• 157

Chương 10: Lần đầu luyện đan


Thấy đội hộ vệ đã đến, mấy vị khách đứng xem liền nhao nhao tránh ra, người nào người nấy đều biểu hiện cuộc xung đột này không hề liên quan gì đến mình.
Tách được Luân Vũ Tuyệt và Luân Vũ Văn ra, đồng thời thu dọn hiện trường quáng đãng, từ lối đi phía sau đại sảnh, một người đàn ông trung niên khoản trên dười 40 mặc áo trắng nhanh chóng chạy đến, từng chút một kiểm tra thương thế cho Luân Vũ Văn.

Sau một hồi kiểm tra lên xuống, ông ta mới thờ nhẹ một hơi nhìn người hộ vệ gần nhất cất lời

-Chỉ là vết thương ngoài da, không thương động gân cốt, không ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ có điều bị mất hơi nhiều máu mà thôi.

Mới đầu nhìn khuôn mặt bị đánh cho biến dạng be bét máu của Luân Vũ Văn, một người chuyên chữa bệnh như ông ta cũng phải tê hết cả da đầu, còn sợ rằng Luân Vũ Văn đang hấp hối nữa cơ. Nhưng may mắn, kiểm tra qua một lượt mới thấy, tuy tình trạng bề ngoài của Luân Vũ Văn ghê gớm là thế nhưng không hề bị thương nặng, nhiều lắm cũng chỉ bị đánh cho rách da mặt mà thôi.

Theo như ông ta thấy, người đánh thiếu niên này, tuy rằng ra tay rất độc ác, không hề có chút gì gọi là nương tình, thế nhưng hình như lực đạo vẫn còn rất non kém, chưa đủ sức để lấy mạng người khác a.

Người hộ vệ nghe người đàn ông nói vậy liền thở phào một hơi nhẹ nhõm vuốt ngực, cửa hàng đan dược Thanh San là chi nhánh thuộc chuỗi cửa hàng đan dược kéo dài trên toàn quốc, nếu xét mặt tổng thể thì chuỗi cửa hàng đan dược Thanh San cũng thuộc thế lực hạng 2 tiệm cận hạng 1, so với Luân Vũ thế gia phải nói là hơn rất nhiều lần.

Tuy nhiên tại cái thành Minh Châu nhỏ bé này, Luân Vũ thế gia vẫn là một gia tộc thâm căn cố đế, là địa đầu xà mạnh nhất, nếu chỉ vì một thiếu gia của Luân Vũ thế gia chết tại đây, mặc cho bọn hắn không có dính líu chút gì trong này thì vẫn không tránh khỏi kết cục xé rách da mặt với Luân Vũ thế gia.

Nếu việc này mà thật sự sảy ra, tuy không đến nổi hai bên quyết đấu sống chết nhưng tình trạng làm ăn phát đạt như hiện tại chắc chắn là sẽ không còn, hơn nữa còn có khả năng thụt lùi rất lớn.

May mắn, cuối cùng vẫn là không có chuyện gì, thằng nhóc Luân Vũ Văn cũng chỉ bị thương nhẹ, cho người đưa về nhà là được rồi.

Trong lúc người hộ vệ đang thở dài thì cách đó không xa, Luân Vũ Tuyệt cũng đồng thời thở dài nhẹ nhỏm. Hắn biết rằng vừa rồi bản thân thật sự là quá manh động, bởi vì cơn tức bao lâu tích tụ bộc phát mà đánh mất cả lý trí.

-May là Luân Vũ Văn chỉ bị thương ngoài da, hòa toàn không đã động đến gân cốt, nếu không nó mà có chuyện gì, hiện tại cha lại không có ở đây, mình nhất đị sẽ bị đại trưởng lão giết chết mất. .Lúc này, cách tốt nhất là phải chuồn cho nhanh.

Nghĩ vậy, Luân Vũ Tuyệt bất thì lình giằng người một cái, thoát khỏi cánh tay của hai người hộ vệ, cắm đầu chạy thật nhanh về phía đại môn.

Bổng nhiên bị Luân Vũ Tuyệt gồng sức tránh, hai gã hộ vệ liền đen mặt, hai Không Linh Cảnh lại để cho một tiểu tử Tụ Thể Cảnh chạy thoát trước mắt, sợ rằng bát cơm sau này đừng hòng nghĩ đến nữa, cơ tức giận bốc lên, hai người nháy mắt đuổi theo

Thế nhưng cả hai còn chưa kịp quay người xong, người hộ vệ dẫn đầu đã lớn tiếng gọi

-Không cần đuổi, để cho nó đi. Còn hai người các ngươi thì lại đây đem thằng nhóc này về Luân Vũ thế gia, đồng thời kể rõ toàn bộ sự thật từ đầu đến cuối, việc này giờ đây không còn quan hệ gì với chúng ta nữa.

-Rõ, đội trưởng.

……………….

Luân Vũ Tuyệt chạy một mạch cắm đầu cắm đuôi, trong ánh mắt nghi hoặc của đám hộ vệ canh cổng, về đến căn phòng nhỏ của mình.

Đóng sầm cửa lại, Luân Vũ Tuyệt mới lại lần nữa thờ phù một hơi

-Xúc động là tai họa, xúc động là tai họa. Hài, may mà nó không có chuyện gì, không thì bản thân mình chắc chắn cũng không xong.

Nói xong, Luân Vũ Tuyệt lại nhìn hai bàn tay được nhuộm đỏ bởi máu tươi của mình, khóe miệng lẩm bẩm

-Đánh người đúng là đã thật, nhưng mà nghĩ lại, lần này mình có thể hạ gục Luân Vũ Văn thật ra phần lớn đều là do mình ra tay trước chiếm lấy tiên cơ, nói trắng ra là đánh lén mới có thể được như vậy. Nếu không, sợ rằng mình còn không thể đánh ngã nó chứ đừng nói đến đánh cho nó mặt mày đẫm máu như thế. Mình không thể vì lần chiến thắng may mắn này mà tự mãn được. Thật ra mà nói, tu vi của hai bên tuy là ngang bằng nhau nhưng tích lũy của mình không thể nào so sánh được với kẻ được mệnh danh là thiên tài mới nổi như Luân Vũ Văn được.

-Đó là còn chưa nói đến, đợi cho đến khi Luân Vũ Văn bình phục, chắc chắn nó sẽ tình mình để tính sổ món nợ này, nếu đến lúc đó mà mình còn không chuẩn bị kịp, ắt hẳn kết quả còn thảm hơn nó lúc nãy a.

Luân Vũ Tuyệt dù chỉ là một thiếu niên còn chưa trưởng thành, thế nhưng do từ nhỏ cho đến lớn sống trong sự ức hiếp và nhục mạ của người đời, đã rèn luyện cho hắn một lối suy nghĩ chính chắn hơn rất nhiều lứa bạn đồng tuổi, biết phân biệt việc nào nặng, việc nào nhẹ, trước-sau cực kỳ rõ ràng. Nếu là trước đây, bản thân là một phế vật chính hiệu với tương lai mờ mịt, cùng với tâm tính bất cần đời, lối suy nghĩ thành thục này hầu như không có chỗ dùng, nhưng hiện nay lại khác, thời buổi đổi thay, cơ hội thay đổi định mệnh đang bày ra trước mắt, có mắn được cơ hội này hay không đều phụ thuộc vào cái đầu của hắn.

-Hiện tại đến lễ Thành Nhân của gia tộc, thời gian còn chưa đầy hai tháng nữa, mà thời gian để Luân Vũ Văn hồi phục hoàn toàn chắc chắn là chưa đến một tháng. Mình cần phải hảo hảo tận dụng khoản thời gian này một cách triệt để nhất. Mục tiêu đầu tiên là có thể đấu ngang tay với Luân Vũ Văn hoặc ít nhất là không bị Luân Vũ Văn đánh sấp mặt. Còn mục tiêu thứ hai, ha ha, Luân Vũ Vũ, ta nhất định sẽ bằng mọi cách lấy lại Luyện Băng Thạch, di vật duy nhất của mẹ ta, không thể để một kẻ như ngươi nắm giữ được.

Định hình xong kết hoạch cho tương lại, Luân Vũ Tuyệt ngay lập tức bắt tay vào công việc. Đầu tiên hắn chạy đến góc phòng, lấy ra một tấm ván gỗ nhỏ, dùng thanh đoản kiếm mà cha hắn để lại khắc bốn chữ ‘Xin đừng làm phiền!’ thật là lớn rồi treo trước cửa.

Xong xuôi mọi việc, Luân Vũ Tuyệt mới dẹp cái bàn gỗ giữa phòng qua một bên, lấy ba hòn đá ngoài sân thế vào nơi đó rồi đặt một cái nồi nho nhỏ lên trên, sau đó hắn lại lại lấy tiếp số dược liệu mới mua ra cho hết vào trong nồi, đổ đầy nước lạnh vào rồi nhén lửa thật lớn.

Việc duy nhất còn lại chính là ngồi chờ, mà lần ngồi chờ này là ròng rã suốt 5 tiếng đồng hồ, sau năm tiếng, cái nắp nồi rung lên từng đợt bần bật, bên trong nồi lại reo lên hàng loạt tiếng ‘ùng ụt’ của nước sôi. Đúng vậy, phải qua năm tiếng đồ hồ, nước trong nồi mới sôi lên được.

Luân Vũ Tuyệt đang ngủ gật thì bị những tiếng động này đánh thức, hắn giật mình tỉnh dậy tay chân luống cuống, nhanh chóng hất nắp nồi văng ra. Lập tức, từng dòng bọt trắng xóa từ trong nồi ùng ụt tràng ra ngoài như nước lũ, một mùi thơm có chút nồng nặc đến khó ngửi xông ra khắp gian phòng nhỏ.

Bản thân Luân Vũ Tuyệt cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra, đây là hiện tượng ‘xông bọt đan khí’ rất thường gặp khi mà đem những dược liệu chưa được tinh lọc kỹ càng cho cùng vào một nồi, đồng thời hắn cũng biết cách sử lý hiện tượng rắc rối phát sinh này. Chỉ là, bởi vì đây là lần đầu Luân Vũ Tuyệt luyện đan, hơn nữa lại là kẻ ngoại đạo nên tay chân còn vô cùng luýnh quýnh, phải loay hoay một hồi mới có thể vớt hết bọt trắng ra ngoài, sau đó đậy nắp lại rồi tiếp tục chờ đợi.

Lần này thì nhanh hơn, sau hai tiếng đồng hồ, hỗn hợp thuốc trong nồi đã bắt đầu đặc quánh lại thành một loại dung dịch trăng trắng thơm nồng. Tới đây, Luân Vũ Tuyệt lại lấy ra một khúc gỗ nho nhỏ, từ từ từng chút một khuấy đều dung dịch lên.

Thứ dung dịch này gọi là Dược Dịch, là hình thái ban đầu của đan dược, chỉ cần có thể cô đọng được đống dược dịch này, vậy thì xem ra công việc luyện đan xem như hoàn thành.

Bất quá nói ra thì dễ, nhưng làm lại cực khó, hơn nữa công đoạn cô đọng này cũng không phải là chuyện khó bình thường, đầu tiền là phải để ý đến thế lửa, tiếp đến là độ ẩm, tốc độ khuấy tay, góc độ khuấy, lúc nào nhanh, lúc nào chậm, biến ảo đa đoan không biết đường nào mà lần.

Chỉ có điều Luân Vũ Tuyệt sẽ không để ý đến mấy cái yếu tố rắc rối đó, hắn cứ thế mà hai tay nắm gậy ra sức khuấy thôi, hơn nữa là loại khuấy không có nhịp điệu, tốc độ cực nhanh, y như là chong chóng vậy.

Thế là sau khoản mười lăm phút điên cuồng khuấy đều, Dược Dịch thơm nồng ban đầu đã biến thành một đống gì đó đen đen, cưng cứng, hơn nữa lại bốc mùi khét lẹt phi thường khó ngửi.

-Móa, cái đống này so với phế đan, thật sự là giống đống phân hơn nha.

Luân Vũ Tuyệt nhìn thành phẩm nổ lực hơn nữa ngày của bản thân mà lắc đầu ngao ngán

-Hắc, bất quá, sự mong đợi của ta cũng chỉ là đến chừng này là cùng, bây giờ sẽ bắt đầu công đoạn quan trọng nhất, nhất, nhất. Ngưng đan.

Nếu là những vị Luyện Đan Sư ra tay, Dược Dịch cô đọng sẽ được họ dùng tinh khí thuộc tính hỏa cách không khống chế, sau đó dùng sức lửa cực nóng đến hàng trăm độ cùng thủ pháp đặc biệt để nén ép Dược Dịch cô đặc thành viên đan dược láng bóng đẹp mắt. Còn Luân Vũ Tuyệt, hắn tất nhiên không có những kỹ năng điêu luyện như vậy, công đoạn ngưng đan của hắn phải nói là đơn giản sơ với đơn giản thì còn đơn giản hơn gấp trăm ngàn lần.

Ngưng Đan của Luân Vũ Tuyệt chính là dùng tay vo tròn từng viên đan dược, không khác gì vo tròn chả cá vậy. Nếu hành động này mà để cho những vị Luyện Đan Sư thứ thiệt trông thấy, không biết bọn họ có tức giận đến phun máu mồm chết ngay tại chỗ hay không đây.

Sau một hồi hì hụt vo tròn, cuối cùng Luân Vũ Tuyệt cũng sử dụng hết đám Dược Dịch cô đọng, vo ra mười ba viên đan dược mốp méo, đen thui như than, hơn nữa còn là lớn nhỏ không đồng đều.

-Tồng cộng được 13 viên, không tệ, nhiêu đây cũng là đủ cho ta sử dụng trong nửa tháng rồi, nếu còn thiếu thì chỉ cần luyện thêm một nồi nữa là được. Còn bây giờ, nào, những viên đan dược phế vật, dưới sự sống ta ban cho bọn bay, hãy hồi sinh đi nào.
Nháy mắt, cả thế giới trong mắt Luân Vũ Tuyệt thoán cái biến thành hai màu trắng đen, sau đó duới sự dẫn dắt của tinh khí trong thể nội, từng tia năng lượng kì bí màu vàng tràng ra từ lòng bàn tay Luân Vũ Tuyệt, tựa như một dòng suối nhỏ cuốn lấy 1 viên đan dược đen ngòm, từ từ xoay tròn chúng.

Năng lượng màu vàng xoay đủ tám vòng, viên đan dược đen tui liền biến thành một viên đan dược láng bóng màu trắng sữa nho nhỏ, tỏa ra từng làng hương thơm phức nứt lòng người.

Tịnh hóa xong viên đan dược, năng lượng màu vàng liền biến mất, thế giới một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ bình thường, mà số lượng tinh khí tích trữ trong người Luân Vũ Tuyệt cũng theo đó giảm mất một phần ba, chỉ cần hắn tịnh hóa thêm hai lần nữa, số lượng tinh khí cất chứa trong tim sẽ biến thành con số 0 tròn trĩnh.

Ở Tụ Thể Cảnh, việc duy nhất để làm là cường hóa thân thể, cho nên dù Luân Vũ Tuyệt có đạt đến Tụ Thể Cảnh tầng 5 thì số lượng tinh khí trong cơ thể hắn vẫn sẽ không đổi, do đó, chỉ cần hắn chưa đột phá đến Không Linh Cảnh thì số lượng đan dược hắn có thể tịnh hóa trong một ngày chỉ có thể dừng lại ở 3 viên mà thôi.

-Phế đan đã luyện thành xong, tuy nhiên mình cũng không vội tịnh hóa, khi nào cần dùng thì tịnh hóa cũng chưa muộn. Viện cần làm lúc này là tăng tiến tu vi đi đôi với tăng cường khả năng chiến đấu của bản thân. Tính đến hiện nay, ngoại trừ một vài thế tiến lui cơ bản trong quyền cước học hồi nhỏ ra, hầu như mình không biết bất kỳ một loại vũ kỹ uy lực nào, nếu cứ giữ như thế này, đừng nói đến Luân Vũ Vũ, đến Luân Vũ Văn còn đánh được hay không đã là một vấn đề nan giản rồi.

-Mình phải đi đến Đại Đường Viện một chuyến mới được.

---Hết--
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trứng Rồng.