Chương 27: Điều kỳ lạ trong khu rừng nhỏ
-
Trứng Rồng
- QuytSweet
- 2550 chữ
- 2019-08-20 09:37:02
Quảng đường hơn 550 cây từ thành Minh Châu đến thành Vương Minh, bằng vào tốc độ sáng đi, tối nghỉ của Xa Điểu thì ít nhất cũng phải mất hơn tuần lễ mới có thể đến nơi. Mà con người là giống loài không thể chịu được tịch mịch cho nên, sau vài giờ đầu tiên ngại ngùng, cuối cùng cũng đã bắt đầu chuyện trò rôm ra.
Những câu chuyện này, đa số là câu chuyện về những cuộc phiêu lưu của ba người đàn ông mặc giáp da, đương nhiên trong đó không thiếu những lời khoe khoang, chọc ghẹo đối với vị mỹ phụ dụ hoặc kia.
Ở bên cạnh, đôi vợ chồng cũng đôi khi xen vào nói chuyện, hái đứa trẻ thì tự do nô đùa, không khí phi thường hòa hợp.
Còn Luân Vũ Tuyệt và Diệp Bạch, cả hai bởi vì vấn đề tuổi tác nên chỉ có thể ngồi ngoài lắng nghe mà thôi, xem như cũng là một cách giết thời gian không tệ.
Làm quen được mấy hôm, Luân Vũ Tuyệt cũng xem như hiểu rõ được thiếu niên này đôi chút. Đừng có nhìn bộ dạng hay đăm chiêu suy nghĩ của Diệp Bạch mà lầm, thật ra tên này dùng rất ít thời gian đăm chiêu đó để nghĩ về bầu trời như Luân Vũ Tuyệt vẫn lầm tưởng, đa phần thời gian đăm chiêu đó, Diệp Bạch chính là đang nghĩ về phụ nữ a.
So với Luân Vũ Tuyệt chỉ có một đêm bên cạnh phụ nữ, Diệp Bạch thật sự là một cây xanh rờn, phi thường lão luyện trong lĩnh vực này. Ngồi bên cạnh, đại đa số cuộc trò chuyện đều là Diệp Bạch kể cho Luân Vũ Tuyệt về những cuộc tình đã qua của hắn, nào là em gái nhà bên, mĩ phụ động tình, gái làn chơi lả lơi, thanh lâu đặc sắc đủ các kiểu.
Thậm chí Diệp Bạch còn một hơi liệt kê và lý giải ra cả đống tư thế trong việc quan hệ thể xác nam nữ, khiến cho một kẻ ‘đã từng trải’ như Luân Vũ Tuyệt cũng phải đỏ mặt tía tai.
Tiếp đến, Diệp Bạch còn dựa vào dáng người của mỹ phụ tên là Cổ Nương kia mà tưởng tượng ra cả đống thứ dâm tiện không cách nào tưởng tượng nổi.
Luân Vũ Tuyệt thật sự quan ngại sâu sắc cho cô gái tương lai gặp phải con hàng này. Bất quá ngoài cái tính dâm có chút biến thái trời sinh ra, suy cho cùng theo nhận định của Luân Vũ Tuyệt, Diệp Bạch vẫn là một thiếu niên không tệ đâu, tính tình phóng khoán, có gì nói nấy, vẫn rất đáng để hắn kết giao.
……………..
Đến đêm ngày thứ tư trong cuộc hành trình, như thường lệ, mọi người xuống xe dựng vài túp lều vải bên đường, tiến hành nghỉ ngơi, chỉ có đôi vợ chồng kia bởi vì có con nhỏ nên lựa chọn nghỉ ngơi trên xe, mặc dù không thoải mái cho lắm nhưng so với nghỉ ngơi dưới mặt đất thì an toàn hơn không ít.
Lửa trại được đốt, bốn chiếc lều vải nhỏ được dựng lên, một lều của hai người chủ xe, một lều của ba người đàn ông mặc giáp da, một lều của vị mỹ phụ và lều còn lại thuộc về hai thiếu niên Luân Vũ Tuyệt.
Như thường lệ, Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch ngồi nướng thịt khô bên đống lửa nhỏ, vừa lấp đầy cái bụng đói meo vừa nghe ba người đàn ông ba hoe chích chòe. Còn bên cạnh, vị mỹ phụ kia bị những lời ba hoa này chọc cười khanh khách không ngừng.
Cảnh tượng này đối với Luân Vũ Tuyệt thì không có chuyện gì nhưng với Diệp Bạch lại làm cho hắn phi thường khó chịu.
Diệp Bạch nghiến răng ken két nghiền nát miếng thị khô trong miệng, tựa như nó có thù hận rất sâu đậm với hắn vậy, ghen tị nói
-Ba cái tên bẻm mép, nhìn ngoại hình bọn chúng ngầu thế thôi nhưng từ phong thái, tao có thể chắc chắn bọn chúng cao lắm cũng chỉ là chiến sư Không Linh Cảnh sơ cấp mà thôi, mà một chiến sư Không Linh Cảnh tì tuổi gì để có thể sống sót dưới sự truy sát của cả một bầy Huyết Lang chứ? Chém gió vãi đạn ra, thế mà cô em kia vẫn cứ thế mà tin răm rắp mới ghê, tức chết tao rồi.
Luân Vũ Tuyệt nhìn Diệp Bạch liên tục lẩm nhẩm luôn miệng thì nhức đầu không thôi
-Tao nói này, muốn tán gái, nhất là gái đẹp thì chém gió là chuyện bình thường, không có cm gì mà phải tức hết. Còn nếu mà mày tức quá không chịu được ấy, thì đây, tao cho mày mượn khúc củi này, bay qua kia mà đập chúng nó một trận. Tao chắc chắn trăm phần trăm không can ngăn đâu.
Diệp Bạch nghe thế liền nhìn Luân Vũ Tuyệt với ánh mắt như của tiểu tức phụ nhìn người tình của mình, bĩu môi nói
-Tao tức nhưng tao đâu có ngu, qua cho tụi nó hội đồng đánh chết à. Mà mày có công nhận tao nói đúng không? Với kinh nghiệm cùng bản lĩnh đầy mình của anh, mấy tên kia cùng sắc đẹp của cô nàng này, tao có thể chắc chắn, cho dù bọn chúng có chém đến đứt lưỡi cũng không thể dụ được em gái kia đâu.
Diệp Bạch vừa mới chém đinh chặt sắt xong, bổng nhiên một trong ba người đàn ông đứng dậy, cùng với cô gái đi thẳng vào bóng tối trong khu rừng nhỏ ven đường. Đêm hôm khuya khoắt, đàn ông dẫn phụ nữ vào bóng tối để làm gì thì ai cũng tự hiểu.
Luân Vũ Tuyệt nhìn thấy cảnh này, ngay tức khắc phun luôn miếng thịt khô ngậm trong miệng ra, cười lên ha hả
-Hay, ha ha Diệp Bạch, kinh nghiệm đầy mình của mày là đây sao?
Còn Diệp Bạch, hắn lúc này đang trừng lớn con mắt nhìn bóng dáng đôi nam nữ biến mất sau bụi gây, gần như muốn rớt ra ngoài.
-Mẹ nó, thật không thể ngờ được, cô nàng này thế nhưng là loại phụ nữ phóng túng nha, thật sự là có mắt như mù mà, lúc đầu nhìn bộ đồ của nàng sao tao lại không nghĩ ra chứ.
Nói rồi hắn quay đầu nhìn Luân Vũ Tuyệt đang cười đến lăn lộn, vẻ mặt trở nên hèn mọn
-Này, đừng có cười nữa, để tao nói mày nghe, cái loại phụ nữ phóng túng này ý, thông thường đều rất thích con trai mới lớn cơ. Nếu tao và mày thử tiếp cận cô nàng, tỷ lệ được lên giường là rất cao nha.
-Này đừng có làm cái bộ dạng vô cảm đó với tao, tao biết mày còn là trai tân nên có chút ngại ngùng là phải, nhưng mà như thế lại càng phải sớm tìm cách mất ‘trinh’ chứ?
Nhìn cái bộ mặt hoàn toàn không quan tâm của Luân Vũ Tuyệt, Diệp Bạch có cảm giác rèn sắt không thành thép, ra sức khuyên nhủ.
Luân Vũ Tuyệt đảo tròn ánh mắt, thật sự là rất đau đầu khi nói chuyện với cái thằng biến thái này nha, hắn dứt khoát lựa chọn im lặng là vàng, tiếp tục làm bạn với miếng thịt khô còn gian dở. Bởi vì kinh nghiệm giao tiếp vài hôm nay, hắn biết rõ nếu hắn mà mở lời, Diệp Bạch nhất định sẽ dây dưa không dứt.
Lại lãi nhải một hồi nhưng Luân Vũ Tuyệt vẫn im lặng, Diệp Bạch liền mất hứng thú, quay ra hành hạ miếng thịt khô của mình, có điều ánh mắt hắn lúc nào cũng đăm đăm nhìn vào tròng rừng, tai vểnh lên hết cỡ xem thử có nghe được âm thanh ái muội nào không.
Tuy nhiên làm cho Diệp Bạch thất vọng là từ khi người đàn ông và mĩ phụ dắt tay vào rừng, cả hai tựa như hoàn toàn biến mất vậy, không có bất cứ động tĩnh gì phát ra.
Mới ban đầu, mọi người còn tưởng hai ngươi kia hành sự cẩn thận nhẹ nhàn, không muốn quấy rối mọi người, nhưng theo thời gian trôi qua, đã hơn nửa tiếng nhưng vẫn chưa thấy hai người trở ra, mọi người bắt đầu hoài nghi.
Người đàn ông mặc giáp da có mũi nhọn nói với người đàn ông bên cạnh
-Đại Qùy mỗi hôm đều là tên sinh lý yếu nhất mà, sao hôm nay hành sự lại lâu như vậy?
Người đàn ông còn lại có bộ dạng gầy hơn, vẻ mặt vẫn thanh nhàn đáp
-Bình thường thôi, mấy hôm trước ở thành Minh Châu, tao còn thấy nó mua vài viên Phúc Trần kìa (một loại thuốc giống như Rocket 1h ý), chắc là lần này đem ra sài hết một lượt luôn rồi. Thật là hại sức khỏe a. Mình yếu thì chấp nhận yếu đi, cứ đua đòi làm gì, lỡ một hôm đột tử chết mẹ luôn thì sao đây.
-Mày nói cũng có lý. Bất quá đêm nay cũng không phải của một mình nó, mẹ kiếp, đã nói mỗi thằng 1 hiệp thôi. Mặc kệ, đến lượt tao rồi, tao vô giành chỗ đây, tao xong là tới lượt mày rồi.
Người đàn ông mũi nhọn cười dâm tiện, đứng lên đi thẳng vào màn đêm bên trong khu rừng.
Người đàn ông gầy còn lại thì bĩu môi một cái, cười híp cả mắt
-Nhanh nhanh một chút, mày so với Đại Qùy cũng không hơn kém nhau bao nhiêu đâu, đừng có mà mượn thuốc của nó xài đấy. Nếu không ông đây tính sổ cả hai
-Biết rồi, cho tao 15 phút thôi.
Lái xe và phu xe ngồi bên cạnh nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Thật ra bọn họ đối với vị mỹ phụ kia cũng là thèm nhỏ dãi ra, có điều túi không đủ nặng, không dám chơi cái mặt hàng cực phẩm này a.
Còn Diệp Bạch, hắn lúc này cái đầu như muốn nổ tung, điên cuồng lãi nhải bên tai Luân Vũ Tuyệt
-Ui, là song phi kia, là song phi trong truyền thuyết đó. Vũ Tuyệt, tao quyết định rồi, cho dù mày có muốn hay không thì cũng phải cùng tao song phi cô nàng kia. Cái cảm giác đó, thật sự là sướng đến độ không thể diễn tả bằng lời nha.
Luân Vũ Tuyệt chính thức ôm tráng.
-Song cái bà nội cha mày, biến thái đéo chịu được.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trong khu rừng u ám vẫn không chút động tỉnh, hai tên đàn ông mặc giáp da và vị mỹ phụ vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ đi ra. Chỉ có những tiếng xào xạc của gió và lá cây va đập vào nhau.
Đến nước này, tên đàn ông gầy ôm còn lại cũng đã cảm nhận được có chuyện không đúng. Hắn nắm lấy binh khí sau lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn sâu vào trong khu rừng.
-Có chuyện không ổn!
Hai người lái xe và phụ xe so với tên đàn ông gầy ốm còn nhanh hơn, hai tay không biết từ lúc nào đã có sẵn hai bộ cung nỏ chĩa vào khu rừng
Lái xe vẻ mặt nghiêm nghị nói với hai người Luân Vũ Tuyệt
-Hai người các ngươi cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì xảy ra thì liền đến nấp sau lưng chúng ta.
Người phụ lái thì thiếu bình tĩnh hơn, dù cho buổi đêm thời tiết giá lạnh nhưng trên tráng hắn vẫn lấm tấm mồ hôi, xem ra tinh thần đang cực độ căn thẳng
Thấy nét mặt vẻ phi thường nghiêm trọng của lái xe lẫn phụ xe, Luân Vũ Tuyệt ngay lập tức liên tưởng đến một thứ đán sợ, chính là ma thú.
-Loại ma thú có thể thần không biết quỷ không hay, trong im lặng giết chết hai tên lính đánh thuê Không Linh Cảnh, vậy cấp độ ít nhất cũng phải là ma thú cấp 3, hơn nữa còn cực độ thông minh.
Nghĩ vậy, tinh thần Luân Vũ Tuyệt liền cảm thấy trầm trọng, với tu vi Tu Thể Cảnh tầng 6 của hắn hiện nay, nếu gặp phải ma thú cấp 3 thì cho dù có xử ra Hải Hổ Bạo Phá Quyền cũng chỉ có đường chết. Đường sống duy nhất lúc này, chính là hợp lực với tất cả mọi người.
-Mọi người cẩn thận, ta đi gọi Lê Quân dậy.
Nói rồi, Luân Vũ Tuyệt liền nhanh chóng phóng tới Xa Điểu, chui vào bên trong đánh thức hai vợ chồng trong xe dậy. Mà người chồng chính là Lê Quân trong lời nói của Luân Vũ Tuyệt.
Luân Vũ Tuyệt hành động, Diệp Bạch cũng không đứng yên, cái tính dâm tiện thường ngày đã biến đâu mất hết, thay vào đó là ánh mắt rực lửa cùng chiến ý sôi trào rút hai cái liềm gặt lúa bên hông ra.
Long Hồn vũ kỹ - Địa Kê Long Hỏa
Nháy mắt, hai cái liềm gặt lúa rĩ sét bốc lên từng đợt hỏa diễm đỏ rực, biến thành hai chiếc hỏa liềm sắt bén ánh đỏ, xem ra hai chiếc liềm này cũng không phải là loại liềm nát mà Luân Vũ Tuyệt thường nghĩ.
Trong Xa Điểu, hai vợ chông Lê Quân bổng nhiên bị Luân Vũ Tuyệt gọi dậy liền tưởng hắn có ý đồ bất chính toan định ra tay trấn áp, nhưng rồi được Luân Vũ Tuyệt giải thích nhanh một lược tình hình nguy cấp lúc này, tâm trạng liền rơi vào hoảng sợ.
Hai vợ chồng họ gặp nguy hiểm thì không sao nhưng hai đứa trẻ thì phải làm thế nào đây?
Cuối cùng vẫn là Lê Quân cùng Luân Vũ Tuyệt đi xuống xe hội hộp với mọi người, còn người vợ thì ở trên xe trông coi hai đứa nhỏ.
Lê Quân trong lòng cực độ lo lắng nhưng cũng không dám lỗ mãn, chỉ có thể nói nhỏ với lái xe
-Này, có phải là ma thú thật không?
Lái xe không dám chắc lắc đầu
-Không biết được, nhưng có lẽ xác xuất do ma thú gây ra là rất lớn. Con đường liên thành này ta đã đi năm sáu năm nay rồi, khu rừng nhỏ này chỉ là một khu rừng bình thường, thậm chí cây mang độc tính gây dị ứng cũng không có chứ đừng nói đến chuyện làm chết người. Nếu không, ta cũng không dám hạ trại ở nơi này đâu a.
-Theo như lời ông nói, vậy một cánh rừng bình thường như thế này, tại sao lại có ma thú nguy hiểm như thế xuất hiện?
Phu xe vuốt mồ hôi tráng, cố gắng hạ thấp âm thanh, khẻ nói
-Cái này ông hỏi chúng tôi, thì chúng tôi hỏi ai. Từ xưa đến nay, thật sự là chưa từng thấy qua ma thú cấp cao ở cả khu vực này a, đừng nói chi là mảnh rừng nhỏ nơi đây.
( Định mệnh nào sẽ chờ đợi họ? )
------------Hết-----------