• 732

Chương - 232: Hỏi chuyện


Số từ: 2521
Nguồn: tamvunguyetlau.com
Từ khi trong nhà có cục cưng, hành động của mọi người đều như kẻ trộm, động tĩnh hơi lớn một chút liền đánh thức đứa nhỏ!
Có người không hợp với mẹ Tuấn Kỳ, gặp nàng lúc nào liền kéo nàng nói chuyện của bà ta, ví như bà mối Vương chẳng hạn.

Ai mà gả đến nhà đó, có một mẹ chồng kiểu này còn không sốt ruột chết!
Sau đó nhìn Cát Kim Liên cười:
Vẫn là Thanh Sơn phúc khí tốt, cưới được một thê tử hiền lành như cháu. Đã hiếu kính mẹ chồng, còn rất chăm sóc Thanh Sơn, lại còn cho Thanh Sơn một nữ nhi, lần sau lại là một tiểu tử, nhà các cháu liền đủ trai đủ gái!

Cát Kim Liên lộ vẻ ngượng ngùng, cũng tiếp lời:
Cháu cũng hy vọng thai tiếp theo sẽ cho Thanh Sơn thêm một tiểu tử nữa.

Cát Kim Liên giờ đối với mẹ Thanh Sơn tốt hơn nhiều, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng hòa hợp hơn trước kia.
Đương nhiên, trong lúc này hạnh phúc nhất lại thuộc về Mai Tử. Vương Bảo Sơn không chỉ thân thiết với nàng, làm việc cũng không muốn cho nàng mệt mỏi, còn không đành lòng để nàng làm việc nặng. Mà nàng lại cho Vương gia thêm hai tiểu tử béo mập. Mẹ Bảo Sơn quanh năm suốt tháng đều mang tươi cười trên mặt, có con có cháu, con dâu lại tốt, ai có cuộc sống tốt bằng bà ta chứ. Bây giờ hai tiểu tử kia đã chạy được khắp thôn rồi.
Con của Loan Loan chỉ nhỏ hơn Đại Bảo, Tiểu Bảo mấy tháng, nhưng cũng rất hợp với hai nhóc đó, mỗi lần thấy chúng đều ồn ào gọi
Ca ca!

Con của mẹ Lan Hoa – Căn nhi còn đang học đi. Con gái Cát Kim Liên – Thanh Liên thì đang ê a học nói.
Mấy đứa trẻ không lớn không nhỏ tự tập một chỗ vô cùng ồn ào!
Lần trước Diêm Sơn đến nhờ Bách Thủ đưa tin, Bách Thủ đã tranh thủ thời gian ra chợ một chuyến. Qua mấy ngày sau, Dư chưởng quỹ liền lên mỏ tìm Tạ Nhàn.

Bữa trước nô tài nhận được thư của Nhị thiếu gia gửi tới. Nhị thiếu gia rất quan tân đến tai nạn trên mỏ lần này, nên sai tiểu nhân tới hỏi Tam thiếu gia một tiếng, không biết Tam thiếu gia đã thu xếp thỏa đáng cho người nhà của người bị nạn chưa ạ?


Ông truyền lời bảo Nhị ca cứ yên tâm. Người nhà của thợ mỏ ta đã sắp xếp xong xuôi, còn cố ý cho phép hắn đến mỏ làm việc. Cũng thật đáng tiếc, bởi vì người nọ phạm phải nội quy của mỏ, mấy ngày trước đã bị Lưu quản sự cho nghỉ rồi.
Tạ Nhàn thản nhiên nói.

Dạ, Tam thiếu gia đã sắp xếp ổn thỏa, nô tài trở về cũng tiện bẩm báo với Nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia cũng nói, những thợ mỏ này cũng không dễ dàng, cho dù đã kí khế ước, nhưng gặp phải chuyện như vậy, vô luận thế nào Tạ gia cũng phải cố gắng trấn an người nhà thợ gặp nạn, không thể để người trên mỏ lạnh tâm. Tạ gia chúng ta gia nghiệp lớn, không thiếu mấy chục lượng bạc kia.

Ánh mắt Tạ Nhàn lóe lên, thản nhiên nói:
Tạ gia đương nhiên là vậy.

Sau đó Dư chưởng quỹ cung kính thi lễ với Tạ Nhàn:
Nếu Tam thiếu gia không có gì phân phó, nô tài xin đi trước ạ.

Tạ Nhàn phất tay ra hiệu cho Dư chưởng quỹ có thể đi.
Dư chưởng quỹ nhìn hắn một cái, trên mặt vẫn chiếu theo quy củ hành lễ với hắn. Sau đó xuống núi, đến dưới chân núi thấy Lưu quản sự liền hỏi việc này.

… Nghe nói Lưu quản sự đã cho hắn thôi việc rồi hả?

Lưu quản sự kinh sợ:
Dư chưởng quỹ, việc này không trách ta được. Người nọ đột nhiên chống đối Tam thiếu gia. Tam thiếu gia nổi giận, hơn nữa Diêm Sơn lại không nghe khuyên nhủ. Vì không muốn ảnh hưởng đến tâm tình người trên mỏ, cho nên ta mới ra hạ sách này.

Dư chưởng quỹ gật đầu:
Không thể để ảnh hưởng lớn đến công nhân.

Lưu quản sự nghe vậy đáy lòng buông lỏng, lập tức lại nghe Dư chưởng quỹ nói:
Nhưng mà…

Trong lòng ông ta lại lo lắng hơn.

Nhưng mà dù sao hắn cũng là người nhà của người gặp nạn kia, về sau ông có phái người đi đưa ngân lượng hay không?

Lưu quản sự toát mồ hôi trán. Ông ta càng nghe Dư chưởng quỹ nói càng thấy không hay:
Khụ… Tên Diêm Sơn này hoàn toàn chơi xỏ. Tam thiếu gia nói sợ hắn tiếp tục dây dưa, không thể để cho hắn dùng chuyện này uy hiếp, cho nên cũng không đưa bạc cho.

Dư chưởng quỹ nhướng mày:
Đưa cho nhà Diêm Nhị bao nhiêu bạc?


Năm lượng.
Lưu quản sự nhỏ giọng nói.
Dư chưởng quỹ lập tức trừng mắt nhìn hắn:
Đây chính là một mạng, làm sao chỉ đưa năm lượng? Ông phải biết sản nghiệp Tạ gia được hùng hậu như hôm nay, một điều rất quan trọng đó là sự trung thành của hạ nhân. Ông đối đãi với thợ mỏ như thế, về sau làm sao họ dốc sức cho Tạ gia chúng ta?

Lưu quản sự rất oan khuất nói:
Dư chưởng quỹ, chuyện này không thể trách ta được. Tam thiếu gia đã sai Tạ Tam đi làm mà, giờ mọi chuyện đều do Tam thiếu gia làm chủ nữa.

Dư chưởng quỹ nghe xong cảm thấy rất phiền muộn, cắt đứt lời hắn:
Gần đây trên mỏ còn chuyện gì xảy ra không? Dương Bách Thủ làm gì?

Lưu quản sự rụt rụt cổ, hắn biết Dương Bách Thủ và Nhị thiếu gia có quan hệ không bình thường, giờ thấy Dư chưởng quỹ hỏi tới chuyện này, thầm may mắn lúc trước hắn không theo ngáng chân Dương Bách Thủ. Sau đó nói một năm một mười mọi chuyện phát sinh trên mỏ gần đây cho Dư chưởng quỹ nghe.
Đợi Dư chưởng quỹ vừa đi, Lưu quản sự đã bị Tạ Nhàn gọi lại.
Lưu quản sự báo cáo toàn bộ:
Hỏi chuyện Diêm Sơn, nhưng mà cái tên Diêm Sơn không biết lượng sức kia sao có thể trách chúng ta… Sau đó lại hỏi đến tình hình trên mỏ gần đây…
Tất nhiên là tỉnh lược những lời nói ông ta chỉ trích Tạ Nhàn ôm toàn bộ quyền trên mỏ.

Thời gian trôi đi như nước chảy, mới đó đã lại đến cuối năm được bán heo. Đây là lúc náo nhiệt vui vẻ nhất trong năm.
Làm việc trên mỏ một tháng được hơn một lượng bạc, bây giờ lại bán heo, bán heo xong được bạc, lại lập tức lên thôn trang làm việc, sau đó lại thu được bạc, từ lúc nào cuộc sống lại trở nên tự nhiên như vậy rồi! Mọi người nhớ lại, thì ra bắt đầu từ khi Loan Loan dẫn dắt mọi người theo làm việc, cuộc sống sinh hoạt trong nhà đã được cải thiện không ít thì nhiều.
Sáng sớm mọi người vừa mở cửa nhà ra, vừa bưng chén cơm ăn, vừa đứng ven đường tán gẫu cùng hàng xóm, đợi đến khi nhìn thấy bên ngoài thôn có một loạt xe trâu chậm rãi đến gần, mọi người lập tức vào nhà buông chén xuống, kích động chạy đến cửa thôn nghênh đón.
Đều là khách hàng cũ, đã tới mấy lần, Dư chưởng quỹ cũng không cần tự mình tới. Ông ta phái người hầu tới nói vài câu với Loan Loan. Người hầu dẫn người bắt đầu mua từng con heo.
Lúc Tạ Nhàn đến trong thôn thì khắp nơi đều là tiếng heo gào thét. Hắn xuống xe ngựa, đi đến bên cạnh xe trâu nhìn lên, ba con heo mập mạp bóng bẩy chen chúc trong lồng. Người bán heo đang đứng chờ bên ngoài nhà Loan Loan, người chưa bán thì đứng ở cửa nhà trông mong chờ đến lượt.
Tạ Nhàn tìm người hỏi thăm.
Người này không có thân nhân lên mỏ làm việc, bình thường cũng ít tiếp xúc cùng Tạ Nhàn, trông thấy là thiếu gia Tạ gia, vội hỏi:
Bán heo hả? Tam thiếu gia không biết sao?
Lại đoán Tạ Nhàn là thiếu gia Tạ gia, những chuyện nhỏ nhặt này người ta đương nhiên sẽ không hỏi đến, liền giải thích cặn kẽ:
Hàng năm chúng ta cứ đến thời điểm này đều cùng nhau bán heo, sau đó thì đến thôn trang. Vợ Bách Thủ sẽ dẫn người đi làm thịt khô.
Nghĩ đến sắp tới có thể cầm được bạc tới tay trên mặt tươi cười lại rạng rỡ thêm vài phần.

Umh!
Tạ Nhàn sáng tỏ, nghĩ nghĩ lại hỏi:
Người Dương gia thôn nuôi heo chắc cũng không ít, không biết lúc này đã mua bao nhiêu con vậy?

Người nọ cười ha ha nói:
Thôn chúng ta nuôi cũng không ít, nhưng mà ngần đấy heo sao đủ chứ. Vừa rồi nghe vị tiểu ca kia nói năm nay chỉ sợ phải cần 100 con heo lận đấy! Hơn nữa năm nay người đi làm việc cũng tăng thêm không ít.

Tạ Nhàn híp mắt, trong khóe mắt lộ ra một đạo tinh quang:
Nhiều vậy sao? Vậy không biết mỗi lần làm thịt khô thì cần bao nhiêu thời gian? Mọi người bây giờ đều lên trên mỏ làm việc, trong nhà lại phải có người chăm sóc, lại phải lên thôn trang hỗ trợ, chắc sẽ vô cùng bận rộn ha!

Người nọ ngờ vực liếc hắn một cái, thầm nghĩ người này là thiếu gia Tạ gia, lại ở trên mỏ lâu như thế, cho dù không biết cũng phải nghe được rõ ràng, vì sao ngay cả những điều này cũng không biết? Đúng lúc trong nhà hắn cũng có người muốn đi theo Loan Loan làm việc, mọi người đi theo đều có kí khế ước, không thể nói mọi chuyện trong thôn trang ra bên ngoài. Hơn nữa, mọi người đều là người thông minh, cũng không phải đồ đần, nếu như bọn hắn nói mọi chuyện trên thôn trang ra ngoài, bị người khác nghe được, về sau Tạ gia tìm người khác ký kết làm việc, vậy bọn họ không phải sẽ không còn việc để làm hay sao? Đi theo Loan Loan lên thôn trang làm việc vừa nhẹ nhàng lại vừa có tiền, lúc nào thì gặp được chuyện tốt như vậy. Cho nên, mọi người tương đối mẫn cảm với những người ngoài có ý đồ nghe ngóng chuyện trên thôn trang.
Nghĩ vậy, sắc mặt vui mừng của người nọ phai nhạt không ít, mỉm cười nói:
Chuyện này chúng ta cũng không rõ lắm! Mỗi lần đều là vợ Bách Thủ canh đúng thời gian liền gọi chúng ta, gọi thì chúng ta đi, nàng nói đã xong thì đã làm xong. Chúng ta đều làm vài việc nặng, không hiểu kỹ thuật gì hết, cũng không cần động não, cứ nghe theo chỉ huy là được.

Trong lòng Tạ Nhàn lại lóe lên linh quang. Đi theo làm việc thời gian dài như vậy, nhất định có thể nhìn ra hoặc biết chút ít gì đó, có lẽ người này làm việc chỉ mang theo lỗ tai không mang theo đầu óc, ngoài mặt không khỏi lộ ra thần sắc khinh bỉ. Đã không có tin tức hắn muốn, hắn cũng không muốn phí tâm tư, liền nhấc chân rời đi.
Người nọ nhìn thấy rõ ràng, ngoài miệng nhếch lên, người bên cạnh đụng một cái, lặng lẽ hỏi hắn:
Thế nào hả?

Người nọ hừ lạnh một tiếng:
Quả thật là con của tiểu thiếp! Cái gì cũng không biết, nói gần nói xa đều là tìm hiểu tin tức.


Hả?
Người kia lộ vẻ kinh ngạc:
Làm sao có thể, hắn là thiếu gia Tạ gia mà.


Thiếu gia? Kẻ có tiền thì có nhiều thiếu gia rồi. Bất quá chỉ là con tiểu thiếp mà thôi. Ta thấy mọi chuyện trên thôn trang hắn căn bản không biết gì hết.
Sau đó dặn dò người bên cạnh:
Dặn mọi người tỉnh táo một chút, đừng lỡ miệng.

Tên còn lại có chút chần chờ:
Nói như thế nào cũng là thiếu gia Tạ gia, chuyện này có cần thiết không?


Ta nhổ vào!
Người nọ hướng phương hướng Tạ Nhàn gắt một cái:
Ngươi đừng quên vợ Bách Thủ đã từng nói qua, chủ tử của chúng ta là Nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia mới là con trai trưởng!


À!
Người nọ giật mình! Lặng lẽ nói với người bên cạnh một câu, người bên cạnh khẽ giật mình, rồi lại thì thầm với người bên kia một hồi.
Đường trong thôn đều bị xe trâu giăng kín. Gã sai vặt của Tạ Nhàn chỉ có thể cột ngựa ở cửa thôn, mà hắn thì đi bộ qua từng chiếc xe trâu xem xét.
Chọn mua heo mập béo xong xe trâu chậm rãi đi ra ngoài thôn. Lúc này đã mua xong heo trong Dương gia thôn, còn phải đi những thôn khác, cho nên một lần liền mướn mười chiếc xe trâu tới. Trong thôn năm nay có ít đi vài nhà nuôi heo, vì có người thấy nuôi heo còn không bằng đi theo Loan Loan làm mấy ngày có lợi hơn, nên dứt khoát không nuôi nữa.
Đợi mọi người chuyển hết tất cả heo trong thôn đi, mấy đầu lĩnh khác liền dẫn người đi đến Vương gia thôn, mà gã sai vặt thiếp thân của Dư chưởng quỹ thì ở lại giao tiền heo cho mọi người.
Mỗi nhà mấy con, trọng lượng bao nhiêu, tính toán được bao nhiêu tiền gã sai vặt đều ghi vào một quyển sổ, có vẻ đã đi theo Dư chưởng quỹ nhiều năm. Trong sân nhà Loan Loan xếp mấy chiếc ghế dài. Mọi người xếp thành một hàng từng người từng người một đi vào, báo danh, mấy con heo, bao nhiêu tiền, đối chiếu không sai thì lại trả thù lao. Lại nói ở chung một thôn, mọi người đều biết cũng không sợ ai đến giả mạo lĩnh tiền.
Như vậy thống nhất chở heo đi, lại thống nhất phát tiền thì cũng bớt chút việc rắc rối. Ai có vấn đề gì lúc này cũng có thể hỏi.
Năm nay Loan Loan không nuôi heo, cho nên vẫn luôn ôm con ngồi trong sân nhìn xem.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tú Sắc Nông Gia.