đã đưa ra một lời đề nghị hào phóng. – Y giận dữ nói.
- Cho dù là sự từ chối của tôi chỉ làm ông cay đắng một chút thôi, thì tôi cũng đã mừng lắm rồi! – Chị đi ra cửa và nói thêm: – Nếu ông không phản đối thì tôi chào ông.
- Lần cuối cùng…Chị mỉm cười và đi ra, cẩn thận khép cửa lại. Còn lại một mình, Jake mệt mỏi gieo mình xuống ghế bành.
Thế tiếp theo thì sao? – Y u ám tự hỏi. – Phải làm gì bây giờ?
Rời toà nhà của
Harper Mining
, Stephany cảm thấy kể từ khi tiếp xúc với Jake, đây là lần đầu tiên chị không thất bại. Chị đã không nhân nhượng y một ly nào. Chị đã chống trả lại ảnh hưởng của y đối với chị. Nhưng rất nguy hiểm. Trong mọi lĩnh vực. Ơn Chúa, Bill đã hầu như khỏi hẳn để có thể trông cậy vào ông. Chị vội đến bệnh viện mà ông đang điều trị.Stephany tóm tắt lại những sự kiện chính đã xảy ra kể từ lần cuối họ gặp nhau. Bill đã được nghe Tom thông báo về thắng lợi của Jake trong phiên họp Ban Giám đốc, khi y gạt được Stephany ra khỏi công ty. Bây giờ khi nghe chị kể lại thủ đoạn mới của y, ông chỉ bày tỏ sự thông cảm chứ không ngạc nhiên chút nào.
- Phải lường được điều đó từ phút đầu tiên khi hắn gặp cháu, Stefi ạ. – Ông càu nhàu. – Quái quỷ, mọi việc đã xảy ra thật tệ hại!
- Bác định nói điều gì?
- Thì đấy, bác nằm dài ở đây mà không giúp cháu được điều gì, trong khi cháu cần bác như vậy.
- Bill, sao bác lại xin lỗi về việc bác chỉ là người trần thôi! Hơn nữa cháu không tin lắm là bác hoặc cháu có thể làm được điều gì. Chúng ta đã chiến đấu đến cùng. Đơn giản là họ trội hơn ta thôi. Có thể là chúng ta đã già cỗi rồi, thiên nhiên bằng cách đó muốn nói lên rằng thời của ta đã hết. Bill không phá lên cười như chị dự đoán, trái lại ông u ám nói:
- Stephany… bác cần nói với cháu điều này. Jilly có lẽ là đứng về phía Sanders đấy.
- Cháu cũng gần như công nhận điều đó. Khi nào chuẩn bị được đầy đủ rồi thì cháu sẽ trả lời. Còn bây giờ cháu phải khôi phục lại gia đình bác ạ. Bởi vì con cháu đã phải khổ vì cháu quá nhiều rồi. Bill âu yếm mỉm cười:
- Cháu vẫn cứ vơ lấy việc như trước. Khổ như thế nào? Cháu cứ hỏi Sara và Dennis xem. Bác không cho rằng chúng lại đồng ý với cháu.
- Thế Tom thì sao?
- Cứ cho có một thời gian nữa. Ngoài ra không cần gì khác cả. – Ông im lặng. – Còn bây giờ ta bàn về công việc nhé. Thế nào, cháu quyết định từ bỏ công ty thật đấy à?
- Cháu không có sự lựa chọn nào khác.
- Có chắc không?
- Cháu đã thua cuộc, Bill ạ. Tất cả thế là hết.
- Không được như thế! – Ông hít vào một hơi rất sâu. – Cháu vẫn còn cơ hội để lấy lại công ty. - Chú Bill…
- Đây là một canh bạc liều lĩnh và khủng khiếp. Cháu có thể sẽ mất hết tất cả. Nhưng vẫn có cơ hội để thành công.Stephany cảm thấy rất mệt mỏi và buồn nôn.
- Sao chú lại nói với cháu những điều đó?Bill lật gối lên và lấy ra một tờ giấy dày đặc những chữ số viết tay.
- Bác đã làm những nhận xét này, – Ông tỉnh bơ khi nói với chị. – Còn tiếp theo thì tất nhiên, tất cả mọi việc đều phụ thuộc vào cháu.
Đi từ buồng tắm sang buồng ngủ, Dan không thể hiểu được ông đang lo lắng điều gì. Nhẽ ra phải vui mừng vì Stephany đã thu xếp được với con cái, cho dù mọi việc xảy ra không được tốt đẹp lắm. Bây giờ họ đã có nhiều thì giờ hơn để dành cho nhau. Ông đưa mắt nhìn Stephany lúc này đang ngồi trước bàn trang điểm. Có vẻ như chị đã chấp nhận chuyện xảy ra một cách bình thản hơn thì phải. Nom chị thật lộng lẫy trong bộ trang phục buổi tối tuyệt đẹp với chiếc vòng cổ và hoa tai bằng ngọc trai và chiếc khăn bằng sa bồng bềnh màu đỏ.Tuy nhiên, qua cái nhìn lơ đãng của chị, qua những cử động máy móc khi chị xoa phấn, kẻ chì, đánh mắt, ông có cảm tưởng là tâm trạng chị không được vui vẻ lắm. Nhanh chóng lau khô người và mặc quần áo, Dan thầm băn khoăn: Thì ra sự mất mát công ty
Harper Mining
là một cái giá quá cao cho Stephany chăng? Nếu đúng như vậy thì hy vọng của ông rằng cuộc đời từ nay sẽ yên tĩnh chỉ là ảo tưởng, và tất cả mọi kế hoạch làm lại mọi thứ từ đầu sẽ tan vỡ như bong bóng xà phòng.
- Thế nào, em đang chuẩn bị làm gì đấy?
- Anh định nói là
trong quãng đời còn lại
chứ gì?
- Không hẳn thế
- Công việc từ thiện anh ạ. Chẳng phải những người phụ nữ xế bóng như em đều làm việc ấy hay sao?Ông lại gần và ôm lấy em từ đằng sau.
- Sao anh lại không hề nhận ra điều gì tương tự nhỉ. Kết thúc của công ty
Harper Mining
đâu có phải là kết cục của Stephany mà chúng tôi biết rõ và rất yêu quý đâu. – Ông âu yếm xiết chặt vai chị.
- Và sẽ không ban giờ có điều đó.
- Nghe có vẻ quả quyết một cách đáng ngờ đấy. Em đã nghĩ ra được nước cờ mới rồi đấy à?
- Vâng – Chị nhìn vào gương một lần cuối cùng rồi đứng dậy – Nước cờ tiếp theo của em là ăn tối với các con.Nhưng rồi một giờ đồng hồ trôi qua mà họ vẫn chưa động đến thức ăn.
Uống cạn li thứ ba, Dan đưa mắt nhìn Stephany và Sara đang bàn tán điều gì đó rất căng thẳng, ông chửi thầm trong bụng. Dennis chỉ có thể gây ra những rắc rối mà thôi. Stephany còn làm ngơ trước việc đó đến bao giờ nữa?Dường như nghe thấy những lời đó, Stephany ngẩng lên.
- Chúng ta sẽ không chờ Dennis nữa đâu, – chị hờ hững nói – Có lẽ nó đã bị lạc mất rồi. Maytie vốn trầm tĩnh, xăng xái bên cạnh bàn để rót rượu vang. Sara nâng cốc và nói đùa:
- Vì những người bạn vắng mặt của chúng ta!
- Chờ tôi với, – một giọng nói quen thuộc vang lên. – Đang nói về những ai đấy, tôi có quen họ không? – Dennis bước vào phòng, tay vung vẩy một bông hồng đỏ thắm. Cậu đến gần Stephany đang ngồi ở vị trí chủ trì bữa tiệc, đặt bông hồng bên cạnh và hôn vào má mẹ.
– Xin lỗi cả nhà vì con về muộn.
Đến cuối giờ lại phải sửa gấp một bản thống kê dành cho mùa tới. Thế là con đành phải ở lại.Stephany phải cố gắng lắm để không ném về phía Dan một cái nhìn đắc thắng. Chị nâng cốc.
- Vì chúng ta! Vì gia đình! Và vì tương lai!
- Vì tương lai ư? – Sara nghi ngờ hỏi lại.
- Đúng, – Stephany tặng những người ngồi quanh bàn một nụ cười nhẹ nhõm – Mẹ nghĩ rằng đã đến lúc chúng ta phải liên kết lại. Mẹ biết rằng thời gian gần đây cả nhà phải khổ vì mẹ. Do đó mẹ muốn được xin lỗi tất cả.Dan lắc đầu:
- Vì lẽ gì cơ chứ. Bọn anh đều hiểu rằng em đã phải chịu một gánh nặng như thế nào.
- Có thật vậy không? – Giọng Dennis vang lên với một vẻ gì đó rất nguy hiểm. Stephany lo lắng nhìn cả nhà.
- Hy vọng rằng đây sẽ là một cuộc làm lành.
- Thế còn sau đó thì sao? – Dennis không để mình bị thuyết phục một cách dễ dàng như vậy – Từng người trong chúng ta lại ai đi đường nấy và tiếp tục đầu độc cuộc sống của mình đúng theo truyền thống của nhà Harper từ xưa đến nay chăng?
- Hoàn toàn không cần thiết như vậy! – Dan lên tiếng phản đối.
- Thế ư? – Dennis cười khẩy – Thế mà con cứ tưởng ở nhà ta, điều đó đã ngấm vào máu rồi.
- Dennis, – giọng Sara đầy đe doạ – Cậu muốn phá đấy hả?
Stephany vội vàng dàn hoà:
- Ồ không, tất nhiên là Dennis không định làm như thế. Mẹ nghĩ rằng, mẹ muốn các con tha lỗi vì mẹ đã làm cho đời các con trở nên phức tạp, trong khi đó nhẽ ra mẹ phải là một bà mẹ bình thường, có thể hy vọng và tin cậy được.
- Sao mẹ lại nói thế! – Sara phá lên cười. – Sao mẹ không nghĩ là chúng con chỉ thích mẹ đúng như thế này thôi.
- Mẹ như thế này chúng con mới yêu, cho dù thế nào đi nữa, – Dennis sôi nổi tiếp lời chị.Cậu đặt cốc xuống và giơ tay với cái bình mà Maytie để ở giữa bàn.
- Phải, tất cả là như thế đó, mẹ yêu quý ạ. Nhưng tất cả những cái đó cũng không thể làm thay đổi được một điều là chính mẹ đã gây ra cho mình tất cả những điều rắc rối.
- Hãy biết sợ Chúa chứ, Dennis! – Dan nổi nóng – Mẹ anh đang muốn quên đi quá khứ…
- Đúng thế đấy, Dan ạ!
- Đúng vào lúc đó đã bắt đầu nảy sinh ra câu chuyện khốn kiếp này! – Sara nóng nảy giơ nắm đấm ra. – Dennis, nếu cậu không im đi thì tôi sẽ ném tất cả cái đĩa này vào mặt cậu ngay bây giờ đấy!
- Thôi thôi, cả hai đứa đều phải im ngay – Có cảm tưởng như giọng Stephany từ một nơi nào đó rất xa xôi vọng lại – Mẹ đã cho rằng mẹ đã hiểu Dennis ám chỉ điều gì. Và mẹ sẵn sàng công nhận rằng con đã nói đúng.Dan bỗng phá tán sự im lặng:
- Xin lỗi, tôi không hiểu mọi người đang nói gì? Sara bỗng hiểu ra vấn đề.- Ngay từ phút đầu. Jilly hở mẹ? Dennis gật đầu.
- Đúng, – Stephany đáp với giọng lạnh lùng – Jilly. Nhưng đó không phải là mục đích duy nhất trong chương trình nghị sự của chúng ta.
Thú thật là mẹ không hề tiếc là đã mất
Harper Mining
. Mẹ chỉ ức là mình đã mất công ty theo kiểu như vậy. Điều đó rất đau xót. Đau đến mức tưởng như không còn sức để chịu đựng. Chị ngừng lời và đưa mắt nhìn cả nhà. Cả ba người đều chăm chú nhìn chị, như uống lấy từng lời.
- Hôm nay mẹ tập trung ba và các con để thông báo một điều: Bill Macmaster đưa ra một kế hoạch để có thể giành lại công ty.
- Bằng cách nào? – Dan kêu lên.- Chẳng nhẽ chúng ta đưa quân đội đến à? – Dennis mỉa mai.
- Đây là một canh bạc lớn, – Stephany chậm rãi nói. – Hoặc là được tất cả, hoặc là chẳng còn gì.
- Ôi mẹ! – Sara nín thở nhìn mẹ.
- Và thế là em đã quyết định liều chứ gì, – Dan nói, thậm chí không hiểu rõ ông muốn điều đó hay sợ nó.Nhưng lời cuối cùng đã được Dennis tuyên bố:
- Cứ tiến lên phía trước, mẹ yêu quý!