Chương 19: Cự thú tập kích
-
Truy Tìm Bóng Đêm
- Tiên Đạo Lung
- 3582 chữ
- 2022-02-04 04:02:45
Sao... sao mà có thể không sao được?
Hả? Có phải anh thấy khó chịu chỗ nào rồi không?
Cũng không phải8...
Tu Chi nói xong, Lăng đội trưởng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Những đội viên khác cũng thi nhau giơ vũ khí trong tay lên, sẵn sàng tiếp viện bất cứ lúc nào.
Song đúng lúc này, khi mà đội trưởng Lăng vừa bước ra bước đầu tiên thì ngẩng đầu thấy một chiếc trực thăng màu bạc sáng lấp loáng đang lơ lửng trên không. Anh ta liền dừng lại, thở phào.
Phù... Rốt cuộc cũng tới rồi sao?
Lăng Tần lớn tiếng hô lên, cùng với đó, toàn bộ lớp áo choàng màu trắng trên người anh ta ngưng kết lại trên cánh tay, tạo thành một cây trường mâu.
Anh ta đạp chân một cái lấy đà rồi bắn về phía trước, nhanh như chớp đã nhảy tới phía sau con thú biến dị. Nhân lúc nó không chú ý, anh ta đâm thẳng cây mâu vào lớp vảy.
Keng!
Tu Chi nhìn trên vai áo mình, không hề có số hiệu giống như bọn họ, khiến cậu cũng thấy hơi lúng túng...
Éc... được rồi, tôi là Tu Chi, cô cứ gọi thẳng tôi là Tu Chi đi.
Tít tít tít...
Chiếc trực thăng đang chuẩn bị hạ cánh, luồng không khí mà cánh quạt tạo ra thổi bay bụi đất trên vùng đất trống.
Mọi người đã sẵn sàng chưa?
Cánh cửa của khoang máy bay mở ra, một người đàn ông cũng mặc quần áo màu đen đi vào, nói với Tu Chi và những thành viên trong đội.
Xem ra ngay cả dân chuyên nghiệp cũng hết cách rồi, rốt cục thì làm sao mà loại thú này lại có thể tới được đây vậy?
Tu Chi quan sát tất cả mọi chuyện, cũng chỉ có thể gãi đầu hết cách.
[Có người cố ý sắp đặt để con thú khổng lồ này tới đây, đại khái là không muốn để cho những người này phát hiện ra Hoa Bóng Đêm.]
Ể? Tu Chi, vũ khí của anh đâu?
Vũ khí?
Tu Chi nhìn các thành viên bên cạnh và Sở Vũ, trong tay họ đều có vũ khí của mình. Nhưng mà những vũ khí này từ đâu ra vậy? Cậu nhớ là khi họ xuống máy bay cũng đâu mang theo thứ gì mà nhỉ?
Tiếng kêu ngày càng gần, mà hiện tại cũng chỉ còn cách thôn Thất Nhật mấy trăm mét.
Bọn họ ra khỏi rừng cây, Tu Chi phóng tầm mắt nhìn ra thì thấy, đây không còn là thôn Thất Nhật ngày trước nữa, mà đã là một đống hoang tàn. Cậu còn có thể nhìn thấy có không ít thôn dân đang nằm trong vũng máu.
Đây rốt cuộc là...
Gừ! Gừ...
Chất lỏng màu xanh lục không ngừng trào ra từ trong miệng cự thú. Cuối cùng, cự thú gục ngã. Cả quá trình không tới ba mươi giây, Tu Chi và đám đội viên bên cạnh nhìn mà há mồm trợn mắt.
Đây... đây chính là uy lực của Thần giả sao?
Con thú lạ ngày càng tức giận, nó dùng cái đuôi vừa dài vừa to của mình quét ngang mặt đất, thoáng chốc đã san bằng tất cả mọi thứ.
Nhìn con thú mà mình hoàn toàn không thể đánh bại được, các đội viên chỉ có thể núp ở phía xa, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mặc dù đội tiếp viện đã tới, nhưng trước mắt không hề tác động được gì tới con thú cấp S này, chi bằng trực tiếp để tổng bộ đưa Thần giả ra đi!
Đã sẵn sàng!
Tiếng trả lời đồng thanh vang vọng trong khoang máy bay. Tu Chi nhìn những thành viên trong đội này. Bọn họ đa số đều là nam sinh, tuổi tác xấp xỉ cậu. Chỉ có hai nữ sinh, một người là nữ sinh ngực bự vừa rồi đã kéo cậu, người còn lại là người con gái từ khi lên máy bay đến giờ luôn để mặt lạnh.
Xếp thành hàng để tôi xem nhân số nào!
Chính lúc ấy, không gian dường như ngưng đọng lại, một người mặc trang phục trắng tinh xuất hiện bên cạnh đứa trẻ. Trong nháy mắt đứa trẻ đã biến mất, không thấy đâu nữa. Sau khi Tu Chi lướt mắt qua thấy đứa nhỏ đã không còn ở đó, cuối cùng cậu cũng kiệt sức mà buông tay. Khi rơi xuống, cậu đã nhìn thấy cây thương bạc lấp lánh chói mắt kia đang phát sáng.
[Xem như ta thua!]
Khi Mephisto nhìn thấy Tu Chi sắp rơi xuống đất, rốt cục nó cũng hóa thành một làn khói đen tiến vào trong cơ thể Tu Chi. Cơ thể Tu Chi lập tức trở nên nhẹ nhàng. Chỉ một cú lộn ngược ra sau đã điều chỉnh tư thế của cơ thể, tiếp đất một cách suôn sẻ.
Nè, tình hình này thì phải làm sao đây?
[Còn có thể làm gì chứ? Mi định đánh nhau với nó thật đấy à?]
...
Nhìn thấy đứa bé ngàn cân treo sợi tóc, thế mà bản thân lại không nhúc nhích được, đội trưởng Lăng nắm chặt nắm đấm, dùng sức đánh xuống mặt đất.
Này! Các người còn chiến đấu được không đấy?
Một giọng nói từ sau lưng truyền tới, đám người đội trưởng Lăng lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tu Chi đang chăm chú nhìn bọn họ.
Má ơi, thì ra bộ quần áo này còn có công năng vậy à?
Lẽ nào anh không biết...
Ầm
Cái gì?
Khi Tu Chi chuẩn bị đứng dậy, tay cậu đặt lên một vật thể vô cùng mềm mại.
Hả?
Thế thì cũng không cần phải... Đợi đã...
Tu Chi đột nhiên nhìn thấy trên mặt đất của đống hoang tàn có một đứa trẻ đang không ngừng lay một người phụ nữ đã gục ngã trong vũng máu. Đại khái có thể nhận ra người phụ nữ này là mẹ của đứa trẻ.
Đứa trẻ vừa khóc lóc vừa kêu gào, mà những âm thanh này lại thu hút sự chú ý của thú lạ. Con thú tiếp cận đứa trẻ một cách vô cùng chậm chạp, nhưng đứa trẻ lại chỉ lo đánh thức người mẹ vốn không thể tỉnh lại được nữa. Nó không hề phát hiện ra nguy hiểm ở phía sau đang tới gần từng chút từng chút một.
Tu Chi xuyên qua khu đất tan hoang, tới chỗ phía sau lưng con thú. Cậu nhìn chằm chằm vào nó.
Này Mephisto, nhân lúc này hãy cho tao chút sức mạnh đi!
Nhưng Mephisto lại lườm cậu.
Ôi, thật sự xin lỗi anh. Lần đầu tiên tôi ra thực địa, nên là có hơi căng thẳng...
Tu Chi hít thở sâu, nhìn nữ sinh đang liên tục giải thích.
Cô tên gì?
Đột nhiên phía chân trời có tiếng nổ rất lớn, làm cho Tu Chi và Sở Vũ giật nảy mình.
Gừ...
Theo tiếng kêu kỳ quái ấy, dường như Tu Chi đột nhiên cảm giác được gì đó. Cậu vội vàng đẩy Sở Vũ một cái. Ngay trong chớp mắt ấy, một thân cây to lớn lướt qua tóc cậu. Nếu như chậm thêm một giây nữa, sợ là cả hai người đều đã thành thịt băm rồi.
Đội trưởng Lăng!
Mấy chục đội viên đang ra sức thu hút sự chú ý của con thú, Sở Vũ cũng tham gia vào trong đó.
Tu Chi nhìn con thú đang nổi giận, hít một hơi thật sâu.
Nhưng Tu Chi lại không thể nhảy cao được như đội trưởng Lăng, cậu chỉ có thể nắm lấy lớp vảy ở phần đuôi con thú, bò lên từng chút, từng chút một để tới chỗ vết thương.
Gừ gừ...
Con thú sắp đi tới khoảng cách có thể gây tổn thương cho đứa bé, Tu Chi thì đang không ngừng trèo lên.
Đúng vậy! Cô gái ở trước mặt này đã kéo tôi suốt từ phòng thí nghiệm đến tới trên máy bay. Hơn nữa, suốt chặ3ng đường đi cô ta hoàn toàn không nghe tôi giải thích, thậm chí còn xem tôi là đồng đội nữa.
Có điều, nhìn bộ quầ9n áo bọn họ đang mặc thì… giống với bộ mà tôi đang mặc thật. Chẳng trách họ lại xem tôi là đồng đội.
Mà nói đi th6ì cũng phải nói lại, đây là đội mới lập à? Sao ngay cả ai là đội viên mà cũng không rõ thế?
A a...
Tay khẽ bóp lấy, cảm giác rất tuyệt, hơn nữa còn có lồng tiếng...
Tu Chi cúi đầu nhìn thì thấy tay mình đang đặt trên ngực của Sở Vũ, Sở Vũ thì trông có vẻ rất ngượng ngùng.
Đội trưởng Lăng do dự một lát rồi đứng dậy, hít một hơi thật sâu.
Tôi đi cứu vậy, nhưng tôi không dám cam đoan cậu có thể sống sót trở về.
Tu Chi ngẩng đầu, nói một cách cao ngạo:
Tu Chi tôi không phải là kẻ dễ ngủm thế đâu.
Ầy, bỏ đi, dư thì dư thôi! Tình hình gấp gáp lắm rồi, mọi người theo tôi!
Đậu móe... Tùy tiện đến thế cơ à? Tên đội trưởng này cũng giả quá rồi đấy!
Có điều thôi bỏ đi, coi như đi xem thử mấy con được gọi là thú biến dị kia rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy...
Này này, mặc dù tao không muốn làm mấy chuyện phiền phức, nhưng ít nhất tao cũng là con người. Nhìn thấy tình cảnh này, ai cũng sẽ muốn đóng vai anh hùng một phen...
[Sức mạnh của ta đắt đỏ lắm đấy cậu nhóc ạ.]
Mày đúng là, lúc đầu đã nói sẽ bảo vệ tao rồi mà?
Nếu như dùng một loại động vật để hình dung thì đây chắc chắn là cá sấu.
Đây chính là thú biến dị à?
Nhà cửa trong thôn về cơ bản đều bị san bằng hết rồi, thôn dân nhao nhao chạy trốn, ẩn náu xung quanh. Mà con thú biến dị này lại đang vô cùng giận dữ, thân hình nó cao mười mấy mét, bởi vậy không ai tiếp cận được. Những đội viên khác cũng chỉ có thể dùng vũ khí kiểu súng ống để công kích nó từ xa. Tuy nhiên, toàn thân nó phủ đầy lớp vảy màu đen, súng đạn không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào cho nó.
Nhìn thấy những người đó nhanh chóng xếp thành một hàng, Tu Chi cũng chỉ đành bất đắc dĩ xếp hàng theo.
Ủa? Đợi chút... sao lại thừa ra một người thế này?
Tu Chi mở to mắt, thấy đây là một hy vọng để trở về. Trong nháy mắt khi cậu chuẩn bị mở lời thì người đội trưởng lại quay đầu đi thẳng.
Mephisto còn chưa nói xong, Tu Chi đã vọt thẳng về phía cự thú.
[Con người là thứ ngu xuẩn, nhưng cũng không phải là thứ tham sống sợ chết, thằng ngốc này chính là một trong số đó...]
Lúc này Tu Chi chỉ còn cách con thú mười mấy mét. Nhưng đối diện với cơ thể to lớn của con thú, ngay cả việc thu hút sự chú ý của nó, Tu Chi cũng không làm được. Cậu chỉ có thể nhặt một chút đá vụn lên, không ngừng ném về phía lưng của con thú.
Mặc dù cây mâu đã thành công đâm vào được phía sau lưng của con thú, nhưng đây là con thú lạ cao mười mấy mét, là một cá thể giống như Godzilla nên đòn này đối với nó chẳng qua chỉ gây tổn thương chút xíu mà thôi.
Cái gì?
Con thú đột nhiên quẫy mình, hất văng cả người Lăng Tần ra xa mấy chục mét, anh ta ngã đập thẳng xuống đất.
Tao đâu có ngu...
[Thế là được rồi. Nhìn dáng vẻ con người đau khổ và chạy trốn khắp nơi, chẳng phải rất kỳ diệu sao?]
Tu Chi thở dốc, một tay nắm lấy Mephisto.
Gừ gừ gừ!!!
Vì Tu Chi bám trên lưng của con cự thú nên nó chỉ có thể không ngừng lay động cơ thể, hòng hất Tu Chi ra. Do muốn kéo dài thời gian thêm nữa, nên da ở phần tay mà Tu Chi bám vào lớp vảy đã bị mài rách, máu tươi không ngừng chảy ra.
Nhanh... nhanh lên đi! Tôi sắp không chịu được nữa rồi...
Cô gái hít một hơi thật sâu, bay tới trước mặt cự thú nhanh như chớp. Cô nắm cây thương bạc trong tay, xoay người một cái rất đẹp mắt. Hình bóng của cây thương dài mảnh đâm về phía mắt của cự thú nhanh và dữ dội như gió táp.
Phụt!
Cây thương bạc đâm vào mắt của cự thú rất chính xác. Nó gào lên một tràng đinh tai nhức óc, chỉ nháy mắt đã làm cho những người đang ở đây đều bị chấn động. Nhưng cô gái không hề lo lắng mà bình tĩnh rút cây thương bạc ra. Trong khoảnh khắc đâm xuống đó, cây thương lại phát ra tia sáng lóng lánh. Mà ánh sáng đó trực tiếp đánh thủng lớp vảy trên cơ thể của cự thú, xuyên qua cơ thể nó.
A! Tu Chi! Phía trước!
Theo tiếng nói của Sở Vũ, Tu Chi nhìn về phía trước. Cậu há mồm trợn mắt, không khỏi nuốt nước miếng.
Một thân hình cao lớn chừng ba tầng lầu, toàn thân được che kín bởi lớp vảy màu đen. Tứ chi nó cao gầy, mọc ra bộ móng sắc bén, trên đỉnh đầu chỉ có một con mắt đỏ tươi, to như cái đèn lồng.
Nhưng lớp vảy mà ngay cả súng đạn cũng không xuyên qua được thì chỗ đá vụn này lại có nhằm nhò gì.
Ồ? Chỗ đó là?
Tu Chi phát hiện ra phần eo của con thú có một vết thương, có lẽ là do đòn khi nãy của đội trưởng Lăng đã đánh bay lớp vảy chỗ đó, hiện tại chỗ đó vẫn đang chảy ra chất lỏng màu xanh lục.
Sao? Không phải cậu...
Được rồi, những chuyện khác để sau khi cứu được người rồi hãy nói. Đợi lát nữa tôi thu hút con cự thú đó ra chỗ khác, một người chạy nhanh tới ôm đứa bé đi là được chứ gì! Không cần phải nghĩ phức tạp thế đâu!
Đôi mắt đội trưởng Lăng chăm chú nhìn Tu Chi, ánh mắt nghiêm túc, sắc bén ấy không giống đang nói đùa. Nhưng rốt cuộc thì làm sao cậu ta có thể thu hút con cự thú đó đây?
Trong không khí lan tràn mùi máu tanh, xung quanh bắn đầy máu tươi, tựa như một trận tàn sát tàn nhẫn vừa diễn ra.
Đội trưởng Lăng, con thú biến dị này miễn dịch trước sự công kích của chúng ta, súng đạn không xuyên qua nổi lớp vảy của nó.
Lăng Tần cắn răng, tiến lên một bước, định dùng thẳng vũ khí cận chiến để tấn công con thú lạ này.
Đợi chút...
Tu Chi tự tin quan sát những vũ khí này, cậu phát hiện ra chúng có màu giống hệt với màu quần áo trên người, đều đen nhánh. Lẽ nào...
Tu Chi còn chưa kịp phản ứng thì quần áo của Sở Vũ đã bắt đầu có chỗ biến dạng, ống tay áo dần dần bị bóp méo, cong lại thành hình lưỡi lê.
Ôi… có phải vừa rồi 5tôi vội vàng quá nên không cẩn thận làm anh đau không?
Cô gái kéo tôi đi mặc trang phục giống hệt tôi, chỉ có điều phần ngực trên trang phục có hơi khác một chút... Không... không phải một chút mà là khác rất lớn!
Cho dù là đồ bó cũng khó mà ép hai thứ to lớn này lại, tròn trịa mà đều đặn, thật muốn vùi đầu vào...
Phù... cảm ơn nhé, nợ mày một lần nhá!
Một lần nữa, trên gương mặt Tu Chi lại tràn đầy tự tin. Khi cậu ngẩng đầu lên thì thấy ngay một cô gái mặc bộ quần áo trắng tinh, trên tay cầm cây thương bạc lóe sáng đang đứng trên đỉnh của giáo đường, đối diện với cự thú.
Đây... Đây là...
[...]
[Khoảng cách hiện tại của mi với con thú đã bán đứng kích cỡ lá gan muốn đóng vai anh hùng của mi rồi...]
Gừ gừ!
A a a! Xin lỗi, xin lỗi!
Tu Chi nhổm phắt dậy, vội vàng xin lỗi không ngừng. Sở Vũ cũng từ từ ngồi dậy, hai tay đặt trước ngực làm tư thế đề phòng, mắt cô đã hơi ướt, cô cắn môi, trông cực kỳ đáng yêu.
Khi nãy... đó là gì thế?
Hả? Thế à?
Tu Chi nhìn trên vai áo của cô ta viết số hiệu 002, mà trên vai áo những người khác cũng đều viết các số hiệu 012, 015... tương tự như vậy.
Ồ? Thế mình là...
A! Hỏng bét, quên mất tiêu...
Tu Chi kéo Sở Vũ dậy, hai người bắt đầu chạy men theo hướng thân cây to lớn bay tới.
Gừ!
Phù... sao lại giống leo núi thế nhỉ?
Bóng của con thú như nuốt chửng mặt trời. Lúc này đứa bé mới phát hiện ra con cự thú ở trên đỉnh đầu, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, liền òa khóc.
Nhưng tiếng khóc đó lại chọc cự thú thêm tức giận. Nó gào một tiếng, mở cái miệng to như chậu máu ra, lao về phía đứa trẻ. Chính vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, cuối cùng thì Tu Chi cũng đã tới được chỗ miệng vết thương. Cậu giơ hòn đá nhọn hoắt trong tay lên, đập vào chỗ ấy. Một phát, hai phát rồi ba phát, chất lỏng màu xanh lục bắn ra tung tóe. Rốt cuộc thì con cự thú cũng đã cảm nhận được đau đớn. Cơ thể nó lay động dữ dội, nhưng tay của Tu Chi vẫn nắm chặt lấy lớp vảy của cự thú, còn không ngừng tiếp tục tấn công vào chỗ miệng vết thương.
Tu Chi nói xong liền quay đầu, tiến về hướng cự thú.
[Này này, tên nhóc này, mi chán sống rồi đấy hả? Mặc dù con thú này hành động chậm chạp nhưng sức mạnh và phạm vi phá hoại vô cùng lớn đó.]
Tu Chi vừa chạy vừa nói:
Không phải mày từng nói sẽ bảo vệ tính mạng của tao sao?
[Ta nói này nhóc con, mi cho rằng loại sức mạnh đó nói có là có sao?]
Hả? Thế sao lúc đó lại có vậy?
[Nếu như mi bằng lòng nhảy vào chỗ chết một lần thì chắc là sẽ có đó, bởi vì ta không thể tùy tiện cho mi mượn sức mạnh được. Trừ khi mi bán linh hồn cho ta, hoặc nếu tính mạng gặp phải đe dọa...]
Không ngờ vẫn còn tồn tại loại thú kỳ lạ thế này, xem ra hiểu biết của tôi với thế giới này vẫn chưa đủ sâu sắc rồi.
[Là Bạo Lệ, hình thể to lớn nhất trong những vật bị nguyền rủa, nhưng cũng chỉ là một con vật ngu ngốc...]
Mephisto bay ra từ trong túi của Tu Chi, ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào con thú biến dị kia.
Hả? À... tôi tên Lý Sở Vũ, anh cứ gọi tôi Sở Vũ là được rồi
Ha?
Sở Vũ thì thầm bên tai Tu Chi:
Tất cả mọi người ở đây đều phải dùng số hiệu...
Lăng Tần nuốt nước bọt.
Mà Tu Chi lúc này đang chăm chú nhìn cô gái đứng trên nóc nhà kia.
Gió thổi tung bay mái tóc dài màu bạch kim của cô, trông hệt như những ánh sao lấp lánh, giống như bụi trần phát ra ánh sáng đang bay theo hướng gió thổi. Trang phục màu trắng tinh lại thêm màu da trắng như sứ, nhìn qua trông cô ấy giống hệt như búp bê vậy.
Lần này Mephisto đã hiểu ra, tên nhóc này căn bản là muốn dựa vào mình. Nếu như tên nhóc này mà ngủm thì mình cũng ngủm, cứ như vậy đã ép bản thân phải cho cậu ta sức mạnh.
[Mi, cái thằng này... chưa trả tiền đã muốn ăn trưa rồi!]
Ông nội ta từng nói, trẻ con là bảo bối của mỗi một người trên thế giới này, không ai có tư cách làm tổn thương những bảo bối ấy.
Đội trưởng Lăng ôm bả vai đứng dậy, gật gật đầu ra lệnh.
Tất cả rút lui trước đã!'
Theo hiệu lệnh của anh ta, những đội viên vẫn còn đang tác chiến cũng bắt đầu rút khỏi cuộc chiến. Vì cơ thể của con thú này quá kềnh càng, hành động chậm chạp nên nó không hề có khả năng truy kích, chỉ có thể nổi giận mà quăng quật khắp nơi.
Đội trưởng! Bên đó!
Sở Vũ cũng đã nhìn thấy đứa bé ấy, nhưng nếu như giờ mà lỗ mãng xông tới thì rất có thể sẽ vạ lây tới đứa bé, còn nếu không chạy tới cứu thì đứa bé này chắc chắn sẽ phải chết.
Đáng ghét!
Thảo phạt thành công thú Bạo Lệ cấp S, hiện tại đề nghị được rút lui... Nơi này là Thần giả số 2, Nữ Vương Săn Bắn.
[Một trong mười hai Thần giả, Nữ Vương Săn Bắn - Artemis, không ngờ lại là một cô gái bé nhỏ như vậy.]
Mephisto ở bên trong Tu Chi cảm thán, còn Tu Chi lúc này đang nhìn cô gái kia đến mức ngẩn ngơ.
Ngay khi mọi người đều chuẩn bị chúc mừng, cô gái cũng chuẩn bị xoay người rời đi thì con cự thú đột nhiên lại đứng dậy, va một phát vào nơi giáo đường mà cô gái đang đứng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.