Chương 12: Nổi lên
-
Truy Tìm Bóng Đêm
- Tiên Đạo Lung
- 2092 chữ
- 2021-12-31 06:31:43
Tu Chi còn chưa kịp nói hết câu, Linh Nguyệt không kịp phản ứng lại nên bị vô ngã lăn ra đất.
Cô bị bà Tần đè lên người, nhưng vẫn cố gắng phản kháng.
Ha ha ha! Rất tốt! Rất tốt! Xem ra những chuyện mà hai người muốn hỏi đều đã được giải đáp rồi.
Giờ chỉ còn việc khiến hai người phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của thần nữa thôi!
Tốt xấu gì Linh Nguyệt cũng từng là học viên của học viện cảnh sát.
Cô thoát khỏi bà Tần, đứng thẳng người lên, đồng thời mở miệng hỏi:
Khốn nạn! Rốt cuộc ông đã làm gì bà ấy?
.
Ha ha ha! Không có gì, tao chỉ nói cho bà ta biết chúng mày là những tín đồ phản bội lại đức tin, không ngờ bà ta lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Người được thần chọn lựa quả là nhiệt tình hiếu khách!
Kẻ...
Kẻ chống đối...
giáo chủ Viêm Thành...
đều...
đều phải chết!
Bà Tần hành động giống hệt như xác sống.
Bà ta đứng lên, lại tiếp tục lao đến chỗ Linh Nguyệt.
Này này! Rốt cuộc bà ấy bị trúng tà gì vậy?
Linh Nguyệt nghiến răng, nhìn về tên giáo chủ mà không sao bắt được hắn.
Mà cô lại không thể làm bà Tần bị thương.
Tu Chi, cậu đi bắt tôn giáo chủ kia, tôi sẽ ngăn cản bà Tần...
Linh Nguyệt đã nói hết câu, nhưng Tu Chi thì lại đứng yên chớp mắt, ngơ ngác nhìn cô.
Cậu làm cái quái gì thế? Nhanh lên nào!
Ặc! Cho dù cô có nói vậy đi nữa, tôi cũng...
Tu Chi không phải học viên tốt nghiệp từ học viện cảnh sát, cũng không có kinh nghiệm đánh lộn.
Hơn nữa, lần này đến đây là do Linh Nguyệt ép cậu đi theo thực hiện nhiệm vụ.
Mặc dù tôn giáo chủ là một ông chủ, nhưng mà vóc người hắn cao lớn, lực lưỡng, đoán chừng Tu Chi cũng chẳng thể nào bắt được.
Trời ạ! Bà cô của tôi ơi, cô bảo tôi làm sao bắt được ông chủ vạm vỡ đó đây!
Giời ạ! Phiền phức thật!
Linh Nguyệt né tránh đòn tấn công của bà Tần.
Cô thực hiện một động tác xoay người đẹp mắt tựa như đang nhảy điệu Valse, tiếp đó làm một củ quét chân qua chỗ bà Tần, dừng ngay bên cạnh Tu Chi.
Cô nhấc ống quần lên, lộ ra một cái bao đựng sủng mini ở cạnh bắp chân, trong đó là một khẩu súng lục.
Mau cầm lấy súng!
Nhìn thấy cẳng chân với bắp thịt săn chắc, lại trắng ngần mịn màng của cô nàng, Tu Chi kìm lòng không đậu mà nuốt nước miếng.
Nhưng bây giờ không phải lúc để thưởng thức chân đẹp, cậu quả quyết móc khẩu súng ra.
Dù vậy, đối với Tu Chi - người chưa từng sử dụng vũ khí mà nói, ngay cả việc mở chốt an toàn của súng cậu còn chẳng biết.
Tu Chi ngây thơ mang vẻ mặt đầy tự tin đi tới cửa sau, chạy thẳng lên trên.
Cậu leo một mạch lên tầng cao nhất, thấy tên giáo chủ vẫn chưa rời khỏi đó.
Hay nói đúng hơn là hắn đã đoán trước rằng Tu Chi sẽ lên đây tìm mình.
Hộc hộc...
Tu Chi thở hổn hển, hai mắt nhìn tôn giáo chủ.
Rốt cuộc thì...
Ông đã làm gì bà ấy?
Viêm Thành không hề hoảng loạn, hắn xoay người, trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.
Trong thôn nhỏ này có rất nhiều người không tin vào sự tồn tại của thần.
Ta là sứ giả được thần phái tới, có nghĩa vụ dẫn dắt những con chiên lầm đường lạc lối quay về đúng quỹ đạo.
Để hoàn thành mục tiêu này, ta sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Tu Chi quan sát kỹ càng tôn giáo chủ.
Ban nãy đứng dưới nhìn lên, cậu chỉ có thể thấy được nửa người trên, không nhìn thấy nửa người dưới của hắn ra sao.
Thì ra nửa người dưới của hắn hoạt động được đều nhờ vào máy móc, Bốn cái chân như chân nhện chống xuống mặt đất, ống truyền dịch màu xanh lá cắm hết vào bụng hắn.
Hình như nó đang không ngừng truyền chất lỏng gì đó vào bên trong.
Rốt cuộc đây là...
Ha ha ha! Ta vốn dĩ là kẻ đã chết, nhưng thần không bắt ta vào địa ngục mà cho phép ta trở lại làm người...
Tu Chi giơ khẩu súng lên, nhắm thẳng vào tên giáo chủ, nhưng không ngờ đúng lúc này, một cái ống dưới chân đột nhiên lắc lư.
Cậu bị vấp chân, cơ thể mất thăng bằng.
Cạch cạch cạch...
Chỉ trong giây lát, bốn cái chân máy đã bò tới cạnh Tu Chi.
Tên giáo chủ chỉ dùng một tay là nhấc được Tu Chi lên.
Mà lúc này ở bên dưới, Linh Nguyệt vẫn đang cố sức né tránh sự tấn công điên cuồng của bà Tần,
Chà! Bạn gái mày cũng giỏi võ nhỉ, không ngờ có thể kiên trì lâu như vậy.
Nhưng mà...
đám người này...
à nhầm, đám quái vật này sẽ không dừng lại vì kiệt sức đâu...
Linh Nguyệt vẫn đang tránh né những đòn tấn công của bà Tần, nhưng cứ tiếp tục tình trạng như vậy, thể lực của cô chắc chắn sẽ cạn kiệt.
Chết tiệt!
Tu Chi chưa từng phải trải qua những chuyện như thế này, thậm chí hôm nay còn là lần đầu tiên cậu đánh nhau.
Đối với một người có kinh nghiệm bằng không như cậu mà nói thì hiện tại, người duy nhất cậu có thể trông cậy vào chỉ có Linh Nguyệt.
Nhưng trong tình huống này, có vẻ điều đó không được thực tế cho lắm.
Tên giáo chủ không hề do dự chút nào, định thẳng tay ném Tu Chi đi.
Nhưng do cậu ôm chặt lấy tay hắn nên trong khoảnh khắc vung tay ra đó, chính hắn cũng suýt nữa bị bay ra cùng cậu.
hắn phải nhờ vào bốn cái chân máy quắp chặt vào mặt đất mới khiến bản thân đứng vững lại được, nhưng cũng nhờ vậy mà Tu Chi mới không bị quăng ra.
Cái quái gì vậy?
Hai tay Tu Chi ôm chặt lấy tay tôn giáo chủ, cậu lơ lửng giữa không trung, đôi môi nặn mãi mới ra được một nụ cười gượng gạo, nói:
Thật xin lỗi, tôi khá là sợ chết.
Vậy nên, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay khỏi thử có thể cứu mạng mình đâu!
Hừ, mày cũng chỉ là một con kiến hội đang giãy giụa mà thôi...
hắn vung cánh tay còn lại lên, đấm vào mặt Tu Chi.
Nắm đấm màu đen cứng rắn đánh vào mặt cậu một cách tàn nhẫn.
Ngay lập tức, máu tươi phụt ra từ khóe miệng cậu.
Đầu Tu Chi bị quả đấm vừa rồi đánh cho choáng váng quay cuồng.
Dù vậy, cậu vẫn không chịu buông tay ra.
Tên kia thấy Tu Chi còn chưa chịu buông tay nên lại tiếp tục đấm vào mặt cậu.
Một đấm...
Hai đấm...
Ba đấm...
Chẳng mấy chốc, mặt Tu Chi bị đánh sưng hết cả lên.
Linh Nguyệt cũng bị bà Tần đè cả người xuống đất.
Bà Tần từ từ há miệng, hàm răng bà ta vốn trắng muốt đều tăm tắp nhưng trong mắt Linh Nguyệt, chúng lại biến thành những chiếc răng nanh bén nhọn màu đỏ máu, quả thực không khác gì của thủ dữ.
Bà ấy...
Bà ấy không còn là con người nữa rồi!
Đúng lúc bà Tần đang định cắn vào cổ Linh Nguyệt, cánh cửa nhà thờ đột nhiên bị thứ gì đó đập mạnh, vỡ tung ra.
Hå?
Một người đàn ông mặc quân phục, đeo mặt nạ phòng độc vọt vào.
Anh ta cầm khẩu súng tự động Uzi đặc chế, xả đạn nhắm thẳng vào bà Tần.
Pằng pằng pằng...
Cùng với tiếng súng vang lên, máu thịt bắn tung tóe.
Khuôn mặt của Linh Nguyệt tức khắc dính đầy máu tươi.
Còn bà Tần đã bị súng bắn văng ra xa mấy mét...
Hừ...
Lại có thêm một kẻ đến làm vật tế nữa sao?
Tên giáo chủ có vẻ rất bình tĩnh, tay vẫn tóm chặt lấy cổ Tu Chi.
Ha ha, trời sắp tối rồi! Đây chắc chắn là ý chỉ của thần.
Người đàn ông mặc quân phục lập tức chạy đến cạnh Linh Nguyệt, hỏi:
Cô không sao chứ?
Nghe giọng nói, Linh Nguyệt biết ngay người này chính là Jack.
Tôi không sao, nhưng còn Tu Chi...
Minh Sự ngẩng đầu nhìn Tu Chi đang bị giáo chủ tôm chặt.
Anh ta không sốt ruột mà chỉ tháo mặt nạ phòng độc xuống, nói với tên giáo chủ:
Khoanh tay chịu trói đi! Thả cậu ta ra ngay cho tôi!
Tên giáo chủ khẽ cười, hắn thả Tu Chi xuống đất nhưng lại giẫm một chân lên người, không cho cậu động đậy.
Ha ha, hiện tại ta rất muốn biết, nhờ đâu mà quân đội lại điều tra ra được chỗ này đấy?
.
Minh Sự cầm khẩu Uzi tự động, ngẩng đầu nhìn hắn, lớn tiếng nói:
Chúng tôi chỉ tới đây hỏi vài chuyện thôi.
Nếu như thực sự muốn bắt ông, chúng tôi nhất định sẽ điều động lực lượng quân đội quốc gia tới đây.
Chắc ông sẽ không muốn chúng tôi điều quan đến đây thật chứ?
Tên giáo chủ nghe hết lời Minh Sư nói, có vẻ đã bị thuyết phục đôi phần.
hắn suy nghĩ chốc lát rồi xách Tu Chi lên, bốn chân nhún một cái, nhảy thẳng từ trên cao xuống.
Linh Nguyệt nhìn thấy màn này thì mắt trợn tròn kinh ngạc.
Ô! Sống với cơ thể này, ông cũng khổ thật nhỉ!
Giáo chủ ngẩng đầu lên, vừa ném Tu Chi đang bị thương cho bọn họ vừa nói:
Các người tới đây chẳng qua cũng chỉ vì muốn hỏi tin tức của Hoa Bóng Đêm thôi.
Ta biết Hoa Bóng Đêm đang ở đâu.
Xem ra ông rất phối hợp đấy chứ! Thế nhưng trước khi nói về Hoa Bóng Đêm, có vẻ người phụ nữ đằng sau ông thể biến rồi!
Thi biến: chỉ hiện tượng người chết sống lại nhờ một số tác động nào đó, nhưng sau khi sống lại, bọn họ mất đi ý thức, chỉ biết hành động theo bản năng.
Lời Minh Sự vừa mới dứt, Tu Chi và Linh Nguyệt trợn tròn mắt, nhìn cảnh tưởng diễn ra mà không dám tin.
Rõ ràng ban nãy, bà Tần đã trúng mười mấy phát sủng, nhưng hiện tại, bà ta vẫn có thể từ từ đứng dậy, bước từng bước đi về phía giáo chủ Viêm Thành.
Không, không phải.
Trăng lên rồi, bản năng của bà ta đã bắt đầu thức tỉnh...
Bản năng?
Đảm Tu Chi trông thấy bà Tần lắc la lắc lư đi tới gần bọn họ.
Biểu cảm trên khuôn mặt bà ta đông cứng, thậm chí là hai tay cũng ngừng cử động.
Bà ta chậm rãi bước ra ngoài cửa.
Sắp bắt đầu rồi!
Giọng điệu nặng nề của Minh Sư khiến Tu Chi và Linh Nguyệt đều cảm thấy kỳ quái.
Hai người đi ra ngoài theo bà Tần.
Lúc này, ở đây đã là buổi tối.
Ánh đèn trong thôn rất yếu ớt, nhưng bọn họ vẫn có thể trông thấy rõ, cách đó không xa có rất nhiều đốm đen đang di chuyển liên tục.
Mà bà Tần đang đi vào vị trí trung tâm của những đốm đen đó.
Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?
Minh Sư hỏi.
Đây là đặc điểm di truyền của người trong thôn này, cũng có thể nói là một thế giới khác...
Một thế giới khác?
Giáo chủ chầm chậm đi ra ngoài, chỉ tay về hướng những đốm đen đó.
Trên ngón tay hắn xuất hiện những tia sáng màu bạc, quan sát kĩ sẽ thấy đó là tia sáng từ mặt trăng trên trời cao chiếu xuống.
Tia sáng bạc từ từ biến lớn, cùng với đó, những đốm đen cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Đó là...
người...
là người!
Linh Nguyệt thốt lên.
Khóe miệng tôn giáo chủ lại bắt đầu cong lên.
Bọn họ đều là người bị Hoa Bóng Đêm điều khiển.
Rốt cuộc đó là luồng sức mạnh như thế nào lại có thể điều khiển nhiều người cùng lúc một cách triệt để như vậy?
Dường như Minh Sự hiểu ra điều gì đó, anh ta quay đầu hỏi giáo chủ:
Ông là người đã mang Hoa Bóng Đêm tới đây sao?
Tên giáo chủ cũng không giấu giếm gì mà thẳng thắn thừa nhận.
Đúng vậy.
Chính là ta đã mang cây hoa đó ra khỏi khu di tích ở Đôn Hoàng.
Khi đó, cơ thể ta vẫn còn hoàn chỉnh, nhưng đến khi chạm vào cây hoa đó thì...