Chương 16: Cô bé giữa rừng
-
Truy Tìm Bóng Đêm
- Tiên Đạo Lung
- 4034 chữ
- 2022-02-04 04:02:55
Cái dáng vẻ của Tu Chi trông loạng choạng gần như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào. Mặt trời chói chang trên cao nung đầu cậu nóng như lửa, đầu óc cậu 8dần dần trở nên trống rỗng, cảnh vật trước mắt chuyển từ mơ hồ sang đen kịt.
Hai chân không còn sức lực khuỵu xuống, cơ thể ngã nhào, chúi mặ3t về phía trước.
Ánh nắng gay gắt vẫn vô tình chiếu rọi lên người cậu...
Cả người Tu Chi đều ngập trong nước, tay còn thỉnh thoảng vùng vẫy một cái. Sau đó, cậu không cẩn thận sờ tới thứ gì đó mềm mại mà mịn màng như tơ lụa.
Tu Chi cấp tốc trồi lên khỏi mặt nước. Nước tí tách nhỏ từ trên tóc cậu xuống, hai mắt cậu bị nước suối che mờ, nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ.
Anh không sao chứ?
Thì ra là như vậy. Tu Chi nhớ lại lúc mình ngất đi, chính cô bé này đã cứu cậu, mang về đây.
Em... em đã cứu anh sao?
Hì hì, cũng gần như vậy ạ. Nhưng mà sao anh lại ngất ở trên đường vậy?
Tu Chi lắc đầu, thở dài cái thượt.
Quên đi...
Cậu nhìn bốn phía, đẩy mở cánh cửa gỗ rồi đi ra ngoài.
Tu Chi mở miệng hỏi, giọng đã khàn cả ra.
Cô bé kia thản nhiên đi tới bên bàn, cầm lấy bình nước rót lấy một chén rồi đưa cho Tu Chi đang nằm trên giường.
Tu Chi vẫn còn hơi mơ màng. Cậu sờ đầu mình, lại quay sang nhìn cô bé chắc chỉ tầm mười hai mười ba tuổi bên cạnh.
Tu Chi đột nhiên nhớ tới cái tên này, bèn lướt mắt nhìn ngó xung quanh nhưng lại không thấy Mephisto đâu.
Anh muốn tắm cùng em à?
Lúc này, hai tay của Seruga chợt nắm lấy cổ tay Tu Chi, kéo cậu xuống nước. Tu Chi không để ý nên bị kéo xuống rất dễ dàng. Nước suối trong veo cùng với cơ thể Seruga đều phản chiếu lên con ngươi Tu Chi.
Tu Chi cũng cảm nhận được, lập tức chuyển chủ đề:
À, anh quên không hỏi, em tên gì vậy?
Tên em là Seruga ạ...
Seruga... Anh là Tu Chi. Dù sao cũng vô cùng cảm ơn em đã cứu anh.
Tu Chi cầm lấy củ khoai lang trên tay cô bé, sau đó chậm chạp xuống giường. Cậu nhìn xung quanh một lượt, hỏi:
Bình thường em đun nước ở đâu?
Đun nước?
Cô bé vẫn nguyên vẻ ngơ ngác.
Này, em đừng hấp tấp vậy, cẩn thận không bị bỏng hỏng cả dạ dày bây giờ.
Seruga tỏ ra rất thích thú và phấn khích vô cùng. Cơ thể cô bé không khống chế được nên bất giác rùng mình một cái.
Thấy dáng vẻ thỏa mãn của Seruga, Tu Chi khẽ mỉm cười. Bản thân cậu cũng đã đói meo rồi nên vội vàng cắn miếng rất to.
Không... Không sao!
...
Ơ?
Cậu nhận lấy chén nước, uống một hớp, tầm mắt lại chuyển sang cô bé.
Cho anh hỏi đây là đâu vậy?
Đây là nhà em ạ!
Đến cuối cùng, Tu Chi vẫn ngại ngùng tắm chung, chỉ dám tắm một mình ở một góc khác...
Ha, thoải mái thật!
Hai người tắm xong thì ngồi dựa lưng vào cây đại thụ cạnh đống lửa, ngắm nhìn bầu trời đêm.
Là thú biến dị, chính là những sinh vật đã bị Hoa Bóng Đêm nguyền rủa.
Hả? Gì cơ? Đợi đã, cậu đang nói gì vậy, sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả.
Mục Thần còn chưa nhìn thấy những thứ đó bao giờ, vậy nên đối với ông, đây chẳng khác gì mấy truyền thuyết thần thoại.
...
Nhưng cô bé cũng không thành công...
Đáng chết! Bear là tên lừa đảo! Ông ta dám lừa mình lâu như vậy...
Chỉ có một mình em sống ở đây sao?
Cô bé do dự trong chốc lát, nụ cười trên gương mặt em dần biến mất, cuối cùng em gật đầu.
Vâng ạ...
Quay về vụ án đi! Các cậu báo cáo giản lược cho tôi nghe!
Jack gật đầu, thấy Linh Nguyệt hình như vẫn chưa lấy lại tinh thần, bèn quyết định tự nói:
Mục đích chuyến điều tra lần này gồm hai việc. Một là điều tra tung tích của cổ vật, hai là điều tra xem rốt cuộc cổ vật đó có liên quan đến vụ án của chúng ta không. Chúng tôi đã hoàn thành cả hai chuyện này. Tôi có thể khẳng định rằng, một loạt những vụ án vừa qua đều có liên quan tới thứ cổ vật kia, mà nó đang ở ngay trong thôn Thất Nhật.
Được! Nếu là như vậy thì giờ tôi sẽ lập tức điều quân đội đến đó...
Giờ khắc này, Tu Chi đang phải đối mặt với sự lựa chọn quan trọng thứ hai trong đời mình.
Mặc dù cậu luôn miệng bảo mình là thiên tài, nhưng ngay cả ngón tay con gái cậu cũng đã chạm vào bao giờ đâu. Bây giờ nhìn hẳn con gái nude, có thể nói là lực công kích quá to lớn đối với cậu.
Tu Chi quay người sang chỗ khác, chuẩn bị đợi Seruga tắm xong rồi bản thân mới xuống tắm.
Con quỷ này chê mình hôi chắc?
Mà thôi, dù sao nó cũng tinh ranh lắm, sẽ không để bản thân bị phát hiện đâu. Cậu thấy mình nên đi tắm sạch sẽ trước đã.
Seruga, bình thường em tắm rửa ở đâu? Lại nói... chắc không phải là em không tắm bao giờ đấy chứ?
`
Anh bảo là... những củ khoai lang này, còn sống.
Khoai lang? Thì ra tên nó là khoai lang à!
Cô bé bừng tỉnh, cầm lấy một củ khoai lang, cắn ngay một miếng lớn.
Nếu không giải quyết chuyện này... chắc chắn sẽ còn có nhiều người bị hại hơn...
Bóng đèn treo trên trần nhà lúc sáng lúc tắt. Tu Chi tỉnh khỏi cơn mê man, mở hé mắt ra.
A! Anh tỉnh rồi?
Giọng con gái vẫn còn chưa dậy thì vang lên bên tai Tu Chi. Cậu nghiêng đầu, nhìn sang hướng phát ra âm thanh.
Cậu thấy một cô bé với làn da màu lúa mạch đang nhìn mình đầy hưng phấn.
Hả? Đây là đâu?
Trong nháy mắt, mặt Tu Chi đỏ rực lên. Cậu không biết làm sao, cũng nghiêng đầu ngơ ngác nhìn Seruga.
...
Đúng rồi! Mephisto!
A, anh ăn đi! Khoai lang hôm nay em mới đào đấy.
Rốt cuộc cô bé trước mắt có biết những kiến thức thông thường không vậy?
Từ từ...
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Đó là một người đàn ông mặc một cây vest màu trắng, đứng nghiêm chỉnh ngay cửa.
Anh là ai?
Anh... Ừm... Chắc là do anh bị cảm nắng đó!
Chuyện đói đến mức ngất xỉu không nên nói ra thì hơn.
Ồ! Cảm nắng à? Vậy giờ anh đã đỡ hơn chưa?
Bịch bịch bịch...
Tu Chi loáng thoáng nghe thấy ti9ếng bước chân đang đến gần mình. Cậu gian nan mở mắt ra, một đôi chân nhỏ nhắn xuất hiện trước mắt cậu, cổ chân phải đeo một chiếc lắc bạc. Tu Chi ch6ỉ nhìn được đến đó thì đã ngất đi.
...
Bear: Bear Grylls, nhà thám hiểm, tác giả và người dẫn chương trình truyền hình người Anh. Ông từng dạy nhóm lửa bằng cách liên tục cọ xát hai thanh gỗ vào với nhau.
Chính vào lúc tay hai người đều đã đỏ bừng, sắp từ bỏ việc nhóm lửa thì Tu Chi vô tình sờ vào túi mình.
Ủa?
Hai người ăn xong thì dựa lưng vào nhau, xoa xoa bụng, trên mặt hiện rõ câu
sống không còn gì phải hối tiếc
.
A! Sống lại rồi.
Hì hì...
Dạ... Thật ra em cũng muốn vào trong thôn sống, nhưng nghe nói buổi tối sẽ có thứ gì đó rất đáng sợ xuất hiện, thêm nữa bạn em bảo sống ở đó cũng không vui vẻ...
Ý? Sao lại thế? Anh thấy người dân trong thôn rất tốt mà...
Ừm... em không biết. Nói chung em thấy mình bây giờ đã rất hạnh phúc rồi...
Lúc cậu ta sắp thoát được thì lại bất hạnh rơi khỏi trực thăng. Tôi... không cứu được cậu ta, vậy nên...
Jack nhắm mắt lại, lắc đầu. Có vẻ Mục Thần cũng hiểu ra điều gì, gật đầu.
Những chuyện như thế cũng khó mà tránh được. Chỉ đáng tiếc cậu ta mới chấp hành nhiệm vụ lần đầu tiên...
[Đây là niềm hạnh phúc con người mong đợi... Hay là thế giới này đã thay đổi rồi... Thời khắc cơn ác mộng buông xuống, loài người sẽ đối mặt thế nào đây? Ta thực sự rất chờ mong đấy...]
Mephisto thấy Tu Chi và Seruga cuối cùng cũng lên bờ. Mặt Tu Chi vẫn đỏ bừng, mà Seruga lại tỏ ra rất vui vẻ, phấn khích.
Mephisto thoáng mỉm cười...
Cục Cảnh sát Đông Phương, Đôn Hoàng, Jack và Linh Nguyệt đã trở lại. Nhưng Linh Nguyệt vẫn luô5n cảm thấy không yên lòng, bước chân cô chậm chạp, khuôn mặt không biểu cảm. Thỉnh thoảng, cô lại cắn môi.
Ồ? Các cậu trở về rồi à? Bên đấy điều tra thế nào rồi?
Mục Thần thấy bọn họ trở về, mặt mày hớn hở đi ra đón.
Móa! Nếu mình tìm ra sớm hơn chút thì có phải tốt rồi không?
Màn đêm từ từ buông xuống. Giữa nơi núi rừng hoang vu, không có gì khiến người ta cảm thấy an toàn hơn một đống lửa cả...
Bên cạnh đống lửa đang cháy rừng rực có cắm thêm mấy cành cây xiên những củ khoai lang hôm nay Seruga đào được.
Khoai vừa mới nướng chín nên cô bé cắn ngay như vậy chắc hẳn sẽ bị bỏng lưỡi.
Phù phù phù...
Quả nhiên, cô bé đã bị bỏng nhưng vẫn cố gắng nuốt miếng khoai xuống họng.
Bốp!
Bàn tay với nước da màu mật ong khỏe khoắn của Jack bỗng nhiên vỗ lên vai Tấn Mặc, anh ta nhíu mày nói:
Tôi trả lại câu đó cho anh.
Tấn Mặc quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Jack. Hai người nhìn nhau chằm chằm chừng mười giây.
Tôi có nói ra thì anh cũng không hiểu được. Tóm lại là, bây giờ thôn Thất Nhật rất nguy hiểm, chúng ta bắt buộc phải giải quyết nó trước khi nguy hiểm lan rộng.
Đúng thế! Phải giải quyết bằng được!
Cuối cùng Linh Nguyệt cũng đứng lên. Ánh mắt cô trở nên sắc bén, không còn sự mê man và buồn thương nữa.
Đúng rồi, Seruga, em vẫn luôn sống một mình ở đây sao?
Đúng vậy, Seruga vẫn luôn sống một mình ở đây ạ.
Trước kia Tu Chi có nghe ông nội bảo trẻ con ở nông thôn trưởng thành sớm, nhưng cậu không ngờ trẻ con vùng núi còn trưởng thành sớm hơn, dù rằng cô bé hơi khuyết thiếu kỹ năng sống thông thường một chút...
Seruga đờ mặt ra nhìn Tu Chi chằm chằm, cơ thể cô bé không có gì che đậy, hiện ra toàn bộ trước mắt Tu Chi.
Trên làn da màu lúa mạch vẫn còn đọng lại những giọt nước, bộ ngực bằng phẳng nghiễm nhiên trở thành điểm thu hút ánh nhìn của Tu Chi.
A a a! Anh xin lỗi!
Có vẻ như Jack rất không chào đón Tấn Mặc, anh ta nhíu mày nhìn hắn chòng chọc.
Không không, các anh đừng hiểu lầm. Tôi cũng đâu có nói là muốn ngăn cản các anh đâu. Tôi chỉ muốn khuyên các anh đừng đi chịu chết thôi. Chỉ dựa vào đống vũ khí thông thường của các anh thì không thể giải quyết được những thứ kia đâu...
Những thứ kia?
Jack thủng thẳng đi vào phòng, ngồi xuống ghế. Anh ta lấy dung dịch phấn hoa màu xanh lục đã thu thập được từ thùng bảo quản ra và nói:
Đây là dung dịch mẫu chúng tôi thu được ở thôn Thất Nhật. Chúng tôi bị người dân trong thôn tấn công, ngoài ra còn biết được rằng người dân ở đó đều đã bị điều khiển. Phỏng đoán trước đó không sai, Hoa Bóng Đêm quả nhiên có liên quan tới vụ án.
Mục Thần nghe vậy, thấy hơi mù mịt. Ông đếm người, phát hiện ra hình như thiếu mất một người, lúc này mới như đột nhiên nhớ ra, hỏi Linh Nguyệt:
Linh Nguyệt, cậu trợ lý của cô đâu rồi?
Vừa dứt câu hỏi, khuôn mặt Linh Nguyệt thoáng run rẩy, tay cô bấu chặt vào quần áo.
Tu Chi làm vậy khoảng năm phút, bàn tay sưng đỏ cả lên mà vẫn không thấy có tia lửa nào bén lên, ngay cả khói trắng cũng chẳng thấy tăm hơi.
Phù... Quả nhiên, mình còn quá trẻ người non dạ sao?
Seruga ngồi bên cạnh nhìn cậu mà mù mờ không hiểu. Khi thấy Tu Chi dừng lại nghỉ ngơi, cô bé cũng cầm cành cây lên, học theo cách cậu vừa làm, bắt đầu
khoan gỗ
.
Tu Chi xoay người lại ngay tắp lự, thực hiện cú nhảy với hệ số khó khăn lên tới chín chấm năm để lao xuống con suối.
Cậu trợn to mắt, thấy được Seruga đang dại ra nhìn cậu cùng với cánh tay trần của cô bé. Mà lúc này, Mephisto cũng mở mắt.
Ùm!
Cửa vừa mở, mùi bùn đất bên ngoài xộc thẳng vào mũi. Tiếng ếch kêu cùng với tiếng nước chảy vang lên từ xung quanh.
Nơi này là một khu rừng nhỏ. Màu xanh mượt mà của cây cối đập thẳng vào mắt.
Thì ra mình đang ở trong rừng...
Tộc Glan?
Vâng. Mẹ em là một pháp sư tộc Glan, trong người có dòng máu của ác ma. Mà em cũng giống mẹ, bị ác ma nguyền rủa, sẽ mang bất hạnh đến cho mọi người...
Cho nên mọi người xa lánh em, thậm chí xua đuổi em, khiến em đành phải sống ở nơi như thế này sao?
Trên bầu trời xanh đen, vô số vì sao dần dần hiện ra. Bầu không khí đêm khuya từ từ nhiễm lên hơi ẩm ướt át.
Hai người ngồi kề vai nhau, không ai nói tiếng nào, chỉ yên lặng ngắm nhìn bầu trời. Giữa rừng cây yên tĩnh, rời xa khỏi ồn ào cuộc sống lại có thể ngắm nhìn bầu trời đẹp đẽ như vậy vốn là một chuyện hạnh phúc vô vàn, nhưng trong lòng Tu Chi, cảm giác đau thương lại lan tràn.
Mỗi khi đêm đến, em rất thích ngồi một mình nhìn những vì sao trên bầu trời.
Ê ê Tu Chi, tỉnh táo nào! Mặc dù bây giờ giữa núi rừng hoang vắng chỉ có hai người, nhưng kể cả là vậy, cậu cũng không thể bán đứng lòng tự trọng của mình được, dù sao cũng phải ba năm trở nên đấy (ý chỉ mức án tù cho tội quấy rối, cưỡng gian trẻ em).
Dạ? Sao cơ ạ?
Có vẻ cô bé vẫn chưa nhận thức được điều gì...
Seruga nghe thấy Tu Chi hỏi thế thì tức khắc bất mãn lườm cậu, hai má phồng lên.
Hứ, em là người rất thích sạch sẽ đó.
Seruga vừa nói vừa giơ tay chỉ vào khu rừng sau lưng.
Làm thế này gọi là nướng khoai lang, ăn ngon hơn nhiều so với ăn sống...
Seruga nhìn chằm chằm vào ngọn lửa mà không hề chớp mắt giống như chưa nhìn thấy nó bao giờ.
Khoai lang nướng chín, Tu Chi đưa một củ khoai nóng bỏng cho Seruga. Cô bé có vẻ vô cùng tò mò, còn ghé mũi vào ngửi một cái, sau đó mắt cô bé đột nhiên trợn tròn, há miệng cắn.
Seruga lại cười cong môi, cô bé gật đầu thật mạnh, sau đó cầm khoai lang trong chiếc bát đặt trên bàn đưa đến trước mặt Tu Chi.
Anh... có muốn ăn cái này không?
Hiện tại Tu Chi đã đói bụng lắm rồi, nhìn thấy đồ ăn cậu chắc chắn sẽ lập tức gật đầu nói có. Nhưng khi cầm lấy củ khoai, biểu cảm trên mặt cậu lại thoáng thay đổi.
Mục Thần vui mừng đập bàn.
Jack cũng gật đầu đồng ý, nhưng đúng lúc này, một giọng nam đột nhiên vang lên ngay cửa phòng.
Tôi khuyên các anh đừng nên đâm đầu vào cái chết thì hơn.
Lúc còn học đại học, tôi vẫn luôn thắc mắc rốt cuộc cơ thể con gái là như thế nào?
Tôi đã từng đọc được trong sách viết rằng, cơ thể con gái được làm từ nước. Đối với chuyện này, tôi vẫn nửa tin nửa ngờ...
Nhưng cho đến hôm nay, tôi đã hoàn toàn tin rồi. Đặt tự nhiên và con gái vào cùng một chỗ sẽ nhận ra cả hai đều dịu dàng, tinh khôi như nhau, khiến người ta khắc khoải không yên lòng. Rõ ràng chỉ là cơ thể còn chưa dậy thì, nhưng trong mắt tôi, nó lại khơi lên vô tận ảo tưởng...
... Củ khoai này... còn sống...
Dạ? Sống ạ?
Cô bé chớp chớp mắt, như thể không hiểu Tu Chi đang nói gì.
Ấy, anh định đi đâu vậy? Anh phải rời khỏi đây rồi sao?
Seruga vội vã đi theo cậu ra ngoài, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ mất mát, khóe mắt đã hơi ươn ướt. Seruga dựa vào cạnh cửa, trông cô bé có hơi buồn bã.
Không phải vậy... Em đợi anh một lát!
Tôi tên Tấn Mặc, Chủ tịch Tập đoàn Thiên Tự!
Người đàn ông trông rất cao ngạo, vóc người cao gầy, quần áo là lượt này chính là Chủ tịch Tập đoàn Thiên Tự. Lần này hắn tự mình đến đây, chắc chắn là có mục đích gì đó.
Từ khi nào mà Chủ tịch Tập đoàn Thiên Tự lại cần đến Cục Cảnh sát nói chuyện thế?
Hử?
Tu Chi hiếu kỳ đi theo hướng đó. Cậu thấy được một con suối trong veo, mặt nước còn phản chiếu được cả ánh trăng trên đầu, có thể thấy nước suối cực kỳ sạch sẽ.
Tựa như đang đi trên sa mạc lại bắt gặp ốc đảo duy nhất.
Tu Chi có hơi giật mình. Một cô bé chỉ mới mười hai mười ba tuổi mà lại sống một mình ở đây?
Ừ thì... Cha mẹ em đâu rồi?
Cô bé cắn môi, dường như không muốn trả lời câu hỏi này lắm.
Tu Chi lượn vòng quanh khu vực gần đó, thấy một ít cành cây khô rơi rải rác trên đất thì nhặt lên. Seruga thấy Tu Chi nhặt cành cây khô thì cũng đi theo nhặt.
Chừng mười phút sau, hai người đã nhặt được hai đống cành khô. Tu Chi đặt tất cả lên đất, cầm lấy một cành cây khá nhỏ, đặt lên trên cành cây to dài hơn.
Hừm, lúc còn đi học mình đã rất muốn thử nghiệm phương pháp đánh lửa này rồi. Hôm nay sẽ thử nghiệm nó vậy!
Tấn Mặc cười cong môi, đẩy tay Jack ra, lắc đầu nói:
Được, tôi đến chỉ để xem thử ý các anh thế nào thôi. Đương nhiên, các anh đã không nghe theo lời khuyên của tôi thì cũng chớ trách tôi làm liên lụy đến người vô tội!
Hắn nói xong thì quay người đi mất.
Cái tên này...
Ánh mắt Tu Chi đột nhiên trở nên sắc bén. Hai bàn tay cậu kẹp lấy cành cây, bắt đầu cố gắng xoay qua xoay lại đầu nhọn của cành cây thật nhanh, cả gương mặt của cậu gồng lên căng cứng.
A a a!
Do bị phần đầu của cành cây cọ sát qua lại nên trên thân cành cây to hơn đã bắt đầu hơi lõm xuống, nhưng mãi vẫn không thấy có tàn lửa bay lên.
Giọng của cô bé cực kỳ thánh thót. Con ngươi màu nâu, làn da màu lúa mạch, có thể đoán được bình thường cô bé hay làm việc ngoài trời. Cô bé mặc quần áo vải thô, trên môi luôn nở nụ cười.
Anh, anh khỏe hơn nhiều rồi. Cảm ơn em!
Tu Chi lại quan sát xung quanh. Nơi này là một căn nhà gỗ đã nát đến cùng cực. Cả căn phòng rộng không quá hai mươi mét vuông, cũng không có nhiều đồ đạc lắm, mà có chút ít cũng đều đã cũ nát.
Tu Chi nhìn sang chỗ khác, đôi tai đã đỏ bừng của cậu nghe thấy tiếng chân bước xuống nước.
A... Thật thoải mái. Anh Tu Chi cũng tới đây đi!
Trong nơi rừng sâu núi thẳm thế này, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Hả? Vì sao?
Mephisto từng bảo rằng, ma quỷ đồng nghĩa với cái ác, có thể cùng tồn tại, có thể chạm vào. Ban nãy Mephisto còn nằm nghỉ trên đầu cô bé, điều này chứng tỏ trên người cô bé này chắc chắn có gì đó cổ quái...
Bởi vì em là con cháu tộc Glan...
Em thường hay xuống dưới thôn sao? Hôm nay em cũng lôi anh về đây từ trong thôn còn gì.
Ừm... Hôm nay em bị người ta đưa xuống dưới thôn... Sau đó lúc trở về thì phát hiện ra anh té xỉu bên đường.
Hả? Em có bạn bè quen biết ở trong thôn à? Đúng rồi, sao em không vào trong thôn mà ở? Nơi này rừng núi vắng vẻ, em lại chỉ là một cô bé, không thấy nguy hiểm sao?
Tu Chi thấy hơi thắc mắc.
A! Hôm nay em cũng chưa tắm.
Tu Chi quay đầu lại, trùng hợp nhìn thấy Seruga đã cởi áo ra. Mặt cậu lập tức ửng đỏ, cuống quýt kêu:
A a a! Em... em làm cái gì vậy?
Bản thân Seruga hình như lại chẳng thấy sao cả, cô bé vẫn thản nhiên tiếp tục cởi quần ra.
Tu Chi ngửi thử quần áo của mình, đã bốc mùi hết cả. Cậu đột nhiên nhớ ra Mephisto trong túi áo mình đã đi đâu mất.
Ủa? Cái con tiểu quỷ này lại chạy đâu rồi nhỉ?
Đúng lúc Tu Chi chuẩn bị đứng dậy đi tìm Mephisto thì thấy nó đang nằm trên đầu Seruga, hình như đã ngủ mất rồi.
Tu Chi đột nhiên móc được một chiếc bật lửa từ trong túi, điều này khiến cậu ngớ người...
Ặc! Mình không hút thuốc mà, sao lại có bật lửa trong túi áo?
Cậu sờ túi áo, lại lấy thêm ra một bao thuốc lá. Trong chốc lát, cậu chợt nhớ ra Linh Nguyệt bảo quần áo của cô không có túi nên bắt cậu cầm thuốc lá và bật lửa giúp...
Mục Thần sờ cằm, trầm tư...
Rốt cuộc hắn vào đây bằng cách nào? Bỏ đi, tóm lại, rốt cuộc những thứ hắn vừa nhắc tới là cái gì vậy?
Jack nhìn hai người còn lại trong phòng, hít sâu một hơi.
Trong mắt Mục Thần có sự nghi hoặc.
Tấn Mặc ngẩng đầu, hai tay bắt chéo sau lưng, thong thả đi tới cạnh Mục Thần, vỗ nhẹ vai anh ta.
Ha ha! Thượng tá Mục, những thứ đó có thể khiến cả nước hỗn loạn đấy. Nhưng vấn đề này không lớn lắm, Tập đoàn Thiên Tự chúng tôi là chuyên gia trong việc giải quyết chúng, tốt nhất các anh đừng có nhúng tay vào chuyện này.
Ủa? Sao trên tóc lại có mắc một quả bông thế này?
Ý?
Không xong rồi! Tên Mephisto kia!
Trong giọng nói của Seruga lộ ra chút buồn bã man mác.
Em luôn sống một mình?
Vâng... Luôn chỉ có mình em... Từ khi được sinh ra, em đã luôn cô độc, mọi người đều sợ hãi em...
Seruga khẽ gật đầu, vẻ mặt dần trở nên mất mát. Hai chân cô bé co lại, cả người cuộn tròn.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, bên tai Tu Chi chỉ còn tiếng suối chảy róc rách. Gió đêm phất nhẹ qua mặt, hai người ngồi dưới gốc cây, im lặng tới mức tưởng chừng như cả mặt đất đều đã chìm vào giấc ngủ.
Tu Chi gãi đầu nói:
Anh lại không cho là vậy. Theo anh, kẻ bất hạnh là những người mang đến phiền toái cho anh. Nhưng Seruga khác bọn họ, em khiến anh cảm thấy vui vẻ và sung sướng... Còn có chút cảm giác khiến... tim đập nhanh.
Tu Chi vừa nói dứt lời, Seruga quay phắt đầu sang, nhìn thẳng vào mắt cậu. Trong con ngươi màu nâu loáng thoáng hiện lên ánh sáng le lói.
Dạ... Thật... Thật ư? Anh là người thứ hai không ghét em.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.