Chương 50: Ăn bảo vật
-
Trứng Rồng
- QuytSweet
- 2745 chữ
- 2019-08-25 07:51:42
Nghe Chu Gia vừa mở miệng ra là nói ‘mất hết’, người đàn ông liền nhíu mày, lạnh giọng nói
-Chu Gia, ngươi nói rõ ràng thử xem, rốt cuộc mất là mất cái gì? Là mất mạng hay là đánh mất bảo vật?
Thở dốc một hồi, Chu Gia mới miễn cưỡng ổn định thể trạng, thành thật kể lại từ đầu cho đến đuôi tất cả mọi chuyện.
Bắt đầu từ lúc năm người bọn họ vô tình gặp ba người Luân Vũ Tuyệt bên trong rừng rậm rồi cướp đoạt Hắc Kim Tinh Vân Báo, đến việc phát hiện bảo vật xuất thế có khả năng khống chế ma thú phạm vi lớn, sức mạnh cường đại hơn dự tính trong kế hoạch rất nhiều lần, bắt buộc Tiêu Tâm La phải đưa thư về doanh trại để cầu viện, đồng thời bố trí bảy tiểu đội canh gác vô cùng cẩn thận.
Tiếp đến là sự việc chỉ qua một đêm, thật không ngờ bảy tiểu đột hơn 49 người cùng mấy người canh gác đường hầm, toàn bộ 58 binh sĩ đều bị nhóm ba người Luân Vũ Tuyệt thần không biết, quỷ không hay giết sạch tất cả.
Đến sáng hôm đó, bảo vật hoàn toàn xuất thế rồi được Tiêu Tâm La thành công thu giữ, nhưng rồi lại bị 3 người Luân Vũ Tuyệt ép buộc vào thế bí, không những giết chết Tiêu Tâm La mà còn cướp luôn bảo vật mang đi.
Cuối cùng là đám ma thú bạo loạn ập đến, ba anh em họ Vân sau vài giây cố sức chống trả liền lập tức bị giết, còn Chu Gia hắn thì may mắn hơn, kịp thời trốn vào bên trong một cái xác ma thu mới có thể sống sót đến tận bây giờ để bao tin.
Nghe rõ từng câu từng chữ trong lời nói của người đàn ông thấp lùn, lại nhìn biểu hiện không có vẻ nào là giã dối của hắn, Lê đội trưởng cũng tin tưởng được mấy phần, lập tức bắn một phát pháo hiệu lên trời, tạo thành một cột khói màu đỏ.
Không lâu sau, khoản một phút thời gian, ‘khiếu’, từ phía chân trời khuất sau sườn núi, mười mấy gần hai mươi bóng đen to lớn xuất hiện, tất cả đều là những con chim cú mèo khổng lồ màu xám đen, hơn nữa trên lưng mỗi con đều chở theo mười người, toàn bộ đều mặc võ phục màu lam đậm.
Những kẻ này, toàn thân đều nhàn nhạt tỏa ra sát khí lạnh lẽo tháu xương , ánh mắt hung hăng, ác liệt, khí thế mạnh mẽ. Xem ra đều là tinh binh của quân đoàn Cá Mập, đã trải qua không ít trành cảnh gió tạnh mưa máu.
Những con chim cú mèo vừa xuất hiện liền hướng vị trí của người đàn ông bay nhanh đến rồi vững vàng đáp xuống thung lũng đẫm máu. Từ trên lưng chim, một người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị nhảy xuống, chạy vội đến trước mặt Lê đội trưởng, thực hiển kiểu chào tiêu chuẩn quân đội, dõng dạc nói
-Thưa trung tá Lê Trọng, đại đội Phi Thiên Cú có mặt, sẵn sàng nhận lệnh.
Lê Trọng lập tức trầm giọng ra lệnh
-Việt Tuấn, ngươi lập tức cho quân cắm chốt chặn đường tất cả lối đi thông dụng dẫn vào núi Lục Vĩ và Thất Vĩ, đồng thời chia phân nữa lực lượng rà xoát toàn bộ khu vực màu xanh cho ta, đồng thời khống chế tất cả những kẻ đi ra từ khu vực màu vàng, không loại trừ một ai, nếu thấy cần thiết thì có thể giết chết tại chỗ rồi mang xác đến gặp ta.
-Mục tiêu cốt yếu của chúng ta trong lần hành động này là thu hồi một cái Tù Và màu đỏ son, đây là tài sản thuộc về đoàn trưởng. Nên nhớ, sau khi tìm được đồ vật thì không được phép tự ý mang đi mà phát tín hiệu rồi đợi ta đến lấy. Rõ chưa?
-Rõ!
Tên binh lính nghiêm nghị hét lớn một tiếng rồi trở lại trên lưng cú mèo khổng lồ, nhất thời một trận phong ba nổi lên, hai mươi con cú mèo đồng thanh kêu lên một tiếng hùng dũng rồi cất cánh hướng phía nam của thung lũng Yên Tử bay đi, chốc lát đã khuất sau dãy núi cao lớn.
Sau khi đại đội Phi Thiên Cú hơn hai trăm người rời đi, Lê Trọng cũng nhảy lên con chim cú mèo của mình, đại điểu đập cánh chuẩn bị phóng vút lên trời cao
Thấy Lê Trọng ý muốn rời đi, Chu Gia tinh thần trở nên sốt sắng, nhanh chân chạy theo, gọi lớn
-Lê đội trưởng, đợi thuộc hạ với!
Tuy nhiên đáp lại hắn chỉ là ánh mắt lạnh băng không chút cảm xúc của Lê Trọng
-Làm hỏng việc của đoàn trưởng mà còn muốn sống?
Hừ lạnh một tiếng, Lê Trong vung tay, một thanh phi đao nháy mắt lướt qua không trung, xuyên thủng đầu Chu Gia rồi bay ra ngoài, tạo nên một cái lỗ máu phi thường đáng sợ.
………………
Bên trong đường hầm, ba người Luân Vũ Tuyệt vẫn chưa hay biết rằng đường về của bọn hắn đã bị phong tỏa bởi quân đoàn Cá Mập, vẫn lẳng lặng nghỉ ngơi hồi sức.
Liên tục di chuyển và chiến đấu trong trạng thái căng thẳng hơn một ngày một đêm, mặt dù cơ thể của cả ba người vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng được nhưng tinh thần thì đã đạt đến giới hạn. Bởi thế, dù có muốn hay là không, bọn họ bắt buộc vẫn phải chợp mắt một thời gian để cho thần kinh đang căng cứng được nghỉ ngơi, cho dù chỉ là một giấc ngủ ngắn cũng được.
Để có được giấc ngủ sâu, ba người phân chia nhau lần lượt thay phiên canh phòng. Hiện nay là ca của Luân Vũ Tuyệt
Canh giữ cho hai người Diệp Bạch và Lục Thiên Kiêu chợp mắt, Luân Vũ Tuyệt tranh thủ lấy chiếc Tù Và đỏ ra nghiên cứu.
Chiếc Tù Và đỏ vừa xuất hiện trên tay, ngay tức khắc trái tim Luân Vũ Tuyệt liền đập mạnh như một cái đùng, trái tim hắn lại một lần nữa thể hiện khao khát đối với bảo vật này.
-Đừng vội, đừng vội, ta sẽ cho ngươi ăn.
Thầm nhủ trong lòng, Luân Vũ Tuyệt bắt đầu điều khiển Tinh Khí toàn thân trúc vào trái tim, cung cấp năng lượng cho Kim Khí hoạt động. Sau đó, khống chế Kim Khí chạy dọc theo hai cánh tay, thông qua bàn tay nhẹ nhàn tiếp xúc với chiếc Tù Và màu đỏ.
-Nhẹ nhàn thôi nhé.
Luân Vũ Tuyệt cười khẽ
Chỉ thấy từ hai bàn tay Luân Vũ Tuyệt, Kim Khí phong xuất ra ngoài dưới dạng những tia năng lượng màu vàng tựa như những sợi tơ vàng, chầm chậm cuốn lấy chiếc Tù Và đỏ. Một vòng, hai vòng rồi ba vòng, từng chút, từng chút giống như một con nhện đang nhã tơ cuốn lấy con mồi, bao bọc chiếc Tù Và đỏ vào bên trong.
Sau khoản vài phút thời gian, chiếc Tù Và đỏ cũng đã được bao phủ toàn bộ bới Kim Khí. Ngay khi sợi tơ cuối cùng vào đúng vị trí của nó, dị tượng liền xuất hiện, chiếc Tù Và đỏ được giấu trong lớp áo màu vàng bổng nhiên sáng rực lên hào quang hỏa hồng, tiếp đến, Kim Khí như bị kích thích mà phát ra ánh sáng màu hoàng kim chói lọi như mặt trời ban trưa, nhất thời hai loại ánh sáng, một vàng một đỏ bắt đầu đấu đá lẫn nhau trên tay Luân Vũ Tuyệt.
Mới ban đầu, thế trận cân bằng cho cả hai bên nhưng theo thời gian dần trôi đi, ánh sáng vàng càng lúc càng cường thịnh, từng chút một chèn ép ánh sáng đỏ liên tiếp bại lui. Đến cuối cùng, sau khoảng thời gian hơn một phút giằng co ngắn ngủi, ánh sáng đỏ đã bị ánh sáng vàng nuốt chửng, hoàn toàn biến mất trong mắt Luân Vũ Tuyệt.
Ngay sau đó, cái kén rực rỡ kim quang trên tay Luân Vũ Tuyệt nhanh chóng thu nhỏ lại với tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã biến thành một quả cầu ánh sáng nhỏ như viên bi nước, nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, trông không khác gì một viên đan dược bình thường, ngoại trừ nó có khả năng phát sáng ra.
Quan sát viên bi ánh sáng bé nhỏ trên tay, trong đầu Luân Vũ Tuyệt bất chợt xuất hiên từng tiếng thì thầm vang vọng
-Ăn, mau ăn nó, ăn nhanh lên, ăn đi, ăn nó, …ăn…ăn….ăn….ăn….ăn…………….
Tuy không biết vì sao trong đầu lại xuất hiện những âm thanh lạ, nhưng nghĩ lại một chút, Luân Vũ Tuyệt dễ dàng nhận ra mấy tiếng nói này chính là ý niệm mãnh liệt của Kim Khí hóa thành. Không do dự nữa, Luân Vũ Tuyệt cầm quả cầu ánh sáng bỏ vào miệng.
Tức thì, Luân Vũ Tuyệt liền cảm thấy một sức nóng kinh thiên động địa lan tỏa trong miệng mình, cảm giác không khác gì đang ngậm một cục than đỏ hồng trong miệng. Có điều kì lạ một chỗ, mặc dù Luân Vũ Tuyệt cảm giác rất nóng nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác đau đớn hay bỏng rát.
Ngoại trừ cảm giác giống như đang ngậm một cục than ra thì hoàn toàn không cảm thấy gì khác, miệng của Luân Vũ Tuyệt không hề bị thương dù chỉ một điểm, thậm chỉ hắn còn có thể dùng lưỡi chơi đùa quả cầu ánh sáng một cách vô cùng dễ dàng.
Đảo lưỡi qua lại mấy cái, Luân Vũ Tuyệt lấy hơi ực một tiếng, nuốt quả cầu ánh sáng xuống bụng, cảm giác một cục than nóng trôi xuống cổ họng rồi đi qua thực quản, thật sự không dễ chịu gì cho cam.
Qủa cầu anh sáng vừa trôi xuống bụng liền thông qua thành dạ dày mà đi vào bên trong hệ thống kinh mạch, một đường được Kim Khí vậy chuyển chạy thẳng vào tim.
Tại nơi đây, lần đầu tiên kể từ khi xuất hiện trong cơ thể, chân diện thật của Kim Khí lộ diện trước tâm trí của Luân Vũ Tuyệt.
Chỉ thấy bên trong trái tim, ngay cạnh Long Hồn Sát Độc Bạo Long, một khối cầu màu vàng kim giống như một quả trứng nhỏ đang nhẹ nhàn trôi nổi, tỏa ra từng luồng hào quang lấp lánh, sau đó những vầng hào quang sẽ hóa thành từng dòng năng lượng màu vàng, luân chuyển vòng tròn xoay quanh nó. Bên trên bề mặt khối cầu khắc đầy hoa văn khó hiểu, chằng chịt còn hơn một cái mạng nhện rối tung, liên tục lập lòe ánh sáng chớp tắt tựa như sinh mệnh sống, làm cho khối cầu càng thêm huyền bí, ảo mị.
Ngay khi quả cầu ánh sáng chứa chiếc Tù Và đỏ thành công đi vào trái tim, khối cầu liền bộc phát một vầng hào quang rực rỡ. Hào quang vừa tỏa ra nháy mắt hiến thành từng dòng năng lượng đậm đặc màu vàng kim tựa như dịch lỏng, nhanh chóng cuốn lấy quả cầu ánh sáng rồi dung nhập vào trong khối cầu vàng kim, bị nó nuốt trọn hoàn toàn.
Lập tức, Luân Vũ Tuyệt cảm thấy trái tim nhói đau như bị kim đâm
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Tiếng tim đập to như đánh trống
Crắc! Lại thêm một âm thanh tan vỡ vang lên.
Sau đó, từ trong khối cầu màu vàng kim, một luồng năng lượng màu đỏ khủng khiếp bất ngờ trào ra, ào ạt tuông chảy như một dòng nước lũ cuồn cuộn xông phá kỳ kinh bát mạch, xuyên qua tầng tầng cơ thể, thẩm thấu vào trong da thịt, xương cốt, tâm tạng, len lõi vào từng tế bào dù là nhỏ nhất, bắt đầu quá trình điên cuồng cường hóa thể chất của hắn.
Luân Vũ Tuyệt có thể cảm nhận rõ ràng, theo thời gian từng phút, từng giây trôi qua, cơ thể hắn càng lúc càng cứng rắn hơn, sức lực càng mạnh mẽ hơn, gân cốt càng dẻo dai hơn, thậm chí đến cả máu huyết cũng càng cô đọng hơn.
-Đây là kinh hỉ mà ngươi dành cho ta sao? Nó thật sự là quá tuyệt với đi. Sợ rằng sau đợt cường hóa này, thể chất của mình đã có thể so sánh với chiến sư Tụ Thân Cảnh rồi.
-Ha ha, thật sự cảm thấy một quyền bây giờ có thể dư sức đấm nát cả một khối đá lớn.
Thời gian tiếp tục trôi qua, luồng năng lượng khủng bố không có dấu hiệu gì thuyên giảm, ngược lại, nó càng lúc lại càng gia tăng mạnh hơn, ào ạt phóng ra hết đợt này đến đợt khác năng lượng khổng lồ. Khiến cho cơ thể Luân Vũ Tuyệt đi đến giới hạn của sự chịu đựng, cơ thể của hắn đã không còn chỗ trống để cất chứa năng lượng nữa.
-Chết tiệt, năng lượng hình như quá nhiều rồi, cơ thể mình đã không thể dung nạp được nữa. Nếu cứ thế này tiếp diễn, sợ rằng mình sẽ…..
Nếu ví cơ thể Luân Vũ Tuyệt như một cái bình nước, vậy thì cái bình nước này gần được lấp đầy rồi. Nếu một khi bình nước đã được lấp đầy mà vẫn cố gắng nhồi nhét thêm vào, theo lẽ hiển nhiên, bình nước sẽ lập tức bể nát.
Năng lượng đã vượt quá giới hạn dung nạp của tế bào.
Các cơ bắp của Luân Vũ Tuyệt bắt đầu căn phồng ra như bị bơm hơi, làn da từ màu mật ong nhanh chóng chuyển sang màu đỏ hồng như thủy tinh được nung nóng. Tiếp đến, từng đường gân máu nổi lên khắp cơ thể hắn, theo từng dòng chảy mạnh mẽ của luồng năng lượng khổng lồ mà đập từng nhịp thình thịch ghê rợn.
-Mau dừng lại cho ta…… mau dừng lại…… mẹ nó….. làm ơn….. xin hãy dừng lại….. ta sắp chịu hết nổi rồi…. a………..
Luân Vũ Tuyệt gào lớn trong đầu, hắn gây giờ nào đâu còn cảm thấy vui mừng nữa, thay vào đó là nổi đau đớn như xé da, cắt thịt đang từng chút hành hạ hắn, giống như….giống như là cơ thể sắp bị nổ tung.
Mồ hôi túa ra như tắm, to như hạt đậu, nhỏ xuống ào ạt làm ước cả mặt đất, khói trắng bốc lên từ cơ thể, làn da đỏ rực như than hồng dần dần xuất hiện các vết nứt nẻ như đồng ruộng vào thời hạn hán, mà luồng năng lượng màu đỏ cũng thông qua những vết nứt này mà từ từ thẩm thấu ra bên ngoài như một miệng núi lửa chực chờ thời khắc phun tào.
Bộ dạng Luân Vũ Tuyệt giờ đây không khác nào một bức tượng đại lực sĩ màu đỏ bị nứt rạn toàn thân, bên trong lại ẩn giấu một quả bom nhiệt hạch khổng lồ, bất cứ khi nào cũng có thể nổ tung thành ngàn mảnh.
AAAAAAAAAAAA!
Cuối cùng vì không thể chịu đựng được nữa, Luân Vũ Tuyệt liền mở miệng gào lên một tiếng đau đớn, mà năng lượng không lồ bên trong cơ thể hắn cũng thông qua tiếng hét giải phóng ra bên ngoài, giống như một con rồng thượng cổ đang há mồn phun ra hỏa diễm.
Đột nhiên nghe thấy tiếng thét đau đớn của Luân Vũ Tuyệt, Diệp Bạch cùng Lục Thiên Kiêu liền bật người phóng dậy trong tích tắt, hai tay rút ra binh khí tạo thế phòng vệ, ánh mắt sắc lạnh đầy cảnh giác quét ngang đường hầm xung quanh.
Vừa đưa mắt một cái, cả hai lập tức trông thấy Luân Vũ Tuyệt với dáng vẻ đánh sợ, đang quằn quại trong đau đớn.
-Vũ Tuyệt?
-Vũ Tuyệt, mày bị làm sao thế?
Không chút chần chừ, Diệp Bạch cùng Lục Thiên Kiêu mang nét mặt lo lắng lao nhanh qua. Tuy nhiên ngay tại lúc cả hai chạm tay vào người Luân Vũ Tuyệt, luồng năng lượng màu đỏ khổng lồ tựa như tìm được lối thoát, ầm ầm xông thẳng vào cơ thể hai người.
------Hết------