Chương 27 : Chấp chưởng Leon
-
Từ Prince Of Tennis Bắt Đầu
- ٩(^‿^)۶
- 2841 chữ
- 2019-08-26 01:09:24
Đây là đâu...
Không biết mê man bao lâu, Hoshi rốt cục cũng tỉnh lại, vẻ mặt đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
Hắn đang ở trong phòng bệnh. Đây là một phòng bệnh rất bình thường kiểu cũ, có bốn giường bệnh. Hoshi chợt nhận ra mình đang ở phòng y tế của trường học.
Nhìn trái nhìn phải, Hoshi cũng chẳng thấy ai.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy trên người mình có gì đó nằng nặng, giống như bị thứ gì đè lên. Hoshi bèn nghiêng đầu ngó xuống dưới, rất nhanh, hắn đã tìm ra thủ phạm.
Lee... Shi... Ho!!!
Hoshi gần như là nghiến răng thốt ra những từ này.
Tình huống lúc này rất chi là lúng túng. Chỉ thấy có một cô gái trẻ, quyến rũ khoác áo màu trắng ngồi trên bụng của Hoshi. Tay của nàng đặt trên ngực hắn, khẽ mơn trớn làn da không tì vết.
Ồ. Tỉnh rồi à ?
Shiho nhìn Hoshi tỉnh lại vẫn không chịu dừng lại động tác, mà liếm môi nở nụ cười quyến rũ.
Xuống ngay!
Hoshi vùng dậy, dự định hất nàng ra.
Kya!!
Nào ngờ, một tình huống lúng túng khác lại xuất hiện khiến cho cả hai trợn mắt há hốc mồm.
Từ tư thế
quan âm tọa liên
, hai người đột nhiên biến thành
nam trên nữ dưới
. Bàn tay của Hoshi còn rất không thành thật, leo lên một đỉnh núi. Cảm xúc mềm mại kích thích xúc giác khiến Hoshi không khỏi có phản ứng lạ thường.
Cả căn phòng đều trầm mặc.
Cuối cùng, Lee Shiho phản ứng lại đầu tiên. Nàng chẳng những không đẩy Hoshi ra mà lại giống như muốn mời chào hắn.
Khuôn mặt của nàng bỗng trồi lên hai rặng mây đỏ ửng, cánh tay mềm mại như ngó sen cuốn lấy cổ của Hoshi, khẽ mở miệng, thổ khí như lan nói :
Ngoan nào!
Hoshi kịp thời phục hồi tâm thần, đẩy Lee Shiho ra, nhảy xuống giường. Lee Shiho cũng không ngăn cản, trơ mắt nhìn hắn bước ra khỏi phòng.
Đợi khi Hoshi chuẩn bị ra cửa, bỗng hắn ngừng bước, nhẹ giọng nói :
Cám ơn.
Chưa chờ Lee Shiho phản ứng kịp Hoshi cũng đã rời khỏi căn phòng.
Hoshi vốn không phải là người vô tình. Sở dĩ đối xử với Lee Shiho như vậy cũng chỉ là bởi hắn không thích tính cách của nàng mà thôi. Ngoài ra, cái nhìn của hắn đối với Shiho vẫn coi là được.
Khi nãy, Hoshi cũng cảm thấy một luồng khí ấm áp chạy khắp thân thể làm dịu toàn thân hắn thì Hoshi cũng biết Shiho đang giúp mình tỉnh lại. Điều này làm hắn cũng thấy áy náy và cảm động.
Nhưng khi thấy Shiho ngồi trên người mình, lại thêm ác cảm đang
tác oai tác quái
, khiến cho Hoshi trong tiềm thức vẫn nghĩ Shiho là người đàn bà xấu. Vì vậy, không cần suy nghĩ, Hoshi như phản xạ có điều kiện, lập tức đẩy nàng ra.
Con người là vậy, có đôi lúc lí trí không thể kiểm soát được bản thân, nghĩ một đằng làm một nẻo.
Chính vì thế mới có câu
cảm ơn
trước khi Hoshi rời khỏi.
Ánh mắt của Shiho đờ đẫn một hồi sau đó lại khôi phục lại thanh minh, nhẹ nhàng cười một tiếng :
Cứ mãi giả trang làm người lớn, cuối cùng cũng chỉ là một thằng nhóc mà thôi.
Rời khỏi phòng y tế, Hoshi về đến lớp học của mình.
Hiện tại là giờ nghĩ, cho nên Hoshi vào lớp thì các bạn học cũng chỉ liếc mắt một cái rồi lại tiếp tục công chuyện của mình. Duy chỉ có một người trái ngược lại bọn họ, đó là bạn tốt của hắn – Sae Hee.
Nàng vẻ mặt lo lắng, ân cần hỏi han Hoshi :
Xảy ra chuyện gì vậy Hoshi ? Nghe thầy Han bảo là ngươi bị thiếu oxi dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Sao lại bất cẩn thế chứ ?!!
Nghe giọng nói hơi cấp thiết ẩn chứa sự quan tâm của nàng, tâm tình của Hoshi hơi hơi được nới lỏng ra. Hắn trả lời :
Cám ơn Sae Hee. Ta không sao, chỉ là hơi mệt mà thôi.
Sae Hee đương nhiên sẽ không tin lí do vớ vẩn như vậy. Hơi mệt mà lại dẫn đến thiếu oxi rồi thành hôn mê bất tỉnh được à. Thế là Sae Hee gặng hỏi mãi không tha, nhưng đến cuối cùng vẫn bị Hoshi lừa gạt cho qua chuyện.
Một ngày học tập cứ thế trôi qua trong dòng suy nghĩ miên man của Hoshi. Hắn tìm khắp cả trường cũng không thấy Han Chun Woo đâu, có vẻ hôm nay Hoshi sẽ không có cách nào để tìm được hắn rồi.
Mong là hắn giữ lời.
Vẻ mặt Hoshi âm tình bất định.
Sau khi chào tạm biệt Sae Hee và Bae Yoonji, Hoshi liền rời khỏi trường.
Bây giờ hắn còn một nơi cần đến.
Năm giờ chiều.
Tại bên trong phòng làm việc của chủ tịch công ty Loen, người sáng lập cũng như người điều hành công ty hiện nay – Min Yeong Bin tự mình nghênh tiếp Hoshi.
Hà hà... Hoshi, ngươi cuối cùng cũng đến rồi.
Hoshi cũng cười nói vài câu khách sáo :
Chủ tịch Min, ngài đúng là càng ngày càng trẻ ra nha.
Nào có, lão già ta cũng sắp xuống lỗ rồi. Nào giống ngươi, quả là anh hùng xuất thiếu niên, tuổi còn nhỏ mà đã có một phen sự nghiệp to lớn rồi. Đúng là trường giang sóng sau xô sóng trước.
Min Yeong Bin không khỏi cảm khái một câu.
Hắn còn nhớ lần đầu gặp Hoshi. Lúc đó Hoshi mới chỉ mười một tuổi nhưng vừa mở miệng thì liền đã muốn thu mua Loen. Khi ấy Min Yeong Bin còn tưởng là lời nói của trẻ con, ai biết Hoshi trực tiếp mang Aoi Hanamura và Fuji Yumiko đến bàn bạc.
Thế mới có buổi gặp mặt hôm nay
Thôi được rồi. Không nói nữa. Nhanh kí tên đi. Lão già ta còn phải về nghỉ ngơi nữa. Bộ xương già này cũng không trèo chống được bao lâu nữa rồi.
Không sai. Hôm nay chính là ngày Loen đổi chủ. Hoshi và Min Yeong Bin trực tiếp trao đổi bàn bạc, cũng không cần mở buổi họp báo, mọi việc đều diễn ra một cách âm thầm.
Kỳ thực thì có kí tên hay không cũng thế, bởi ngay từ năm trước, cổ phần của Min Yeong Bin đã được chuyển nhượng cho Hoshi, có nghĩa là từ năm trước công ty Loen đã đổi chủ rồi.
Qua loa kí tên, cả hai nắm tay nhau một cái, cơ bản hiệp nghị đã đạt thành.
Min Yeong Bin đưa cho Hoshi một xấp văn bản :
Đây là hợp đồng kí kết với nghệ nhân, ta đã dựa theo yêu cầu của ngươi sắp xếp.
Hoshi liếc mắt nhìn xem rồi gật đầu một cái.
Thu nhập của nam ca sĩ, diễn viên chia tỉ lệ 6 – 4 : công ty 6, nghệ nhân 4.
Thu nhập của nữ ca sĩ, diễn viên chia tỉ lệ 4 – 6 : công ty 4, nghệ nhân 6.
Được rồi. Người ngươi muốn ta cũng mời đến rồi. Vào đi!
Két!
Một cô gái xinh đẹp bước vào, thấy Min Yeong Bin liền vội vàng cúi đầu, sau đó mới tò mò nhìn Hoshi, phảng phất không hiểu vì sao mà một thiếu niên non nớt trông khoảng mười ba, mười bốn tuổi này lại có thể ngồi chung với chủ tịch tập đoàn Loen.
Từ đó có thể thấy ở Hàn Quốc rất coi trọng lễ tiết.
Vị này chính là người ngươi muốn tìm, Han Ga In xi.
Min Yeong Bin trước tiên giới thiệu cho Hoshi, sau đó mới quay sang nói với Han Ga In :
Đây là chủ tịch hiện tại của tập đoàn Loen, Aki Hoshi. Đừng trông hắn còn nhỏ mà coi thường, biết tập đoàn Amiko của Nhật Bản không ? Thật ra tập đoàn đó là do một tay Hoshi sáng lập mà nên.
Lời của Min Yeong Bin như một quả bom nặng kí nổ ầm bên tai Han Ga In. Nàng thẫn thờ nhìn Hoshi, giống như muốn nhìn thấu xem hắn có gì hơn người mà có thể lãnh đạo một tập đoàn lớn ở tuổi như vậy.
Ngạc nhiên qua đi, Han Ga In vội vã khom người :
Chào chủ tịch, ta tên là Han Ga In. Mong sau này được giúp đỡ nhiều hơn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Min Yeong Bin, Hoshi vội vã tiến lên đỡ lấy Han Ga In, nhẹ nhàng nói :
Nào có, nào có. Phải là ta nói câu này mới đúng chứ. Dù sao dùng số tuổi mà nói, ta còn phải gọi ngươi là Ga In noona đây.
Chỉ một câu nói, nhưng khoảng cách giữa hai người lại được kéo lại gần nhau một quãng dài.
Vậy ta mạn phép kêu một tiếng Hoshi đệ đệ.
Han Ga In nhoẻn miệng cười duyên một tiếng.
Một bên, Min Yeong Bin nở nụ cười mang thâm ý. Sống đến từng tuổi này hắn còn gì chưa gặp qua, sao không biết Hoshi đang chuẩn bị cua Han Ga In. Nhưng chính điều này cũng làm Min Yeong Bin mở rộng tầm mắt, đổi mới cái nhìn về Hoshi.
Lúc trước đã gặp Aoi, Yumiko. Giờ lại là Han Ga In.
Chẳng lẽ hắn thích phụ nữ lớn hơn tuổi mình ? Siscon ?
Mặc kệ Min Yeong Bin nghĩ gì, bên kia Hoshi đã cùng Han Ga In cười cười nói nói tự nhiên, phảng phất là thân thích thất lạc từ lâu, gặp lại hận muộn.
Ga In tỷ, nếu không... ngươi làm thư ký cho ta đi ?
Cái gì ?
Han Ga In tròn mắt nhìn Hoshi, ngay cả Min Yeong Bin cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ hắn muốn dùng cả Loen để cua Han Ga In. Nếu thật thế thì Min Yeong Bin rất muốn đánh chết Hoshi. Công ty mà hắn khổ công gầy dựng nay lại để một thằng nhóc đem đi tán gái.
Hoshi thấy ánh mắt của hai người, biết hai người đã hiểu lầm. Đặc biệt là vẻ mặt âm trầm của Min Yeong Bin, Hoshi đã làm qua hai đời người há có thể không đoán được, trong lòng thầm mắng một câu :
Già mà còn dê. Suốt ngày chỉ nghĩ mấy thứ linh tinh.
Chuyện là thế này. Ga In tỷ ngươi cũng thấy đấy, bây giờ ta còn là học sinh, còn phải đi học, không thể nào toàn tâm toàn ý quản lí công ty được. Ta cũng không muốn công ty Loen xuống dốc trong tay của ta. Vả lại ta đã xem lí lịch của ngươi, ngươi có theo học một ngành là sân khấu điện ảnh, một ngành là thư ký.
Hoshi đã nghĩ kĩ từ trước rồi. Hắn vừa phải đi học, lại muốn học võ công với Han Chun Woo, đâu còn tâm trí mà xử lí công ty được, nhất định phải tìm một người đáng tin cậy để phó thác.
Mà Han Ga In chính là người như vậy.
Kiếp trước, cảm quan của hắn với Han Ga In rất tốt, thậm chí còn từng là fan của nàng.
Kiếp này Hoshi cũng đã phí công cho người tìm hiểu, lí lịch của Han Ga In rất trong sạch.
Mới cũ cộng lại khiến cho Hoshi càng đối với Han Ga In tín nhiệm hơn. Đương nhiên, để đạt được đến tầm giống như hắn đối với Yumiko, Aoi hay Kotonoha thì Han Ga In thì còn phải cố gắng.
( Chém đấy đừng tin. )
Hoshi nhìn Han Ga In giống như có lời chối từ liền ra hiệu ngăn lại :
Trước tiên đừng vội từ chối. Ta biết ngươi muốn làm diễn viên. Nhưng theo ta biết thì ngươi mới học theo ngành sân khấu điện ảnh được hai năm, thứ cho ta nói thẳng nếu bây giờ debut, ngươi cũng không thể ngay lập tức đạt được giải thưởng gì. Sao không đợi một, hai năm lại debut. Nếu ngươi làm thư ký của ta, một mặt có thể giúp ta điều hành Loen, mặt khác ta cũng có thể dùng tài nguyên của Loen để đào tạo ngươi. Vả lại, ngươi xem cái này đi.
Hoshi đưa một phần hợp đồng tới trước mặt Han Ga In.
Phim truyền hình, quảng cáo, game show, toàn bộ chia ra 4 – 6 ? Công ty 4, ta 6 ?
Han Ga In sững sờ thốt lên.
Hoshi cười trêu :
Ngại ít ? Ngại ít ta có thể nâng cao. 3 – 7 thế nào ?
Không... Không cần... Như vậy là tốt quá rồi.
Han Ga In vội vàng đáp.
Nhưng như vậy không phải là nhiều quá rồi sao ? Không phải là ta không tin nhưng may lắm thì mới có một công ty chịu chia hợp đồng 6 – 4 với nghệ sĩ... Còn 4 – 6... chưa này thú thực là chưa từng nghe nói.
Không cần cảm thấy công ty chịu thiệt cho các ngươi. Ta tin chắc mỗi một nghệ nhân ở công ty sau này nhất định đều tất trở thành idol, minh tinh nổi tiếng khắp Hàn Quốc.
Hoshi nói một cách tự tin.
Thường nói đàn ông tự tin đẹp trai nhất. Dù bề ngoài Hoshi chỉ có mười ba, mười bốn tuổi, tuổi thực càng là chỉ mới mười hai, nhưng bộ dáng bây giờ của hắn cũng đủ để Han Ga In ghé mắt.
Ngay cả Min Yeong Bin cũng cảm thấy khó tin, tại sao sự tự tin này lại xuất hiện trên người một thằng nhóc trung học năm thứ 1.
Nghe lời của Hoshi, mặc dù Han Ga In rất muốn đồng ý, nhưng nàng vẫn cố gắng khắc chế mình, nhìn thoáng qua Min Yeong Bin, do dự một chút rồi nói:
Nhưng... Còn có chủ tịch Min...
Chưa đợi Han Ga In nói hết câu, Min Yeong Bin đã ngắt lời của nàng, dùng vẻ mặt khó chịu nói :
Thôi tha cho ta đi! Ta đã từng tuổi này rồi... Với cả công ty đã chuyển cho thằng nhóc thối thây kia rồi, chẳng nhẽ còn định bóc lột sức lao động của người già hả ? Nào có lí đó...
Nhìn bộ dạng tức điên của Min Yeong Bin, Hoshi và Han Ga In không khỏi nhìn nhau nở nụ cười.
Ga In tỷ, lời ta đã nói rồi. Ta vừa mới nhậm chức, thật sự cần người phụ tá, nếu ngươi tin được ta... Ặc, ngay chính bản thân ta cũng không tin được ta... Nói tóm lại ta vẫn cảm thấy ngươi chờ một, hai năm bắt đầu debut thì tốt hơn.
Hoshi nói với vẻ mặt chân thành. Trong lòng thì hắn thầm than thở :
Haizz, không có
Miệng độn
đúng là mệt thật.
Ngay lúc Hoshi cho là Han Ga In vẫn không chịu đáp ứng thì nàng đột nhiên nở nụ cười :
Ta đồng ý.
Được rồi, ta biết rồi. Ngươi không cần an ủi ta... Gì... Gì cơ ?
Hoshi vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Nhìn vẻ mặt thất thố của Hoshi, Han Ga In cảm thấy rất thú vị.
Có lẽ... Đây cũng không phải một quyết định sai lầm...
Nàng thầm nghĩ.
Ta nói ta đồng ý làm thư ký của ngươi. Sau này xin giúp đỡ ta nhiều hơn, chủ tịch Hoshi.
Han Ga In nói xong liền khom người cúi một cái.
Ờ... ờ...
Hoshi đờ đẫn đáp. Hắn cũng học Han Ga In, cúi người xuống.
Nào ngờ lại thấy được thứ không nên thấy.
Một mảng trắng toát đập vào mắt khiến Hoshi chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng.
Han Ga In thấy Hoshi nhìn chằm chằm mình không khỏi lấy làm kì lạ, bèn lần theo ánh mắt của hắn.
A! Sắc lang!
Han Ga In thét lên một tiếng, thẹn thùng che ngực của mình.
Khụ khụ.
Vào tình huống này thì Hoshi cũng không thể làm dáng vẻ thản nhiên được nữa, bị
bắt gian tại trận
khiến hắn rất xấu hổ. Khuôn mặt non nớt của Hoshi không kìm được hơi đỏ lên.
Xấu Hoshi.
Han Ga In hờn dỗi nói một câu.
Một bên Min Yeong Bin nhìn hai người đùa giỡn với nhau không khỏi thở dài một cái, ánh mắt hiện lên vẻ hâm mộ :
Tuổi trẻ thật là tốt.
Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv