• 267

Chương 2: Đột kích


Cậu nói với chính mình trong gương:
Khà khà...

Nói gì thì cũng là thiên tài, có qua loa đến mấy thì cũng phải ăn mặc thế này mới ra dáng được chứ!


Căn cứ theo địa chỉ được ghi trên thiệp mời, Tu Chi đi tới khách sạn Serena.

Nhìn thấy khách sạn lớn với ánh đèn vàng tỏa ra bốn phía, Tu Chi sờ cằm.


Ừ, thế này mới xứng với thân phận thiên tài của anh đây chứ!
Tu Chi bước nhanh vào khách sạn với tâm trạng đầy vui vẻ.

Một nữ nhân viên bước ra đón cậu, cất giọng hỏi:
Chào anh, xin hỏi anh cần gì ạ?

À, cho hỏi buổi họp mặt được tổ chức ở đâu?



Anh đang nói đến bữa tiệc của Đại học Thanh Hoa đúng không?



Phải, là nó đó.


Nữ nhân viên gật đầu rồi dẫn Tu Chi vào một gian phòng riêng.

Tu Chi vừa bước vào bên trong, mọi người không hẹn mà đều cùng đứng lên, nhiệt liệt hoan nghênh cậu.

Đã hai năm rồi.

Hai năm rồi cậu chưa hưởng thụ cái cảm giác được người khác tôn trọng và ngưỡng mộ.

Lúc này tâm trạng Tu Chi quả thực là vô cùng phấn khích, còn Lâm Chi Hoàng thì bước đến bên cạnh cậu, đưa tay vỗ vai Tu Chi rồi giới thiệu một cách long trọng:
Nào, vị này thì không cần mình nói là ai, chắc mọi người đều biết cả chứ?

Đương nhiên là nhận ra rồi! Anh ấy là nhân vật truyền kỳ của Đại học Thanh Hoa mà.


Tu Chi rất hài lòng ngồi vào ghế đầu.

Cậu đáp lại đầy tự tin:
Ôi dào, đây đều là chuyện quá khứ rồi.

Làm thiên tài thì không nên bàn mãi về chuyện xưa.
Tu Chi nói xong những lời này, mấy sinh viên đang bàn tán sôi nổi kia đều yên lặng cả.

Điều này khiến cậu chỉ có thể xấu hổ cười gượng vài tiếng.


Ha ha ha!



Ha ha ha...


Sau đó, mọi người cùng cười ồ lên, Tu Chi thấy vậy thì cũng buông tiếng cười thoải mái hơn.

Tuy rằng cậu không rõ bọn họ đang cười cái gì, nhưng ít nhất mình cũng cần phối hợp.


Được được được.

Chúng ta không nói chuyện quá khứ nữa, nói chuyện bây giờ đi!


Lâm Chí Hoàng dừng tràng cười lại rồi quay sang nói tiếp với Tu Chi:
Anh Tu, trong bài diễn thuyết tốt nghiệp khóa 16 của anh, điều em nhớ rõ nhất là câu Tương lai tôi nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn.

Câu đó thực sự khiến đám khóa sau bọn em nghe mà kích động ghê gớm ấy.



Đó là chuyện ngày xưa rồi, nhắc đến làm gì nữa!


Khóe miệng Lâm Chị Hoàng để lộ ra một nụ cười trong vô thức:


Vậy không biết giờ anh Tu Chi đang làm gì vậy?


Những lời này khiến Tu Chi có hơi ngập ngừng, nhưng trong đầu cậu bỗng lóe lên một ý.

Thế là cậu nói với mọi người:
Anh ấy hả? Hiện giờ anh đang làm quản lý ở một nhà hàng.

Thực ra ấy mà, anh muốn làm từ cơ sở đi lên...


Những gương mặt xung quanh tựa hồ đều ẩn giấu ý cười.

Lâm Chi Hoàng vỗ mạnh lên vai Tu Chi:
Anh Tu Chi làm ở nhà hàng nào vậy...



Tửu Thiên Thế Gia.



O? Khéo quá! Bố em là một trong những cổ đông của Tửu Thiên Thế Gia đấy.

Em từng hỏi thăm phía bên ấy, đúng là có một quản lý thiên tài thật!
Hở? Không phải chứ? Thật sự có chuyện trùng hợp thế sao?

Cậu đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, trái tim chẳng hiểu sao bỗng đập nhanh hẳn lên.

Trước mặt chính là cô em khóa dưới từng tặng cậu chiếc cà vạt quý giá.

Nhưng hiện giờ...

cô ấy nhìn cậu như thể đang xem một con khỉ trong vườn bách thủ.

Vẻ mặt Lâm Chí Hoàng mang theo chút mỉa mai.


Ừ, quản lý sao? Nếu quản WC cũng có thể gọi là quản lý, vậy tôi đây quản sảnh tiếp khách, phải chăng cũng có thể được gọi là trưởng phòng? Mọi người nói xem, có phải không?



Ha ha ha...


Toàn bộ đám bạn học ngồi đây đều cười, những tiếng cười chói tai hơn hẳn vừa rồi.

Khốn nạn! Thì ra chúng mày đã sớm biết cả, muốn xem tao xấu mặt ra sao chứ gì?

Ngay cả em gái khỏa dưới năm đó sùng bái mình đến vậy, giờ cũng mỉm cười nhìn mình đầy nhạo báng.

Trong nháy mắt, Tu Chi vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.

Cuối cùng, cậu đứng lên, hít một hơi thật sâu rồi nói:
Tôi không rảnh để đùa với các cô cậu.


Nói xong, cậu rời đi giữa tràng cười.

Sau khi đi ra khỏi khách sạn, cậu tới một gian hàng ven đường, gọi vài món nhậu và hai chai rượu.

Thế rồi một mình ngồi uống giải sầu.

Rượu vào rồi, cậu bắt đầu lẩm bẩm.


Đáng ghét! Sao mình lại không nghĩ tới chuyện, trước khi thằng Lâm Chi Hoàng kia đến, thể nào nó cũng đã biết qua về tình cảnh của mình rồi nhỉ...
Nếu mình không có tiền án thì giờ không phải trưởng phòng thì cũng là quản lý.

Đúng là rồng gặp nước nông bị tôm bỡn cợt, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.


Này! Mau nhìn bên kia coi!



Chỗ khách sạn Serena đó hả? Tình hình sao rồi?
Trong lúc nửa tỉnh nửa say, Tu Chi chợt nghe thấy tiếng người ồn ào xung quanh, còn có tiếng còi xe cứu hỏa vang lên phía xa.

Cậu mơ mơ màng màng quay đầu lại thì thấy khói đặc bốc lên đầy trời, còn thoáng lóe lên ánh đỏ.

Có chuyện gì thế này?

Tu Chi đi xuôi theo hướng dòng người.

Cách đó không xa chính là nơi cậu vừa bị làm cho mất mặt ê chề: Khách sạn Serena.

Cả con đường bị xe cứu hỏa chen vào đã chật như nêm, rất nhiều xe bị kẹt lại không ngừng bấm còi inh ỏi.

Ánh lửa hắt xuống, đỏ bừng cả ngã tư đường.

Tu Chi hoàn toàn ngây ngẩn, hai mắt trợn tròn nhìn những ngọn lửa bùng ra từ mọi cửa sổ của tòa nhà, cùng với làn khói đặc xoay quanh như một luồng yêu khí, Tại sao khách sạn nhiều phòng đến thế mà lại có thể bị đốt thành như vậy? Là sự cố ư?

Không đúng!

Tu Chi nhíu mày.

Khách sạn lớn như vậy, không thể nào bốc cháy hết cả tòa ngay được.

Nhất định là có nguyên nhân? Nhưng rốt cuộc là gì đây? Song, mặc kệ các suy nghĩ cứ len lỏi trong đầu mình, lúc này trong lòng Tu Chi chỉ thấy mừng thầm.

Không hiểu sao lại có cảm giác sảng khoái như vậy? Rõ ràng đây là một vụ tai nạn, cho dù không xảy ra ngay cạnh mình thì cũng không nên như thế.

Niềm hưng phấn trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ, khóe miệng Tu Chi đã không nhịn được mà nhếch lên.

[Đúng vậy! Thực sự rất sung sướng.

Nhìn đám người cười nhạo mày đi, giờ tụi nó đã nhận được sự trừng phạt đích đáng rồi đấy!]

Tu Chi đột nhiên mở choàng mắt.

Cậu thở hổn hển, đứng bật dậy quay đầu nhìn về phía chân trời tối đen, cả bốn phía đều tĩnh lặng.

Hóa ra...

Là nằm mơ à?


Anh gì ơi, chúng tôi phải đóng cửa.


Người bồi bàn đi tới nhắc nhở Tu Chi một câu.

Cậu rút điện thoại di động ra xem thử, đã hai giờ sáng.

Tu Chi tỉnh hồn lại, mơ mơ màng màng trả tiền cho người ta rồi lảo đảo đi về.


Ghét thật! Vừa rồi mơ cái quái gì thế không biết? Tới giờ vẫn còn nhớ như in...


Bước trên con đường mạn phía Đông của khu An Định, Tu Chi càng nghĩ càng thấy có gì đó quái dị.

Cảnh trong mơ vừa rồi không ngừng quấn lấy tâm trí cậu.

Còn có giọng nói như vọng lại từ dưới vực thăm kia nữa, như thế nó đang phản ánh độc thoại nội tâm của chính cậu.

Dưới ngọn đèn chập chờn chỉ còn lại bản thân cậu và cái bóng.

Con đường lớn quạnh quẽ không một bóng người.

Gió lạnh rít lên từng hồi, cậu có thể nghe được tiếng là cây xào xạc loảng thoảng đầu đây.

Hiện giờ đã quá nửa đêm, bóng tối như thể nuốt chửng hết thảy.

Trong ánh trăng mờ ảo, Tu Chi vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa say.

Cậu băng qua đường cái, chuẩn bị vào khu nhà mình thì lại nghe loáng thoáng thấy một tiếng kêu không giống tiếng người phát ra từ con hẻm nhỏ bên cạnh, hình như là tiếng tru của động vật.

Tu Chi mò lấy điện thoại di động ra, bật đèn rồi chiếu về phía con hẻm nhỏ tối om.

Nơi đó, trừ mấy thùng rác đã bị gỉ sét và vài con chuột bị ánh sáng dọa sợ nên bỏ chạy, thì chẳng có gì khác.

Vậy nhưng Tu Chi vẫn tin tưởng trực giác của bản thân, bước từng bước vào trong hẻm.

Vì con ngõ nhỏ này còn chưa được lắp đèn, vậy nên Tu Chi chỉ có thể dựa vào ảnh đèn di động để chiếu sáng phía trước, dò từng bước.

Không hiểu sao, trái tim cậu bỗng trở nên căng thẳng, đập dồn dập.

Choang!

Chiếc thùng rác bên cạnh phát ra tiếng kêu lanh lảnh như bị thứ gì đó nện vào.

Tu Chi lập tức dùng di động rọi về phía bên ấy, thế nhưng đó chỉ là tiếng do một con mèo đen vừa nhảy xuống mà thôi.


Ôi dào, làm anh hết cả hồn, hóa ra chỉ là con mèo à...
Tu Chi thở phào.

Cậu xoay người, lắc đầu vài cái.


Do mình nghĩ nhiều quá à?


Tu Chi ngẩng đầu lên định trở về.

Đúng lúc này, ánh trăng ẩn hiện chiếu xuyên qua đám mây đen đang trôi lờ lững, nơi góc ngoặt đầu ngõ cách đó không xa, hiện ra một bóng người lờ mờ đứng đó đầy quỷ dị...

Lúc ấy, gió lạnh nổi lên từng trận, Tu Chi dừng bước.

Bóng người đột nhiên xuất hiện ấy, liệu sẽ là ai đây?
Này...

Này! Ai...

Ai đó?


Bóng đêm dày đặc giống như mây đen âm u chẳng thể tan nổi.

Bóng người ấy vẫn đứng đó không nhúc nhích, hệt như một tảng đá.

Tu Chi cho là mình uống rượu hoa mắt.

Cậu lắc đầu, dụi mắt.

Tới khi cậu nhìn rõ mọi thứ, bóng người kia đã biến mất.

Cả con đường dài yên tĩnh chẳng có một ai.

Mà sau lưng cậu, lại truyền tới tiếng bước chân như có như không.

Tu Chi nuốt nước bọt, vội vã rời khỏi con ngõ nhỏ.

Nhưng cậu không biết rằng, sau lưng đang có một đôi mắt đỏ tươi như máu nhìn cậu chằm chằm...


Soat!


Hai tai Tu Chi dường như nghe thấy tiếng gió rít qua.

Cậu vừa quay đầu lại thì một bóng đen đã lao ngay vào tầm mắt.

Tu Chi phản ứng lại cực nhanh.

Cậu lách qua một bên, tức thì bóng đen kia lướt qua mà cậu, đáp thẳng xuống mặt đất.

Luồng gió vừa quét qua mặt cậu dường như mang theo mùi máu thoang thoảng.

Một luồng khí lạnh lan khắp người cậu, thấm vào tận xương.

Tu Chi ngoảnh lại, lập tức trông thấy bóng đen kia.

Mây mù chầm chậm tan đi.

Ánh trăng chiếu rọi khắp mặt đất, soi tỏ hình dáng của bóng đèn trước mắt của Tu Chi.


Cái gì?
Thân hình nhỏ bé, gầy còm, đầu khớp xương ở Tu Chi đều nhô ra khỏi lớp da.

Gương mặt nó dữ tợn tái nhợt với cái miệng đầy răng nanh sắc bén.

Thứ đó đang dùng Tu Chi VỖ xuống mặt đất không ngừng, hệt như một con khỉ.


Con...

Con...

Con người...


Tu Chi bị thử sinh vật đó làm cho sợ tới trợn trừng cả hai mắt, chân tay run lên lẩy bẩy.


Đây...

Rốt cuộc là sinh vật gì?


Không đợi Tu Chi kịp hoàn hồn, sinh vật đó đã lao về phía cậu với tốc độ nhanh như gió lốc.

Lần này, Tu Chi bị thứ ấy đụng trúng, té nhào xuống đất.


A a a a...Cửu!


[Đối phó với thứ sinh vật yếu xìu này mà cậu còn định kêu cứu à? Đúng là loài người yếu hèn.]

Âm thanh từ nội tâm chẳng biết đã vang lên bên tai tự lúc nào.

Hai con mắt của Tu Chi như bị máu nhuộm đỏ.

Cậu dùng hết sức lực đạp văng con vật kia ra rồi vội vàng đứng dậy.

Nhưng lúc này, Tu Chi bỗng thấy rùng mình.

Cậu phản xạ quay lại thì thấy một cô gái bí ẩn với chiều cao xấp xỉ mình.


Cô...

Hả?


Cổ Tu Chi chợt thấy lạnh ngắt, bị người ta bóp chặt.

Cô gái trước mặt có thể bóp chặt cổ cậu chỉ bằng một tay, chẳng hiểu là sức mạnh quái dị này ở đâu ra.

Cả người Tu Chi đã bị cô gái đó nhấc bổng lên.


A a a...

Cô...

Cô rốt cuộc là ai?
Tu Chi sắp không thở nổi, chỉ có thể hỏi cô gái kia bằng giọng nói khàn đặc.

Thế nhưng cô ta chỉ nhếch môi, mỉm cười, cả người thoáng động, ném văng cả người Tu Chi ra ngoài.


Rầm!


Tu Chi bị quăng lên vách tường trong con ngõ nhỏ.

Cậu trượt dần xuống, cảnh tượng trước mắt cũng ngày càng mờ đi...

Đôi mắt cậu từ từ khép lại.

Cô gái kia bước trên đôi giày cao gót đến gần Tu Chi, sinh vật vừa rồi cũng đi tới.


Hừ, đây chính là đứa con của Ác Ma à? Còn chưa thức tỉnh nhỉ? Thôi vậy, đem cậu ta về rồi tính...



Đoàng!


Nói thì chậm, nhưng diễn biến thực tế lại vô cùng nhanh.

Trong lúc cô gái đó xoay người, tiếng súng đã vang lên ở phía xa.

Một viên đạn lao tới như tia chớp, găm thẳng vào ngực cô ta.


Cái gì?


Sinh vật kia cũng bắt đầu cảnh giác, quan sát xung quanh.

Nhưng còn chưa tới vài giây sau, tiếng súng lại vang lên lần nữa.


Đoàng!


Phát súng này trực tiếp bắn xuyên qua đầu nó.

Sinh vật đó văng ra tới vài mét, sau khi giãy giụa vài cái thì không còn nhúc nhích nữa.

Viên đạn này được bắn từ vị trí cực xa.

Cô gái thần bí nhìn Tu Chi đang té xỉu, không nhịn được cắn cánh môi màu đen:
Đáng ghét! Lại có kẻ phá ngang...


Còn trên một mái nhà cách đó hai cây số, một cô gái cầm súng bắn tỉa mặc đồ bó sát nói vào tai nghe:
Z1 đã chuẩn bị xong cho lần bắn tiếp theo.


Mắt thấy con mồi béo bở sắp tuột khỏi tay, cô gái kia trông rất không cam lòng.

Nhưng vì không chiếm được ưu thế, cô ta chỉ đành rút lui trước.

Lúc này, còi xe cảnh sát cũng réo vang.

Ánh sáng đỏ xanh lóe lên luân phiên, chậm rãi đi về phía Tu Chi.

Tít tít...

Đây là Thiên Nhãn, đội Dị năng số mười ba.

Mục tiêu đã chạy khỏi tầm bắn.

Nhiệm vụ bảo vệ hoàn thành.

Phần còn lại sẽ giao cho cảnh sát.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Truy Tìm Bóng Đêm.