Chương 4: Ngưng tụ
-
Truy Tìm Bóng Đêm
- Tiên Đạo Lung
- 1805 chữ
- 2021-12-31 06:31:42
Trong bầu không khí yên tĩnh đó, tiếng thịt bò chiên trên tấm thép vang lên khắp xung quanh cũng trở nên rất có nhịp điệu.
Mùi thơm của thịt bò Mỹ lan tỏa ra khắp nhà hàng.
Tiếng
xèo xèo
không ngừng, càng thêm kích thích vị giác, khiến người ta thấy thèm ăn.
Oa! Thơm thật đấy! Thật là làm người ta muốn dùng dao cắt nó ra rồi từ từ nhấm nháp trong miệng.
Anh chàng có vẻ mặt tươi cười trước mắt Tu Chi lúc này chính là thằng bạn nối khố, cũng là người bạn thân thiết nhất của Tu Chi.
Tôi bảo này, lần này tôi tới thăm ông cũng là để nhắc ông buổi tối đừng ra ngoài, bây giờ tình hình trị an không được tốt lắm đâu.
Rồi rồi, cảm ơn thiên tài đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận hơn...
Ù ôi! Ăn ngon thật đó!
Thấy miệng cậu ta dính đầy dầu mỡ, Tu Chi bất lực lắc đầu.
Ý? Đúng rồi thiên tài, gần đây ông có gặp chuyện gì không? Tôi nghe thời sự thì thấy bảo, chỗ ông sống thường xảy ra mấy vụ án ly kỳ lắm.
Tu Chi thoảng ngập ngừng, cảm thấy không kể lại chuyện kia cho cậu ta thì tốt hơn.
Ông lo cho bản thân mình trước đi! Thiên tài như tôi đây, kể cả có gặp phải nguy hiểm thì cũng có thể bình tĩnh xử lý được.
Ha ha ha, thiên tài đã nói câu này là tôi yên tâm rồi.
Thưa anh, đây là nước trái cây cửa hàng chúng tôi mới thêm vào menu, không biết các anh có muốn nếm thử không?
Giọng nói thánh thót tựa như chim sơn ca khiến người nghe bất giác dừng câu chuyện của mình lại, quay đầu nhìn người nói.
Đập vào mắt là hình ảnh của một cô gái với tóc mái dài quá lông mày, tóc buộc đuôi ngựa, đôi mắt to tròn, long lanh, gò má hơi ửng hồng.
Cô gái ấy mặc áo sơ mi ngắn màu đỏ, dáng người cao gầy, thoạt nhìn có lẽ vẫn còn đang đi học.
Hai mắt Gia Kiệt sáng lên, vẻ mặt rạng rỡ hơn hẳn.
Đương nhiên là bọn anh phải thử rồi.
Cho anh hỏi em tên gì vậy?
Ê ê! Gia Kiệt! Ông làm màu hơi quá rồi đó.
Mau ngồi xuống đi, tự dưng đứng lên làm gì?
Cô gái phục vụ thoáng giơ tay lên che miệng, dường như vừa bật cười.
Cho anh hỏi tên em là gì vậy?
Gia Kiệt bỗng nhiên đứng thẳng người lên, hai tay bắt lấy bàn tay của nhân viên phục vụ, hỏi với vẻ kích động.
Cô gái kia mở to mắt, có vẻ vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Mắt cô ấy liếc qua chỗ tôi, bất đắc dĩ cười gượng.
Tôi là Kha Tiểu Tần...
Mong được anh chỉ bảo nhiều hơn!
Oh, Tiểu Tần, cái tên rất đẹp.
Anh tên Dương Gia Kiệt, hì hì...
Chào...
chào anh.
Lông mày Tu Chi một bên nhíu lại, bên thì nhếch lên.
Cậu đoán được ngay cái tên Gia Kiệt này chắc chắn lại muốn làm chuyện mất nết gì rồi.
Cho anh hỏi, em...
đã có người yêu chưa?
Cậu ta vừa thốt ra câu hỏi này, bầu không khí dường như lập tức trở nên lúng túng.
Gương mặt Kha Tiểu Tần ửng đỏ, ngay cả hai bên tai cũng đỏ bừng.
Tôi chưa...
Tôi chưa có người yêu!!!
Cô gái kia nói dứt lời, lập tức quay người chạy mất.
Lúc này, ánh mắt Gia Kiệt vẫn còn đang mê muội, cậu ta lẩm bẩm một mình:
Hình như...
tôi yêu rồi ông ạ.
Tu Chi lắc đầu bó tay.
Cậu hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn sang chiếc bàn bên cạnh cửa sổ nhà hàng.
Bên ngoài, bầu trời dần tối lại.
Một cô gái mặc đồ đen đang ngồi ở chiếc bàn bên cạnh cửa sổ.
Mái tóc của cô ta có màu tím rất bắt mắt, đôi môi màu đen, cả người toát ra một sự thần bí vô cùng.
Này...
này! Thiên tài!
Khi Tu Chi đã hoàn hồn, cậu thấy Gia Kiệt đang nhíu mày nhìn mình.
Cái...
cái gì?
Thiên tài à, ông làm sao vậy, tâm hồn cử như treo ngược cành cây.
Tôi vừa hỏi bây giờ ông có đang thích em nào không?
Phụt!
Ngay tức khắc, Tu Chi phun sạch nước vừa mới uống trong miệng ra.
Bởi cậu vẫn chưa kịp load xong dữ liệu, cho nên đời người nhìn Gia Kiệt.
Khụ khụ khụ...
Tự nhiên ông hỏi chuyện này làm gì?
Không có gì, tôi chỉ hỏi chơi thôi.
Không phải ông luôn miệng bảo mình là thiên tài gì đó sao? Vậy chắc không đến nỗi không tán đổ được em nào chứ?
Ông...
Ông thôi đi.
Tôi...
tôi mà muốn cưa gái thì lại chẳng dễ như ăn cơm uống nước!
Ô? Thật không?
Gia Kiệt híp mắt quay sang nhìn về phía Tu Chi vừa mới nhìn, nói:
Ừm...
Em ngồi bên kia có vẻ cũng được lắm, chẳng phải ban nãy ông vừa nhìn chằm chằm vào người ta đấy thôi? Sao, đi làm quen đi?
Chuyện này...
Em kia không phải mẫu tôi thích.
Khi nãy tôi cảm thấy kỳ lạ nên mới nhìn lâu chút thôi.
Ha ha ha! Ông cứ chối đi...
Uynh!!!
Ngay lúc Gia Kiệt sắp cười thành tiếng, một tiếng động rất lớn vang lên bên ngoài.
Vừa nghe thì tưởng đó là tiếng sấm đánh, nhưng bên ngoài không có gió cũng chẳng có mưa, nói gì đến nổi sấm.
Hơn nữa, cùng với tiếng động đó, dường như cả nhà hàng đều chao đảo.
Các vị khách đều đứng hết lên, ai nấy đều tỏ ra căng thẳng, sợ hãi.
Tach!
Chưa đến mấy giây sau, tất cả bóng đèn trong nhà hàng đều vụt tắt, cộng thêm bên ngoài trời đã tối đen, cho nên chỉ thoáng cái, cả nhà hàng đã chìm trong bóng tối.
Nỗi bất an bắt đầu lan tràn.
Tiếng ồn ào lao xao vang lên không dứt.
Ngay lúc đó, Tu Chi và Dương Gia Kiệt đã dừng chủ đề đang nói lại.
Hai người đứng lên cùng lúc, ngó nghiêng xung quanh.
Hả, bị mất điện rồi sao?
Hình như là vậy.
Có phải bị ảnh hưởng do sấm vừa đánh không nhỉ?
Bop...
Thịch!
Tu Chi cảm nhận được, dường như có thứ gì đó chấn động dưới chân mình, giống như tiếng tim đập thì phải.
Nhưng sau đó, tần suất chấn động dần dần tăng lên, hơn nữa vật đó cũng càng lúc càng gần cậu hơn.
Mọi người, có chuyện gì vậy?
Đúng rồi! Mau đi bật attomat lên đi!
Khách khứa bắt đầu phàn nàn, có vẻ như bọn họ không cảm nhận được chuyển động dưới chân...
Mẹ nó! Dám coi thường tao!
Trong số đó có một vị khách gắt gỏng bước nhanh vào phòng điều hành.
Ôi trời! Thưa anh, không phải nhân viên thì không được vào phòng này đâu ạ!
Cô gái Kha Tiểu Tần ban nãy bước ra định ngăn cản vị khách đó nhưng lại bị hắn ta đẩy ra.
Bịch bịch bịch...
Mọi người lại chìm trong yên tĩnh một lần nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của người khách vừa đi vào phòng điều hành.
Bầu không khí xung quanh bắt đầu trở nên quái dị.
Tiếng ồn ào biến mất, cả nhà hàng đã bị bao trùm bởi sự tĩnh lặng.
Trong đôi mắt mọi người xuất hiện sự lo lắng.
Càng yên tĩnh như vậy, cảm giác kia lại càng trở nên rõ rệt, giống như thật sự có một vật gì đó đang dao động dưới chân vậy.
Mấy phút đã trôi qua, các vị khách và nhân viên phục vụ vẫn đang đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Còn vị khách vừa đi vào trong phòng điều hành vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào khác, điều này càng khiến người ta cảm thấy lo âu.
Rốt...
rốt cuộc làm sao vậy? Sao mọi người đều không nói gì, không phải chỉ bị mất điện thôi à? Có gì mà phải sợ chứ!
Gia Kiệt là người đầu tiên mở miệng phá vỡ sự im lặng.
Ngay lúc đó, có tiếng động vang lên từ phòng điều hành.
Kha Tiểu Tần hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí bước thật chậm tới cửa phòng điều hành.
Cô hỏi với vào bên trong:
Ừm...
Thưa anh, xin hỏi tình hình thế nào rồi ạ?
Tiếng nói của cô vang đến cả phía sảnh bên ngoài, nhưng lại không hề có tiếng trả lời.
Tach!
Ngay lúc mọi người đều thấy sợ hãi, đột nhiên đèn điện lại sáng lên.
Xung quanh trở nên sáng sủa khiến người ta yên tâm trở lại, gần như tất cả đều thở phào một hơi.
Phù...
Thì ra chỉ là mất điện tạm thời thôi.
Gia Kiệt quay về bàn của mình, ngồi xuống, tiếp tục nói, vẻ mặt đắc chí.
Ui giới, đám người này định thừa dịp có không khí để gây chuyện ấy mà.
Thực ra trước đây, lúc còn học ở trường, mấy chuyện này chúng ta cũng thường...
A a a a!!!
Gia Kiệt còn chưa dứt lời, một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên.
Tiếng hát vang vọng khắp bốn phía, khách trong nhà hàng đều nháo nhào nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Đó chính là phòng điều hành mà nhân viên phục vụ vừa mới đi vào.
Hả? Xảy ra chuyện gì vậy?
Gia Kiệt đứng lên nhìn cánh cửa phòng điều hành.
Cô nhân viên phục vụ vừa vào đó chỉ hét lên một tiếng rồi không thấy có bất kỳ tiếng động nào nữa.
Mọi người đều tò mò, dồn dập lại đó xem tình hình ra sao.
Gia Kiệt và Tu Chi cũng đi vào cùng.
Thật kỳ lạ, khi đám người đi vào lại chỉ thấy cô nhân viên phục vụ đang quỳ sụp dưới đất, nhìn chằm chằm về phía trước như người mất hồn.
Bàn tay mảnh khảnh đang che trên miệng cô không ngừng run rẩy.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Gia Kiệt đi tới hỏi cô ấy.
Lúc này, Tu Chi và những người khác đều căng mắt nhìn về phía trước.
Theo hướng cánh tay run rẩy của cô phục vụ chỉ, Gia Kiệt cũng nhìn về phía trước.
Đôi mắt cậu ta tức khắc trợn tròn, sửng sốt lùi về phía sau mấy bước, hơi thở cũng trở nên dồn dập, miệng lặng lẽ lẩm bẩm một mình, không ngừng lặp lại:
Đây là cái gì? Đây là cái gì?
Cả phòng điều hành tràn đầy mùi xác chết thối rữa.
Mà ngay vị trí trước mắt mọi người là một đống thi thể.
Chất lỏng màu xanh lá còn đang chảy ra không ngừng từ những xác chết đó.
Tại sao...
ở đây lại có mấy thứ này?
Mọi người đều sững sờ.
Dựa vào quy mô của đống xác chết, có thể nói là chồng chất như núi, đồng thời vẫn đang tỏa ra khí nóng hầm hập, Có vẻ như chúng chỉ vừa mới bị đặt tại đó.
Nhưng ai lại đặt những xác chết này ở đây?