Chương 17: Lần đầu nhuốm máu
-
Trứng Rồng
- QuytSweet
- 2526 chữ
- 2019-08-20 09:37:00
Hôm nay là một ngày đẹp trời, Dã Chiến Trư đang tung tăng chạy nhảy thì bổng nhiên bị một thằng cốt đột nào đó rớt trúng đầu làm nó vừa đau vừa giận, điều này khiến cho Dã Chiến Trư của chúng ta cực kỳ không vui, ánh mắt nhìn tên nhân loại trước mắt tràng ngập hận thù, nó quyết định phải ngay lập tức bắt lấy kẻ kia về làm gỏi chấm muối tiêu chanh.
( Đùa Thôi )
Tìm ra thủ phạm đánh lén mình, Dã Chiến Trư kêu éc lên một tiếng rõ to đầy hung lệ, bốn cái chân đầy lông lá chạy nhanh, tựa như một cái máy ủi cỡ nhỏ hút thẳng vào Luân Vũ Tuyệt.
Thấy Dã Chiến Trư dẫn đầu tấn công, mặc dù rất có niềm tin về chính mình nhưng Luân Vũ Tuyệt không tránh khỏi thấy lành lạnh trong người, nhất là cặp răng nang sắc nhọn chỉa thẳng lên trời kia, nếu bị nó ủi trúng, cái bụng không có thêm hai cái lỗ mới là lạ.
Tinh khí trong người điên cuồng thôi động, Luân Vũ Tuyệt lách người né qua một bên, dễ dàng tránh thoát khỏi đòn tấn công như xe ủi của Dã Chiến Trư, tay trái phát ra ánh sáng màu vàng nhạt nhắm vào cổ Dã Chiến Trư dùng toàn lực đấm xuống
Kim Cang Phá Bích
Bốp một tiếng, Dã Chiến Trư bị một đấm của Luân Vũ Tuyệt đánh cho lăn lộn vài vòng trên mặt đất, tuy nhiên nó ngay lập tức trở mình đứng dậy, ánh mắt đục ngầu dần biến thành màu đỏ, từng sợi lông cứng như gỗ đá dựng ngược cả lên, một lần nữa lao vào Luân Vũ Tuyệt.
-Má nó, cái đồ da dày thịt béo chết tiệt.
Luân Vũ Tuyệt chửi thầm một câu, nhanh chóng lách mình né tránh. Một quyền vừa rồi, mặc dù không sử dụng Thông Tuệ Kim Nhãn để đánh vào kinh mạch bên trong người Dã Chiến Trư nhưng bên trong cú đấm vẫn ẩn chứa rất nhiều kình lực của Hải Hổ Kình Lực, một quyền xuất ra thậm chí có thể đánh xập một lát đá mỏng.
Ấy vậy mà khi đánh lên cơ thể con Dã Chiến Trư kia, chỉ có thể đẩy nó đi xa vài mét, ngoài điều đó ra, hoàn toàn không thể gây bất kỳ thương tổn nào, ngược lại, Luân Vũ Tuyệt lại cảm thấy đầu tay mình đau nhức không thôi, không khác nào đánh vào tấm sắt cứng.
Hiện nay, những sợi lông như gai nhọn của Dã Chiến Trư lại dựng ngược hết cả lên, càng làm cho hắn khó phản công, ngoài viêc tránh đông trốn tây ra, không thể làm gì khác.
Vu lão ngồi trên cành cao, nhìn tên đồ tôn ngu ngốc của mình bị Dã Chiến Trư rượt đuổi một hồi mà mặt đen thui, mất hết kiên nhẫn chửi lớn
-Cái thằng oắt con kia, ngươi dùng tay không được thì không biết đường dùng binh khí hay sao, ngu gì mà ngu dữ thế, để cho người khác ngu với chớ.
-Oái thế mà mình quên bén mất.
Được Vu lão nhắc nhở, Luân Vũ Tuyệt di chuyển nhanh thân mình, kéo dài khoản cách với dã chiến trư, đồng thời lấy từ trong túi da ra một thanh đoản kiếm nho nhỏ, đoản kiếm được làm rất đơn giản, chuôi gỗ, vỏ gỗ, bên trên có khắc hình ảnh một cái khiên hình thoi với hai chữ ‘Lôi Phạt’. Đây chính là thanh đoản kiếm mà cha để lại cho hắn.
Nhìn bề ngoài thanh kiếm sơ sài thế thôi nhưng khí rút kiếm ra khỏi vỏ mới biết, lưỡi kiếm này dài 20cm lại mỏng như cánh ve, bóng loáng không tì vết, mặc dù không hiểu lắm về kiếm đạo nhưng chỉ nhìn thôi, Luân Vũ Tuyệt cũng biết đây là một thành hảo kiếm.
Có được vũ khí, Luân Vũ Tuyệt không chạy nữa mà bắt đầu điên cuồng phản công, thân thể lách qua lách lại như ảo ảnh, tay phải cầm đoản kiếm tự như một cái mắt gặt lúa, chém chém chém liên tục. Mà theo từng nhát chém đó, từng hàng, từng hàng lông đen như gai nhọn của Dã Chiến Trư bị cắt phăn đi, cuối cùng chưa đến hai phút thời gian, toàn bộ lông của nó đã bị Luân Vũ Tuyệt cắt sạch, thậm chí trên làn da trụi lủi còn có vài vết thương ngang dọc đẫm máu.
Chiếm được thế thượng phong, ý chí chiến đấu của Luân Vũ Tuyệt tăng cao ngùn ngụt như hỏa diễm, chuẩn bị thừa thắng xông lên kết liễu Dã Chiến Trư. Bất quá hắn còn chưa xúc thế xong, Vu lão đã bất ngờ quát lớn
-Vũ Tuyệt, cẩn thận. Nó sắp dùng kỹ năng thiên phú-Hắc Ám Cuồng Nộ.
-Hả?
ÉC!
Đúng như Vu lão nói, con Dã Chiến Trư bị dồn vào đường cùng, đôi mắt từ đục ngầu biến thành màu đỏ ẩn chứa đầy sự giận dữ, mà theo đó, cơ thể đẫm máu của nó bốc lên từng luồng khói đen hắc ám, đồng thời ở phần đầu lại có thêm hai chiếc răng nanh sắc nhọn nữa mọc ra, bộ dạng phi thường đáng sợ.
Kích hoạt xong khả năng thiên phú, Dã Chiến Trư điên cuồng kêu lên một tiếng, tựa như một quả đạn pháo phóng thẳng về phía Luân Vũ Tuyệt. Lần này, tốc độ của nó nhanh gấp hai lần lúc trước, kéo thèo một vệt khói đen dài sau lưng.
Thấy Dã Chiến Trư như một hung thần ầm ầm xông đến, trí óc thành thục của Luân Vũ Tuyệt bắt đầu xoay chuyển, tính toán mọi khả năng có thể xảy ra.
-Kích hoạt khả năng thiên phú Hắc Ám Cuồng Nộ, tốc độ của nó đã vượt qua mình rất nhiều, nếu bây giờ mà lựa chọn trốn tránh như lúc trước, ắt hẳn sẽ không thể chạy thoát. Cách tốt nhất hiện nay chỉ có thể là mặt đối mặt, cứng đối cứng, hơn nữa là phải dùng tay không, bởi vì thanh đoản kiếm này bén thì bén thật nhưng chỉ có thể dùng để chém, không thể dùng để đâm, độ cứng không đủ a.
Nghĩ vậy, Luân Vũ Tuyệt liền nhét thanh đoản kiếm vào lưng quần, chân trước chân sau, hạ thấp trọng tâm, tinh khí được Hải Hổ Kình Lực điều tiết phân bổ khắp thân thể, sẵn sàng bộc phát bất cứ lúc nào. Sẵn sàng trực diện đối đầu.
-Mi có Hắc Ám Cuồng Nộ, ta có Hải Hổ Kình Lực, xem thử ai hơn ai.
-Đến đây em yêu! (come here baby!)
Khoản cách vài mét, chỉ nháy mắt là lướt qua, Dã Chiến Trư lập tức đâm trực diện vào Luân Vũ Tuyệt. Bất quá cú đâm này mạnh thì mạnh thật đấy, nhưng mà chỉ có thể đẩy Luân Vũ Tuyệt trược dài ra đằng sau chứ không thể nào hất bay hắn được.
Bởi vì, Hải Hổ Lực Kình, bạo phát toàn thân.
Luân Vũ Tuyệt trong thời khắc tối hậu đã kích phát toàn bộ tinh khí ẩn giấu khắp cơ thể thành kình lực bộc phá, điều này khiến cho sức mạnh cơ bắp của hắn tăng lên cực cao trong một khoản thời gian ngắn, cơ bắp toàn thân căn cứng như đá, làm cho bộ võ phục ôm sát người không chịu nổi mà rách rưới tùm lum.
Luân Vũ Tuyệt hai tay tràng ngập lực lượng bạo tạc chộp lấy hai trong số bốn chiếc răng nanh của Dã Chiến Trư, đồng thời hai chân tựa như hai cái cọc sắt cắm sâu xuống đất tựa như một bức tường thành kiên cố, dùng toàn bộ sức lực bình sinh, ngạnh kháng lực lượng với Dã Chiến Trư.
Ầm ầm ầm, bởi vì lực đạo quá lớn, Dã Chiến Trư đẩy Luân Vũ Tuyệt đi xa hơn mười mét mới có dấu hiệu chậm lại, xem ra gia tốc đang dần dần suy giảm.
Cướp lấy thời cơ, Luân Vũ Tuyệt toàn thân bạo phát lực lượng kinh người, hai cánh tay không khác gì một cái kìm sắt cứng rắn ‘ầm’ một tiếng quật ngã Dã Chiến Trư xuống mặt đất.
-Mi thể hiện xong rồi thì đến lượt ta, Thông Tuệ Kim Nhãn, Kim Cang Phá Bích.
Luân Vũ Tuyệt gầm lớn một tiếng như dã thú, con mắt trái lập tức biến thành con mắt màu vàng, tay phải nắm thành đấm giơ lên rồi kéo theo một vệt sáng vàng nhạt đập thẳng vào đầu Dã Chiến Trư.
‘Bụp’ một tiếng trầm đục, Dã Chiến Trư đang quằn quại ra sức dãy giụa tìm cách thoát khỏi sự khống chế của Luân Vũ Tuyệt bổng nhiên im bặt, cơ thể ngay đơ nằm yên trên mặt đất, từ cái miệng đầy răng nhọn lởm chởm, một dòng máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Lốp bốp, lốp bốp. Tiếng vổ tay vang lên sau cuộc chiến sinh tử
-Tiểu tử, khá lắm. Kim Cang Phá Bích của con xem ra, ngày càng thuần phục rồi.
Nhìn cái xác nằm yên bất động của Dã Chiến Trư, Luân Vũ Tuyệt thờ phù một hơi, cơ bắp căn cứng dần thả lỏng, ánh mắt khôi phục lại màu sắc bình thường. Cảm thụ mùi tanh nồng trong không khí, máu huyết trong cơ thể Luân Vũ Tuyệt như bị sôi trào, lần đầu tiên trong cuộc đời, một tia hung tính cuồng loạn xuất hiên trong mắt hắn.
Luân Vũ Tuyệt ngước đầu nhìn lên Vu lão, hung tính trong ánh mắt nhanh chóng trôi đi, nụ cười rạng rỡ quen thuộc quai trở lại trên khuôn mặt non nớt
-Sư tổ, con làm được rồi, con đã giết chết ma thú cấp 1-Dã Chiến Trư, ha ha, con thật sự làm được rồi.
Vu lão nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Luân Vũ Tuyệt, tâm thần thật sự có chút rung động và bất ngờ
-Thằng nhóc này, lần đầu tiên vấy máu lại có thể thoát khỏi sự ám ảnh nhanh đến như vậy?
Thông thường, nếu một người bình thường lần đầu tiên hai tay nhuốm máu thì nhất đị sẽ bị cảm giác ghê tởm của máu tanh sẽ ám ảnh một khoản thời gian ngắn, ít nhất là một ngày. Cho dù có là thiên chi kiêu tử đi chăng nữa thì cũng không tài nào thoát khỏi cái quy luật này.
Tuy nhiên vẫn có những cá thể đặc biệt không bị tác động xấu này ảnh hưởng, đó là những kẻ trời sinh đã có tính tình huyết sát, giết người không ghê tay, hoặc là những người có tinh thần kiên định không gì sánh bằng, có thể trong nháy mắt xua tan tất cả yếu tố ngoại vi ảnh hưởng đến tâm trí.
-Tiểu Tuyệt tuy rằng tâm tính so với những đứa trẻ bình thường, trưởng thành hơn rất nhiều, bất quá theo ta thấy thì còn chưa đến mức tâm trí kiên định không thể phá vỡ. Ấy vậy mà nó vẫn có thể miễn nhiễm với ám ảnh về huyết tanh, chẳng lẽ bản tính của nó là một kẻ hiếu sát.
-Rất có thể a. Tiểu Tuyệt từ nhỏ đã không có mẹ, sau đó lại lớn lên trong sự ghẻ lạnh và hành hạ của tất cả mọi người, bấy nhiêu đó thôi đã có thể khiến người bình thường tự sát không biết bao nhiêu lần cho hết, thế nhưng tiểu Tuyệt vẫn một mực kéo dài cuộc sống đau khổ cho đến hôm nay. Bây giờ, nó lại tìm được con đường vươn đến sức mạnh, mà lớn mạnh cùng với nó chính là sự thù hận bị áp bức bao nhiêu năm qua.
-Rồi sẽ có một ngày, những mối thù này sẽ biến thành biển máu… Chuyện này, chẳng lẽ lại thật sự như vậy?
-Không được, Vũ Tuyệt là giọt máu duy nhất còn sót lại của Băng Băng trên cuộc đời này, ta không thể để nó xa chân vào con đường máu tanh, trở thành một đại ma đầu được, tuyệt đối không được.
-Sư tổ, người đang nghĩ cái gì thế, mau xuống đây thôi, con thật sự đã giết được Dã Chiến Trư rồi nè, người thấy con giỏi không?
Luân Vũ Tuyệt thấy Vu lão mãi mà không chịu xuống bèn cất tiếng gọi.
Vu lão bị tiếng gọi làm cho tỉnh, nháy mắt chôn giấu những suy nghĩ của mình trong lòng, bày ra ngoài một bộ dạng nhàn nhã như bình thường, chảy xuống.
Ông khẻ nhìn cái xác còn hơi nóng của Dã Chiến Trư rồi lại nhìn ánh mắt sáng ngời phi thường trong sạch của Luân Vũ Tuyệt, tâm thân lại một trận khó hiểu nhưng vẫn lãnh đạm nói
-Trận chiến không tệ, mau thu lấy ma hạch của nó, chúng ta tìm mục tiêu tiếp theo cho con.
Nghe vậy, Luân Vũ Tuyệt liền ngớ người ra
-Sư tổ, con lại phải tiếp tục chiến đấu à?
Vu lão đi đằng trước trừng mắt một cái, hừ lạnh
-Thế ngươi tưởng chỉ giết chết một con ma thú cấp 1 liền có thể tạo ra huyết tính hay sao? Ngu ngốc.
Luân Vũ Tuyệt nghe thế thì lập tức lấy thanh đoản kiếm ra, dễ dàng khóe một cái lổ tại lồng ngực Dã Chiến Trư, moi lấy một viên ma hạch màu đen đên bỏ vào Túi Da. Sau đó liền nhanh chân đuổi theo bóng hình Vu lão gần biết mất sau bụi cây rậm rạp
-Sư Tổ, vậy theo người, con phải giết bao nhiêu ma thú cấp 1 mới có thể sinh ra huyết tính? Là năm con hay mười con.
-Là ta nghĩ nhiều quá chăng, ánh mắt của Vũ Tuyệt vẫn trong sạch như vậy, nếu là một kẻ huyết sắt máu lạnh, ắt hẳn sau lần nhuốm máu đầu tiên, chắc chắn đã sinh ra ‘huyết tính’ rồi. Còn đứa nhỏ này, một chút dấu hiệu của huyết tính cũng không có xuất hiện nha. Thật là khó hiểu mà.
Vu lão thầm nghĩ trong lòng, nhưng bộ mặt vẫn bình thản đáp
-Cái đó còn phải phụ thuộc vào con. Bất quá không cần lo lắng, giết mười con chưa được thì giết 20 con, 20 không được thì 40. Thậm chí cho dù con giết cả trăm con cũng vậy, giết đến khi nào sinh ra ‘huyết tính’ thì mới thôi.
-A, hay là mới chiến đấu một chút con đã trọng thương rồi, có cần ta giúp con khơi thông kinh mạch tắc nghẽn một tý không?
Nghe câu nói quen thuộc này, da đầu Luân Vũ Tuyệt bất chợt rung lên từng đợt
-A ha ha, sư tổ nghĩ nhiều rồi, con chỉ là tò mò, đúng, chỉ tò mò một chút thôi. Người xem con này, sinh long hoạt hổ như này thì làm sao trọng thương được.
Vừa nói, Luân Vũ Tuyệt vừa tay đấm chân đá, cực kỳ trơn tru biểu diễn một bài Hổ Quyền. Hắn thật sự là sợ Vu lão đến tận tim, gan, cật rồi nha.
--Hết