Chương 55: Thảm kịch
-
Trứng Rồng
- QuytSweet
- 2609 chữ
- 2019-08-20 09:37:08
Cơn đau dữ dội cộng với không thể nói được, Luân Vũ Tuyệt nhanh chóng nhận ra đây là hậu quả sau khi hắn thi triển Long Âm. Vấn đề này là việc tất yếu xảy ra khi uy lực bạo phát của vũ kỹ quá lớn mà cường độ thân thể không cách nào đáp ứng được, cũng giống như lúc hắn cố gắng gượng ép tung ra liên tiếp hai chiêu Hải Hổ Bạo Phá Quyền khi chiến đấu với Luân Vũ Vũ ở Lễ Thành Nhân đã khiến cho cơ thể hắn chịu thương tổn tương đối lớn.
‘Thôi xong, không kịp rồi!’ Luân Vũ Tuyệt la lớn trong đầu.
Trong khoản khắc ngắn ngủi
Rít……….. Ầm!
Ám Cú đâm thẳng xuống mặt đất như một quả đạn pháo đầy uy lực, đập ra một cái lỗ to đùng trên mặt đất, đồng thời cũng khiến cho cơ thể nó nháy mắt biến thành một đống máu thịt bầy nhầy, văng tứ tung. Có điều ba người Luân Vũ Tuyệt đã kịp thời né tráng sang một bên cho nên không chịu bất kỳ tổn thương nào, tuy nhiên đây chỉ là tính đến thời điểm hiện tại mà thôi.
Chỉ thấy từ trông đám bụi mù bốc lên sau vụ va chạm, một cái bóng lóe lên trong đêm đen, phóng ra ngoài như một con thú săn mồi.
Lê Trọng toàn thân được bao phủ trong chiến giáp Cá Mập, trong một cái chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lục Thiên Kiêu, tùy ý đấm ra một quyền.
Đột ngột bị công kích, Lục Thiên Kiêu liền đưa ngang chiến kích chống đỡ, thế nhưng lực đạo của một quyền này thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, ầm một tiếng đánh hắn bay xa bảy tám mét rồi đập người vào một gốc đại thụ, khóe miệng phun ra một tia máu đỏ tươi.
-Khá lắm, hứng một quyền của ta còn chưa chết, xem ra Tiêu Tâm La bị các ngươi thủ tiêu đúng là không hề oan uổng.
Thấy Lục Thiên Kiêu trúng phải trọng quyền của mình mà chỉ bị thương đôi chút, Lê Trọng liền cười lớn tán dương, nhưng không phải vì thế mà hắn có chút nương từ nào. Lời nói chưa dứt, Lê Trọng lại một lần nữa xuất hiện trước người Lục Thiên Liêu, tiếp tục đấm ra một quyền.
Tự thân cảm thụ được uy lực kinh khủng quyền đầu tiên, Lục Thiên Kiêu không dại gì mà tiếp tục đón đỡ quyền thứ hai này, bằng vào khả năng ứng biến được tôi luyện sốt bốn năm chinh chiến, Lục Thiên Kiêu đã lách người sang một bên cực nhanh, né tránh trọng quyền uy lực trong đường tơ kẻ tóc.
Ầm! Đại thụ sau lưng Lục Thiên Kiêu thay hắn hứng chịu một quyền của Lê Trọng mà bể nát tan tành.
-Đánh với ta mà muốn trốn, ha ha ha.
Đánh hụt một quyền, Lê Trọng cười lớn một tiếng chứa đầy sự khinh thường, cánh tay còn lại chớp mắt vung mạnh qua một bên, vô cùng chuẩn xác đập bốp một cái vào Lục Thiên Kiêu vừa mới lách người né tránh, một lần nữa đánh hắn bay xa bảy tám mét, liên tiếp đụng ngã hai gốc cây nhỏ mới có thể miễn cưỡng dừng lại, lồng ngực đau nhức mà tiếp tục phun ra một búng máu.
-Lục ca…. tên khốn, chết đi!
Long Hồn vũ kỹ - Địa Kê Long Hỏa, Địa Kê Biến Thân
Thấy Lục Thiên Kiêu chỉ trong thời gian chưa đến mười giây đã bị Lê Trọng dồn ép đến không thở nổi, Diệp Bạch lập tức cảm thấy nóng mặt, máu huyết trong cơ thể sôi trào như dung nham. Gào lớn một tiếng đầy tức giận, chiến giáp được kích hoạt, song liềm nơi tay hiện lên ánh sáng đỏ rực nóng bỏng, tựa như một tia chớp đỏ, Diệp Bạch phóng người lao vào Lê Trọng.
Lưỡi liềm đỏ rực lướt ngang không trung kéo theo từng tiếng xèo xèo do nước mưa tiếp xúc với nhiệt độ cực cao trên nó, nhắm vào từng bộ phận yếu hại từ đầu cho tới chân Lê Trọng mà điên cuồng chém tới tấp. Liềm ảnh theo từng chiêu thức của Diệp Bạch mà ẩn hiện ngợp trời, tựa như bạo vũ lê hoa, tầng tầng lớp lớp giống như một cái lưới thiên la địa võng, phong tỏa toàn bộ đường lui của Lê Trọng.
Bất quá đổi lại với sự công kích điên cuồng của Diệp Bạch lại chỉ là một nụ cười đầy mỉa mai của Lê Trọng
-Lại là một chiến sư hệ tốc độ, hắc, tốc độ của ngươi đúng là không tồi, chỉ có điều đối với ta, đó cũng chỉ là trò chơi con nít.
Long Hồn vũ kỹ - Phong Tốc Cường Hóa
Lê Trọng khẽ quát một tiếng, cả người hắn liền được bao phủ bởi một cơn gió đen, tức khắc làm cho tốc độ của Lê Trọng gia tăng một cách khủng bố, dễ dàng né tránh tất cả liềm ảnh của Diệp Bạch với biên độ di động bước chân cực nhỏ. Cuối cùng xuyên qua tầng tầng lớp lớp công kích phô thiên tái đại của song liềm đỏ rực, tay Lê Trọng duỗi ra thành đao, chém mạnh lên cơ thể Diệp Bạch.
Đùng một tiếng, Diệp Bạch bị chém bay xa hơn chục mét, tuy đao chém xuống không phải là đao thật mà chỉ là do bàn tay hợp lại tạo thành nhưng lồng ngực của hắn vẫn bị rọc ra một đường kéo dài từ vai xuống eo, sâu khoản 1cm, máu tươi từ vết thương ào ạt chảy ra ướt đẫm cả người.
Một đao hạ gục Diệp Bạch, Lê Trọng bất ngờ xoay người lại, vung tay phóng ra một thanh phi đao, mục tiêu chính là Luân Vũ Tuyệt đang lao đến tập kích ở sau lưng.
Một đao này được phóng ra mang theo lực đạo rất lớn nên tốc độ bay cực nhanh, chưa đến một cái chớp mắt thời gian đã xuất hiện trước mặt Luân Vũ Tuyệt, mà mục tiêu chính là khe mắt trên mũ giáp của hắn. Một đao này được Lê Trong tung ra, phải nói là vừa độc lại vừa đẹp và hoàn toàn không thể né tránh.
Bất quá trên thế giới này không có chuyện gì là tuyệt đối, ngay tại thời điểm phi đao bay tới còn cách cơ thể chưa đến 1 m, Luân Vũ Tuyệt đã bất ngờ nghiên đầu sang một bên, xuýt xoát né khỏi quỷ đạo bay của phi đao. Nói là xuýt xoát là bởi vì phi đao khi lướt qua vẫn cắt lên mũ giáp của hắn một đường dài tia lửa, nếu chậm một chút thôi, hắn rất có thể đã bỏ mạng rồi.
Thế nhưng tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, Luân Vũ Tuyệt vừa tránh thoát một đao đòi mạng thì Lê Trọng đã vững vàng xuất hiện trước mặt hắn, bàn tay như một cái kiềm sắt chộp lấy mũ giáp, giơ lên rồi kéo theo cả cơ thể hắn đập mạnh xuống mặt đất cái ‘ầm’.
Trúng một đòn cực mạnh, dù cho Luân Vũ Tuyệt được chiến giáp bảo vệ vẫn bị đánh cho phun máu mồm, đầu óc choán váng ong ong cả lên.
Nắm đầu Luân Vũ Tuyệt kéo lên như xách một con chó chết, Lê Trọng lạnh lùng nở nụ cười
-Đừng có giả chết, nói! Bảo vật kia các ngươi giấu ở đâu, mau mang ra đây, ta sẽ cho các ngươi được ra đi thanh thản.
‘Bảo vật cái cm mày’
Luân Vũ Tuyệt gào lớn một tiếng trong đầu ( bởi vì hắn không nói được), cơ bắp toàn thân bùng nổ tất cả lực lượng, hắn dùng hai tay chộp lấy rồi khóa chặt cánh tay đang nắm lấy mũ giáp, đồng thời chân phải đá ra một cú vô lê toàn lực thẳng vào sườn Lê Trọng.
Trên cẳng chân, từng cái gai nhọn hình móc câu chứa đầy độc tố bung ra, chỉ cần đá trúng một cái, những cái gai nhọn sau khi được cường hóa bởi phần xác của Tù Và đỏ chắc chắn sẽ đủ sức đâm xuyên qua chiến giáp của Lê Trọng, cào sâu vào bên trong da thịt, đưa độc tố tiêm nhiễm vào cơ thể hắn.
Chỉ cần độc tố xâm nhập thành công vào người Lê Trọng, vậy cơ hội để ba người Luân Vũ Tuyệt chiến thắng sẽ xuất hiện.
Nhưng mà đời éo có bao giờ như mơ, Lê Trọng bằng vào kinh nghiệm chinh chiến cả đời, làm sao có thể dễ dàng bị Luân Vũ Tuyệt đá trúng như vậy được, ngay khi Luân Vũ Tuyệt vung chân ra, Lê Trọng cũng lập tức đá ra một cú vô lê y hệt như vậy. Có điều bằng vào tốc độ siêu cường, cú vô lê của hắn đá sau nhưng lại tới trước, ầm một tiếng, phan mạnh vào hông Luân Vũ Tuyệt.
Ngay lập tức âm thanh ‘răng rắc’ vang lên, kèm theo đó là một tiếng thét gào đau đớn, cả một mảng xương sườn bên phải của Luân Vũ Tuyệt cứ thế bị đá gãy toàn bộ, hơn nữa các mảnh xương gãy lại theo dư lực mà găm sâu vào bên trong da thịt, khiến cho cơn đau càng tăng cao thêm gấp bội.
Máu tươi đã bắt đầu men theo các khe hở của bộ giáp, róc rách chảy ra bên ngoài, cả ở trên mặt và bụng Luân Vũ Tuyệt. Hắn đã thật sự bị nội thương nghiêm trọng.
Lê Trọng lạnh lùng mở miệng, lời nói chứa đầy sát khí cùng vẻ không kiên nhẫn
-Ta lặp lại một lần nữa và cũng là lần cuối cùng, mau giao bảo vật ra đây! Và ta sẽ cho ngươi được chết thống khoái.
Nghe vậy, Luân Vũ Tuyệt liền cười lớn một tiếng trong lòng
‘Chết chết cái…., muốn lấy bảo vật? Xuống gặp diêm vương mà đòi’
Bị thương nặng thì đã là sao? Bấy nhiêu đây thương tích còn chưa đủ phá hủy tâm trí của hắn, chỉ thấy chiếc đuôi gai từ sau lưng bất ngờ vọt ra, nhắm vào khe mắt của Lê Trọng mà đâm đến.
Với khoản cách gần như thế này, cho dù Lê Trọng có tốc độ siêu cường cũng khó mà thoát được đòn tấn công độc địa của đuôi gai, huống chi nó còn được điều khiển bởi Thông Tuệ Kim Nhãn, nhãn thuật có sức mạnh đọc hiểu quỷ tích dịch chuyển vô cùng cường đại.
-Còn chưa chịu từ bỏ? Để xem ngươi còn ngoan cường được đến đâu?
Thấy Luân Vũ Tuyệt thế nhưng lại một lần nữa tấn công, Lê Trong liền nhíu mày bất mãn. Với khoản cách gần như thế này, Lê Trọng đúng là không có cách nào để tránh thoát chiêu số hiểm độc này của Luân Vũ Tuyệt. Bất quá đâu có ai quy định là hắn phải né tránh mà không được phép đón đỡ.
Long Hồn vũ kỹ - Phong Tốc Nghịch Đảo
Chỉ thấy ngay đúng thời khắc mũi nhọn của đuôi gai chạm vào mũ giáp của Lê Trọng thì một cơn gió đen bổng nhiên xuất hiện trước mặt hắn rồi nhanh chóng biến thành một vòng xoáy cực mạnh. Vòng xoáy này, nó giống như một tấm khiên phản ‘dame’, khiến cho đuôi gai đang đâm tới đột nhiên quay ngược ngược trở lại với tốc độ cực nhanh, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Luân Vũ Tuyệt mà đâm thẳng vào vai hắn, phá mở chiến giáp, găm sâu vào trong da thịt.
Cùng lúc đó, Lê Trọng lại một lần nữa nắm đầu Luân Vũ Tuyệt nện thằng xuống mặt đất.
ẦM! Máu tươi như một cái vòi phun ra khỏi mũ giáp bắn lên mặt đất, mà mũ giáp của Luân Vũ Tuyệt cũng bị lần va đập này mà vỡ tung một góc, để lộ ra con mắt trái màu vàng với đồng tử hẹp dài vô cùng kỳ dị.
-Vũ Tuyêt!
Thấy vậy, Lục Thiên Kiêu hét lớn một tiếng như dã thú, cả người bốc lên sát khí hừng hực như ma thần, chiến kích trên tay từ màu đen chuyển sang màu đỏ tươi tanh tưởi của máu , kéo theo một luồng huyết ảnh xông thẳng đến Lê Trọng, dốc toàn bộ sức mạnh của mình đâm ra một chiêu toàn lực.
-Vũ Tuyệt! Mẹ kiếp thằng chó….
Ở bên kia, nhìn thấy thảm trạng của Luân Vũ Tuyệt, Diệp Bạch tức giận cực độ chửi lớn. Hắn mặc kệ vết thương nghiêm trọng ngay ngực, lửa đỏ phực lên bao phủ toàn thần như một hỏa nhân, đôi chân gà đạp mạnh mặt đất, bắn người lên lao thẳng vào Lê Trọng. Đồng thời cặp song liềm nơi tay lần đầu tiên đổi chiều cầm ngược giống như móc câu, đây là thế tất sát của liềm thuật mà hắn tu luyện, gọi là….
Nguyệt Ảnh Tất Sát.
Một chiêu này, gọi là Tất Sát bời vì nó không dùng để chém mà là để cắt, phanh thây cơ thể ra làm bốn mảnh, bời vậy một khi trúng chiêu thì chỉ có duy nhất một con đường chết.
Tuy nhiên, đối mặt với hai chiêu toàn lực tràng đầy sát khí này, Lê Trọng vẫn chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt nhẽo.
-Ngươi đã không chịu nói, vậy thì được thôi, hãy để đồng bọn của ngươi nói thay ngươi vậy!
Dứt lời, Lê Trọng cười lạnh một tiếng, xách đầu Luân Vũ Tuyệt ném thẳng vào Diệp Bạch đang lao đến. Trong khi đó cơ thể hắn lại nhẹ nhàn nghiên người sang một bên, nhìn thì rất là chậm nhưng thật sự lại nhanh đến kinh ngạc, dễ dàng tránh thoát mũi kích của Lục Thiên Kiêu.
Sau đó Lê Trọng liền chộp chặt lấy chiến kích, đồng thời vung chân đá mạnh vào eo Lục Thiên Kiêu với tốc độ cực nhanh, hầu như không thể tránh thoát.
Lại ‘đùng’ một tiếng trầm đục, cơ thể Lục Thiên Kiêu tựa như cánh diều đứt dây bay thẳng ra xa, liên tiếp tông gãy hàng loạt cây cối rồi đập người vào một tảng đá lớn, sau đó liền rơi xuống đất nằm im bất động, không rõ sống chết.
Một cước giải quyết xong Lục Thiên Kiêu, Lê Trọng liếc ánh mắt sắc lạnh như đao, choán một cái đã xuất hiện bên cạnh Diệp Bạch, kẻ lúc này còn đang loay hoay ôm lấy cơ thể tàn tạ của Luân Vũ Tuyệt đặt xuống mặt đất.
-Giờ thì chỉ còn lại mình ngươi!
Thấy Lê Trọng đột nhiên tiếp cận, Diệp Bạch trong lòng liền cả kinh, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, song liềm mang theo sát ý nồng nặc dứt khoát chém qua với tốc độ không tưởng, thậm chí còn không nhìn thấy tàn ảnh.
-Vẫn còn quá chậm!
Lê Trọng hừ lạnh một tiếng
Chỉ thấy ngay khi lưỡi liềm còn cách cổ Lê Trọng chưa tới 1 cm thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt Diệp Bạch trợn trừng đầy vẻ không cam lòng, khóe miệng trào ra một dòng máu tươi đổ gục xuống đất, trên bụng hắn không biết từ lúc nào đã bị hai con dao đâm thủng chiến giáp, gắm lúc cán vào sâu bên trong da thịt, mà trên bả vai cũng có gắm hai thanh đao xuyên thẳng qua xương, máu tươi không ngừng từ vết thương chảy ra, nhuộm đỏ cả mặt đất.
------Hết-----