• 157

Chương 23: Ai cũng mang mặt nạ


Luân Vũ Yên Kinh đứng trên đài cao, ánh mắt lạnh lẽo không một chút cảm xúc, nói lớn

-Luân Vũ Tuyệt, ngươi dám lén lút sau lưng tộc trưởng mà luyện tập Hải Hổ Bạo Phá Quyền khi còn chưa được cho phép, tội này là tử tội.

-Nói mau, có phải cha ngươi đã dạy ngươi vũ kỹ này hay không?

Luân Vũ Vũ ngoài dự đoán của tất cả mọi người bị thua dưới tay Luân Vũ Tuyệt. Như vậy cho dù Luân Vũ Tuyệt chưa hấp thụ trứng rồng, cũng không ai dám chắc hắn có thể hấp thụ trứng rồng trong tương lai hay không, nhưng lúc này đây, Luân Vũ Tuyệt thật sự đã vượt trội hơn một thiên tài được mọi người công nhận như Luân Vũ Vũ về mặt sức mạnh, đây là chuyện tất cả mọi người cùng thấy và không thể nào thay đổi.

Điều này khiến cho Luân Vũ Yên Kinh đau đầu không thôi. Bởi vì nếu Luân Vũ Tuyệt thật sự được mọi người công nhận, vậy Luân Vũ Bá Sơn rất có thể sẽ vươn lên giành lấy ngôi vị tộc trưởng này từ tay hắn, suy cho cùng, lý do Luân Vũ Bá Sơn nhường ngôi vị tộc trưởng lại cho ông ta cũng là vì Luân Vũ Tuyệt là một phế vật, không có khả năng kế thừa ngôi vị.

Hơn nữa, ông ta cũng biết, hiện nay bên trong Luân Vũ thế gia còn có rất nhiều người hướng về Luân Vũ Bá Sơn, một khi Luân Vũ Bá Sơn có ý muốn tranh giành ngôi vị, ông ta chắc chắn sẽ không có phần thắng.

Bất quá trời cao không tuyệt đường người, thằng phế vật Luân Vũ Tuyệt lại không biết từ đâu học được Hải Hổ Bạo Phá Quyền, ha ha, chỉ cần ông ta lợi dụng tốt chuyện này, chụp cho Luân Vũ Bá Sơn một cái mũ ‘coi thường tộc quy’, vậy thì xong rồi. Không còn điều gì để lo lắng nữa.

Luân Vũ Tuyệt cơ thể đang vô cùng mệt mỏi lại bị tiếng quát của Luân Vũ Yên Kinh làm cho ngớ người, khuôn mặt ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra

-Cái gì vậy, Hải Hổ Bạo Phá Quyền chính là do Vu lão dạy cho mình mà, làm gì liên quan đến cha được. Hơn nữa, Hải Hổ Bạo Phá Quyền thế nhưng lại là vũ kỹ truyền thừa giữa các đời gia chủ, việc này là thật ư? Tại sao trong bao nhiêu điển tịch mình từng đọc ở Đại Đường Viện, không có một cái nào nhắc đến việc này?

-Đừng tưởng im lặng là qua chuyện, Luân Vũ Tuyệt, ngươi mau trả lời, có phải cha ngươi đã lén lút truyền thụ Hải Hổ Bạo Phá Quyền cho ngươi hay không?

Luân Vũ Yên Kinh lần nữa quát lớn thúc ép, uy áp vô hình của chiến sư Tụ Thân Cảnh ùng ùng phát ra ngoài, đè lên người Luân Vũ Tuyệt, nhất thời khiến cho hắn đã mệt mỏi nay hô hấp lại càng khó khăn hơn. Chỉ cần Luân Vũ Tuyệt gật đầu một cái, vậy ngôi vị tộc trưởng của ông ta sẽ vững vàng như bàn thạch, không thể nào xoay chuyển.

Bất ngờ bị uy áp của Luân Vũ Yên Kinh phủ lên, Luân Vũ Tuyệt không nhịn được lại phụt một búng máu, dẫu vậy hắn vẫn ngậm chặt miệng không hé ra nữa lời. Hắn biết rõ, đây là một vấn đề phi thường nghiêm trọng, nếu hắn không chịu được mà thừa nhận, vậy không chỉ hắn, đến cả cha hắn cũng sẽ bị liên lụy vào chuyện này.

Đúng lúc này

-Là lão phu đã truyền Hải Hổ Bạo Phá Quyền cho tiểu tử này đấy, các ngươi có ý kiến gì sao?

Đột nhiên một tiếng nói không biết từ đâu cất lên, mặc dù không phải là tiếng quát hay tiếng rống mà chỉ là tiếng nói chuyện bình thản, nhưng so với tiếng quát của Luân Vũ Yên Kinh còn vang dội hơn cả chục lần, khiến co không khí đang bình lặng bổng nhiên xao động như có cơn gió lớn thổi qua.

Không biết từ lúc nào, dáng người gầy yếu quen thuộc đã xuất hiện bên cạnh Luân Vũ Tuyệt, cánh tay thô ráp cua Vu lão đặt lên bả vai hắn, truyền một ít tinh khí tinh thuần vào bên trong cơ thể Luân Vũ Tuyệt, giúp hắn đứng vững không bị mất sức mà té ngã.
Đồng thời, với sự xuất hiện của ông, uy áp vô hình mà Luân Vũ Yên Kinh đè lên Luân Vũ Tuyệt, không một chút dấu hiệu liền tan biến.

Vu lão dùng đôi mắt ấm áp nhìn Luân Vũ Tuyệt, cười nói

-Tiểu tử, khá lắm, đúng là không hổ danh đồ tôn của ta.

Không còn bị uy áp của Luân Vũ Yên Kinh đè nặng lên người, Luân Vũ Tuyệt khó khăn nở nụ cười

-Sư tổ, người đến rồi a, nếu mà người đến chậm một chút nữa thôi, đồ tôn của người sẽ bị người ta ép ra bã mất.

-Tiểu tử chết tiệt, không phải ta đã xuất đầu lộ diện rồi sao. Tốt lắm, bây giờ đã không còn việc của ngươi nữa, uống đan dược chữa thương đi, tất cả để cho lão già này lo.
Nói rồi, Vu lão hướng ánh mắt năm phần mờ đục, năm phần lạnh lẽo nhìn về khán đài phía đông, nơi Luân Vũ Yên Kinh và ba vị trưởng lão đang kinh ngạc không ngớt, đạm bạc cất lời

-Tiểu tử Yên Kinh, còn ngươi nữa, Vũ Thiên, sao, các ngươi đây là đang muốn trách tội lão phu sao?

Luân Vũ Yên Kinh cùng Đại trưởng lão bị Vu lão chỉ mặt điểm tên, tâm thần không nhịn được mà run lên cầm cập, rối rít cuối đầu. Mà tam trưởng lão cùng tứ trưởng lão cũng nào dám chậm trễ, ngay tức khắc cuối đầu theo

-Cháu nào dám, mong Vu lão tha tội.

-Con không dám, mong cha tha tội.

-Phi Không ra mắt Vu lão.

-Diệt Nhu ra mắt Vu lão.

Thú tội thì thú tội như thế nhưng trong tâm tâm Luân Vũ Yên Kinh đang là một trận ba đào hải lãng, hắn ngàn tính, vạn tính lại không thể nào ngờ rằng, người chỉ dạy Luân Vũ Tuyệt, Hải Hổ Bạo Phá Quyền lại là Vu lão. Mặc dù Vu lão không để tâm đến phân chia quyền lực trong tộc, nhưng vai vế của lão là ngang ngửa với ông nội của ông ta a. Đó là còn chưa nói đến tu vi sâu như đáy biển, không biết đường nào mà lần của lão.

Nếu biết trước người chỉ dạy Luân Vũ Tuyệt là Vu lão thì cho dù có cho ông ta mười lá gan, ông ta cũng không dám xuất khẩu cuồng ngôn như thế a.

Còn Đại trưởng lão, tâm tình lúc này thật sự là không biết diễn tả như thế nào, bởi vì Vu lão chính là cha ruột của ông ta nha, phận làm con nào dám đối đầu với cha mình chứ.

Còn trên khắp các khán đài, tất cả mọi người đều bị hành động của tộc trưởng và đại trưởng lão làm cho kinh ngạc không thôi. Đây thật sự là một tin tức động trời, Vu lão, lão nhân thần bí luôn trông coi Đại Đường Viện, thế nhưng mà lại là cha của Đại trưởng lão. Thường ngày, tất cả mọi người chỉ nghĩ rằng Vu lão cùng lắm chỉ xếp ngang hàng với Đại trưởng lão mà thôi, ai ngờ được vai vế của lão lại lớn đến như vậy.

Nếu thế thì thành ra, Vu lão chính là lão tổ tông của Luân Vũ thế gia rồi còn gì?

Đối với biểu hiện cung kính của bốn người Luân Vũ Yên Kinh, Vu lão bộ dạng vẫn điềm nhiên như thường, lạnh nhạt nói

-Một người là đương kim tộc trưởng, một người là Đại trưởng lão, cái lễ lớn như vậy, làm sao mà lão phu có thể nhận đây.

Nghe thế, da đầu cả bốn người càng lạnh hơn, không tự giác càng cuối người thấp hơn, chỉ thiếu điều cắm đầu xuống đất rồi đốt ba cây nhan luôn thôi.

-Tộc trưởng cái gì chứ, Đại trưởng lão cái gì chứ, chỉ toàn là một lũ vô dụng, so với Bá Sơn không biết thua kém bao nhiêu mà lần

Thấy vậy, Vu lão lại một trận khinh bỉ trong lòng, thanh âm lạnh lẽo nói ra.

-Nếu thần trí lão phu còn tốt thì nhớ không lầm, Hải Hổ Bạo Phá Quyền chính là vũ kỹ do chính tay lão phu sáng tạo ra, sau đó mới truyền thụ lại cho các ngươi. Lúc truyền thụ, lão phu cũng đâu có đặc biệt căn dặn là cái vũ kỹ này chỉ truyền thừa cho chức vị tộc trưởng.

Nói đến đây, Vu lão đột nhiên lên giọng, thanh ầm tràng đầy tức khí

-Không ai khác, chính các ngươi là những kẻ tự biên tự diễn ra cái trò này, thấy uy lực của Hải Hổ Bạo Phá Quyền quá lớn nên liền đem làm vũ kỹ trấn tộc, còn đưa ra quy định chỉ truyền thụ cho tộc trưởng.

-Hiện nay, lão phu lại tự thân truyền thụ lại môn vũ kỹ này cho Luân Vũ Tuyệt, thì theo như lời các ngươi nói, có phải lão phu đây là đang phá hủy tộc quy sao? Hơn nữa, ta muốn chỉ dạy cho Vũ Tuyệt còn cần phải xin phép cái hội đồng trưởng lão chó má của các ngươi?

Vũ lão đã nói đến nước này, Luân Vũ Yên Kim cùng ba vị trưởng lão đã mồ hôi đầy đầu, miệng câm như hến không dám hó hé gì nữa.

Cái quy định này thật sự cũng không phải do chúng ta đưa ra nha, đây là do tiền của tiền của tiền nhiệm tộc trưởng, đồng thời cũng là anh ruột của ngài ban hành mà, bọn con cháu chúng ta chỉ có nước làm theo mà thôi. Sao lại trách tội lên đầu chúng ta chứ?

Dẫu biết là thế, nhưng mà có kẻ nào dám can đảm lên tiếng phản bác, nên nhớ đây là lão tổ tông của Luân Vũ thế gia nha, lão nói thế nào thì chính là thế ấy. Đâu có thằng ngu nào thấy lửa mà vẫn lao đầu vào chứ, tuy nhiên nếu ngươi muốn chết thì xin mời.

Cả bốn người không hẹn mà đồng thành nói, bộ dạng phi thường cung kính cùng hối lỗi

-Là Yên Kinh / Vũ Thiên / Phi Không / Diệt Nhu có lỗi, xin Vu lão giơ cao đánh khẻ mà tha thứ cho chúng con.

Đám Luân Vũ Yên Kinh biết rõ điều này, Vu lão làm sao lại không biết chứ, chỉ có điều lão muốn lợi dụng thời cơ này để phô trương thanh thế, đồng thời hạ uy phong của đám người kia. Cùng với đó, Vu lão cũng gián tiếp thừa nhận rằng, Luân Vũ Tuyệt chính là đồ tôn của lão, chỉ cần lý do này thôi, thì cho dù Luân Vũ Tuyệt thật sự không bao giờ hấp thụ được trứng rồng, cũng không một ai dám trục xuất hắn ra khỏi gia tộc.

Đừng nói chi, tại trái tim Luân Vũ Tuyệt đã nằm yên một quả trứng, bị trục xuất đã là điều không thể xảy ra.

Quét mắt cả bốn khán đài một lượt, chắc chắn rằng tất cả tộc nhân đều đã tiếp thụ thông tin gây bão này, lại thấy bốn người Đại trưởng lão đã xin lỗi đến hết nước hết cái, Vu lão mới diệu giọng lại

-Các ngươi biết lỗi thì tốt, biết lỗi thì tốt, tất cả đứng lên đi, lão phu bình sinh cũng không phải là một người hẹp hòi, chuyện này coi như cho qua.

Nghe vậy bốn người Đại trưởng lão liền thở phào một hơi, nhưng không bao gồm Luân Vũ Yên Kinh, bởi vì câu nói tiếp theo của Vu lão ảnh hưởng trực tiếp đến ngôi vị tộc trưởng của hắn.

-Chuyện Hải Hổ Bạo Phá Quyền coi như xong, giờ đến chuyện khai trừ Luân Vũ Tuyệt khỏi gia tộc, Yên Kinh, không phải lúc nãy ngươi đang tuyên bố chuyện đó sao, nói cho hết đi.

Luân Vũ Yên Kinh nghe vậy, tâm thần đang thấp thỏm nay lại càng lung lay bất định.

-Lão ta nói thế nghĩa là thế nào đây, là bảo rằng mình không được trục xuất hay là trục xuất?

-Nếu không trục xuất Luân Vũ Tuyệt, vậy ngôi vị tộc trưởng này trước sau gì cũng sẽ bị Luân Vũ Bá Sơn đoạt lại.

-Nhưng nếu trục xuất, có phải sẽ đắt tội với Vu lão hay không, hơn nữa Luân Vũ Tuyệt trước mặt tất cả mọi người lại biểu hiện kinh diễn như vậy, muốn trục xuất hắn sợ rằng không hợp lý.

Lúc này, trong đầu Luân Vũ Yên Kinh có hai luồng suy nghĩ đánh nhau đến sức đầu mẻ tráng, nhất thời làm cho hắn đau đầu không thôi. Trong cuộc đời mỗi người, ai rồi cũng sẽ phải đứng trước những lúc như thế này, chọn một trong hai con đường quyết định tương lại của mình, mà hôm nay chính là thời điểm Luân Vũ Yên Kinh đưa ra lựa chọn mang tính bước ngoặt này.

Thành hay bại đều phụ thuộc vào một ý niệm.

Sau một hồi đắng đo suy nghĩ, cuối cùng Luân Vũ Yên Kinh cũng đưa ra quyết định của mình, ông ta lựa chọn con đường nhiều rủi ro hơn.

-Thưa Vu lão, trong Luân Vũ thế gia, ai cũng biết Luân Vũ Tuyệt từ khi sinh ra đã khuyết thiếu đan điền, như vậy cũng đồng nghĩa với việc, hắn sẽ không bao giò có thể hấp thụ bất kỳ một quả trừng rồng nào. Mà không hấp thụ trứng rồng thì không có cách nào đột phá Không Linh Cảnh.

-Ông trời đã quyết định, Luân Vũ Tuyệt cả đời này chỉ dừng lại tại Tu Thể Cảnh mà thôi, không thể tiến xa hơn được.

-Đúng! Luân Vũ Tuyệt có thể dễ dàng hạ ngục Luân Vũ Văn. Luân Vũ Tuyệt có thể đã bại Luân Vũ Vũ, không sai, chuyện này là sự thật không thể bàn cãi. Nhưng thời gian có bao giờ đứng yên một chỗ, nó như là một dòng sông không bao giờ dừng chảy. Luân Vũ Vũ và Luân Vũ Văn rồi một ngày kia sẽ trở thành chiến sư Tụ Thân Cảnh, thậm chí Nguyên Hình Cảnh, đến khi đó Luân Vũ Tuyệt nhiều nhất vẫn chỉ có thể là Tu Thể Cảnh tầng 7 mà thôi.

-Chúng ta không thể hoàn toàn dựa vào chiến thắng hôm nay mà nhận định Luân Vũ Tuyệt đã không còn là một phế vật nữa.

-Chính vì thế, dựa theo tộc quy, quyết định của con vẫn không thể nào thay đổi, Luân Vũ Tuyệt ‘bắt buộc’ phải bị trục xuất khỏi Luân Vũ thế gia.

Nói xong tất cả lời này, Luân Vũ Yên Kinh thờ phù một hơi, toàn thân căng thẳng đến thoát lực, mồ hôi ướt đẫm cả người. Bất quá ông ta sẽ không hối hận, chức vụ tộc trưởng, ông ta không thể để mất đi. Đó là còn chưa nói, ông ta không hề làm điều gì sai, bên trên tộc quy rõ ràng là có quy định như vậy.

Hết------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trứng Rồng.