Chương 139: Yêu tinh giá lâm: rước họa vào thân (5)
-
Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
- Ân Tầm
- 1169 chữ
- 2022-02-04 05:21:51
Theo tiếng khóc của cô nội tâm của Hoàng Phủ Ngạn Tước hung hăng nghẹt lại, nhưng câu nói bậy kia khiến hắn vô cùng tức giận
Em nói tôi là cái gì? Nói lại một lần nữa cho tôi!
Âm thanh nhất quán trầm thấp lần nữa nâng cao, đó cũng là dấu hiệu hắn tức giận, bàn tay to giống như ra oai mà giơ cao lên.
Nhưng mà, Liên Kiều chỉ lo khóc thảm căn bản không chú ý tới cặp mắt đen tức giận kia, cô không chịu thua lần thứ hai hét lên:
Anh là đồ bại hoại, tôi chán ghét anh, chán ghét anh!
Từ nhỏ đến lớn, tuy cô bị cha mẹ vứt bỏ, nhưng vẫn luôn có ông nội thương yêu, chưa từng chịu những ủy khuất như vậy, mà hành động của Hoàng Phủ đối với cô như vậy khiến cô cảm thấy trời đang sụp xuống, cái rắm. Cổ họng đau rát, giống như bị lửa thiêu đốt!
Hắn dám đánh cô?
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô vẫn không phục như cũ mà lớn tiếng la hét, một bàn tay to giơ len không chút do dự mà đánh xuống --
A --
Liên Kiều thét to hơn --
Còn có dám mắng chửi người nữa hay không?
Hắn lên giọng hỏi, nhìn thấy cô gào khóc mà nhíu mày.
Tôi -- tôi --
Liên Kiều khóc không thành tiếng, nàng dùng sức đạp chân ra, bàn tay nhỏ bé cũng hung hăng bấu lấy đùi hắn.
Xem ra vẫn không nhớ được lâu, không đánh không đau có phải không?
Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn duy trì ngữ khí bá đạo nguy hiểm, hai mắt màu hổ phách lóe lên nhìn hai bên má đẫm nước của cô, quát lớn, tuy rằng tim hắn cũng có chút đau đớn, nhưng cái nha đầu thật sự là rất nghịch ngợm.
Nói xong, hắn lần nữa giơ tay lên, vừa muốn đi xuống --
Tôi nhớ lâu, nhớ lâu, hu hu --
Liên Kiều thấy hắn còn muốn giơ tay đánh mình, vội vàng vừa sửa miệng vừa khóc.
Hoàng Phủ Ngạn Tước sau khi thấy thế, buông tay ra, đặt trên mông cô, thanh âm lạnh lẽo cứng rắn hỏi:
Biết mình sai chưa?
Biết....
Liên Kiều khóc đến không kịp thở, nước mắt gần như thấm ướt hết quần áo của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Sai ở đâu?
Hoàng Phủ Ngạn Tước tự nói với chính mình phải quyết tâm cứng rắn, như vậy mới trị được nha đầu này, tuy rằng tim hắn bị nước mắt của cô làm cho thất điên bát đảo, loạn tới không ra một cái gì.
Liên Kiều thấy hắn hỏi đến, trong lúc nhất thời cũng không biết mình rốt cuộc sai ở chỗ nào, nhưng lúc này đôi mắt ướt nước nhìn thấy bàn tay kia, sợ tới mức vội vàng nói:
Tôi không nên mắng anh là bại hoại.... hu hu...
Còn có gì nữa?
Hoàng Phủ Ngạn Tước lớn tiếng hỏi, mắng hắn là chuyện nhỏ, quan trọng nhất cô còn không có thừa nhận.
Tôi...tôi....
Liên Kiều hai mắt đẫm lệ đảo quanh, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ,
Tôi, tôi không nên cười nhạo lỗ tai của nhân viên nam kia...
Nói trọng điểm cho tôi!
Lần nữa tính nhẫn nại của hắn bị cô bào mòn rồi, như thế kia thì sao? Nha đầu này căn bản không biết mình làm sai ở chỗ nào!
Đáng chết!
Liên Kiều liền hết hy vọng, nước mắt chảy xuống càng mạnh mẽ,
Hu hu...Người ta, người ta thật sự không biết sai ở chỗ nào.... Hu hu...
Qủa nhiên --
Hoàng Phủ Ngạn Tước dự đoán mình đoán đúng tám chín phần, gương mặt anh tuấn kia dường như bị bao phủ một tầng băng lạnh, đáy mắt đen thâm trầm hồ nước sâu, bình tĩnh nói:
Đúng rồi, ai hôm nay cam đoan với tôi là không bướng bỉnh?
Liên Kiều bị ngữ khí lạnh băng của hắn làm cho giật mình, lập tức nghĩ tới một màn sáng nay, vì thế liền vội vàng trả lời:
Tôi, là tôi!
(Min: ôi đến đây thì em chết thật với chị! Ai ôi!)
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy nàng còn nhớ rõ, lửa giận trong mắt chậm rãi rút đi, tiếp tục hỏi,
Trưa nay nhân lúc tôi không để ý vụng trộm trôn tới chỗ khác chơi?
Liê Kiều chu mỏ, thanh âm nghẹn ngào trả lời:
Là tôi -- chính là, chính là anh gọi điện thoại như vậy --
Bất kể cái gì?
Hoàng Phủ Ngạn Tước hừ lạnh một tiếng, khiến cho cô sợ tới mức tắt luôn âm thanh, chỉ còn lại tiếng nức nỏ.
Hắn nhìn khuôn mặt cô vì khẩn trương mà nghẹn thành đỏ, nước mắt rơi như hoa rơi đầy trên mặt, tim hắn cũng vừa đập vừa đau, vì thế ngữ khí nói chuyện có chút dịu đi:
Lần sau không được tôi cho phép, không được vụng trộm chạy tới nơi khác, biết không?
Trời biết vừa nãy khi hắn không nhìn thấy cô trong lòng có bao nhiêu lo lắng!
Hơn nửa ngày, Liên Kiều mới bật ra một tiếng ừ nhẹ, cô khóc đến mức không còn khí lực, hơn nữa lại sợ vừa tức, cổ họng đều bỏng rát.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô rốt cục ngoan ngoãn nghe lời, cũng không làm cô khó xử nữa, đem cô kéo ra sau, cố ý tức giận lau đi nước dính trên mặt cô, nói:
Về sau có thể nghe lời hay không?
Cô gật gật đầu, lại mang theo một bụng ủy khuất.
Đau không?
Giọng nói của hắn trầm thấp mang theo một tia đau lòng khó mà phát hiện ra, ngay cả đáy mắt ôn nhuận kia cũng xẹt qua lo lắng.
Ừ...
Liên Kiều cúi đầu, thanh âm lại nghẹn ngào, mười phần giống nha đầu nghịch ngợm bị ba ba dạy dỗ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thầm thở dài một hơi, nói vậy cũng đau, bằng không không thể khóc thành ra như vậy, nhưng mà -- hắn cũng không dùng quá mạnh, chỉ là giơ lên hạ xuống thôi.
Hắn từ nhỏ đã chịu sự huấn luyện đặc biệt ở tổ chức, sức mạnh so với người bình thường cũng không giống nhau, hắn đã suy nghĩ như vậy mới tận lực nhẹ tay một chút, nhẹ một chút, không nghĩ tới....Vẫn đánh cô đau?
Nhìn hai mắt đẫm nước của cô, trong lòng hắn thoáng qua có chút áy náy nhưng mà vừa nghĩ tới cô nhân lúc hắn không có mặt lén trốn đi chẳng lẽ -- ở cùng một chỗ với hắn nhàm chán như vậy sao?
Nghĩ đến đây, cái loại bất mãn lại nổi lên nơi đáy mắt.
Lần sau lại không nghe lời, tôi sẽ đánh đau hơn, hiểu chưa?
Hắn cố ý nghiêm mặt, lớn tiếng quát.
Liên Kiều nghẹn khuôn mặt nhỏ nhắn, bộ dáng muốn khóc cũng không dám, chỉ có thể dè dặt nhìn hắn mà gật đầu, ngay cả một chút âm thanh cũng không dám phát.