Chương 32: Anh Nhất Bạch
-
Từng đóa bọt sóng
- Tửu Tiểu Thất
- 2558 chữ
- 2020-01-29 08:00:19
Dịch: Nhóm dịch LQD
Nguồn: diendanlequydon.com
Lúc ba Đường về đến nhà thì ông nhìn thấy con trai đang tựa vào cửa phòng Vân Đóa nghịch điện thoại. Không biết thằng nhóc này thấy cái gì thú vị mà cắn môi cười khẽ, hàng mi hơi run. Có lẽ là nó vừa tắm rửa xong, tóc còn ẩm ướt, không mặc áo tắm như bình thường mà đổi thành T-shirt và quần bãi biển.
(quần bãi biển: nói đơn giản là quần khá rộng, có một sợi dây thắt, thích hợp mặc ở bãi biển và mặc vào mùa hè, là loại quần cotton, do mọi người thường mặc khi tới biển)
Bà Lộ nhẹ giọng nói với ba Đường:
Lạ thật, ông không đẹp trai tôi cũng không xinh, sao lại sinh được đứa con trai đẹp mắt như vậy. Mỗi lần nó làm chuyện gì sai, chỉ cần nhìn thấy gương mặt đẹp trai của nó thì tôi sẽ rất dễ tha thứ cho nó.
Ba Đường lắc đầu:
Ai nói bà không đẹp, bà là đệ nhất mỹ nữ đấy. Bà không nghe là ‘con gái giống cha, con trai giống mẹ’ à. Sinh con trai đương nhiên giống bà, là người đẹp trai nhất thiên hạ rồi.
Bà Lộ liếc xéo ông một cái.
Thật ra lúc còn trẻ bà Lộ có loại khí chất mỹ nữ mà nhìn một lần cũng không làm cho người ta kinh ngạc. Đường Nhất Bạch đẹp trai không hoàn toàn do công lao của mẹ, chỉ có thể nói là thằng nhóc này biết lựa chọn tính di truyền. Khuôn mặt và mũi theo mẹ, vóc dáng theo mẹ, cao hơn ở mức chia đều các tiêu chuẩn, lông mi và đôi mắt lại như ba. Môi thì cũng giống như mẹ nhưng mà tự tiến hành chỉnh sửa, không có đường cong trong trẻo lạnh lùng như mẹ, mà là hơi dịu dàng, lúc cười thì có chút ngả ngớn.
Tóm lại, kỹ năng đầu thai của cậu ta là max, lại kèm theo hệ thống photoshop nữa.
Lúc này, ba Đường thấy con trai mình đang dựa vào cửa phòng cô bé Vân Đóa thì hỏi:
Đậu Đậu, con nhìn thấy Vân Đóa rồi hả?
Đường Nhất Bạch nhẹ nhàng vâng một tiếng rồi đáp:
Cô ấy nhìn thấy con rồi.
Ba Đường cũng không biết thâm ý trong lời nói này, ông chỉ nói:
Vậy con đứng canh giữ ở cửa phòng con gái người ta làm gì, muốn quấy rầy cô ấy à?
Không ạ.
Đường Nhất Bạch nói xong thì đi tới phòng khách ngồi xuống. Anh cúi đầu kiểm tra trạng thái của bạn bè thì phát hiện Vân Đóa đã xóa trạng thái vừa rồi đi. Đường Nhất Bạch mỉm cười, gửi một tin nhắn cho Vân Đóa:
Đã chụp màn hình lại rồi.
Vân Đóa không để ý tới anh.
Ba Đường đi theo tới phòng khách, nhất quyết không tha:
Đừng cho là ba không biết, nhất định là con thấy Vân Đóa xinh đẹp nên hối hận rồi đúng không. Ba nói cho con biết, muộn rồi. Đừng tưởng rằng con là con ba thì ba sẽ để cho con quấy rầy khách trọ của chúng ta.
Đường Nhất Bạch có chút bất đắc dĩ:
Ba, con không có thật mà.
Ha ha.
Ba Đường cười lạnh:
Hiểu con không ai ngoài ba, từ nhỏ con đã lưu manh rồi. Năm lớp một đã đưa bạn học nữ về nhà làm bài tập, còn mang hẳn ba người.
Đường Nhất Bạch không biết phải nói gì nhìn ông:
Đã là chuyện từ khi nào rồi ba còn nhắc lại thế? Hơn nữa không phải là con đưa về, là các cô ấy tự theo về.
Anh rất vô tội đấy. Vừa lên tiểu học, trường rất gần với nhà anh, lúc tan học không cần ba mẹ đưa đón, cuối cùng một ngày nào đó tan học về nhà thì có bạn học cùng lớp đi theo. Anh còn ngốc nghếch cho rằng mọi người tiện đường, dựa vào nguyên tắc đoàn kết mà anh còn dùng tiền tiêu vặt của mình mua kẹo cho các cô ấy. Sau đó thì sao, ăn xong đồ các cô ấy theo tới cửa nhà anh, nói muốn cùng anh làm bài tập. Vì vậy lúc ba Đường mua đồ ăn về đến nhà thì đã thấy nhà mình có thêm vài bạn nhỏ. Con trai có nhiều bạn như vậy (mặc dù đều là con gái) làm cho ba Đường rất vui vẻ, ông làm rất nhiều đồ ăn, sau khi làm xong cơm mới cảm thấy không đúng, ông liền hỏi mấy cô bé đã nói với người nhà chưa. Mấy đứa nhỏ làm chuyện này cũng chột dạ, đều không nói với người nhà.
Việc này đúng là rối loạn, ba Đường nhanh chóng gọi điện thoại cho người nhà của ba đứa nhỏ, lại gọi điện thoại tới trường học. Người lớn bên kia không tìm thấy đứa nhỏ nhà mình cũng sắp điên lên, đang náo loạn ở trường học, lúc nhận được điện thoại thì tức tốc tới nhà Đường Nhất Bạch. Nghĩ là biết mấy người cũng chẳng có vẻ mặt tốt vì, ba Đường cười làm lãnh rồi đưa bọn họ đi.
Lúc đi rồi, vài vị có khuyên ba Đường, phải dạy dỗ con thật tốt, nếu không sau này lớn lên sẽ lệch lạc.
Lần đó Đường Nhất Bạch bị ba mẹ phê bình, hôm sau tới trường học lại bị giáo viên phê bình, cô giáo còn uy hiếp anh nói nếu về sau còn làm chuyện này thì đừng nghĩ đến việc mang khăn quàng đỏ nữa. Tóm lại anh bị ba bạn học nữ hãm hại rất khổ, chuyện cũ nghĩ lại mà sợ.
Bây giờ Đường Nhất Bạch cũng không muốn nhờ lại loại chuyện này nữa, anh hỏi mẹ:
Mẹ có đói không?
Ba Đường nghe nói như thế, quyết đoán lăn tới phòng bếp.
Bà Lộ là một người giữ chữ tín, nói mời Vân Đóa ăn sáng thì nhất định sẽ mời. Hơn nữa Vân Đóa là nhân chứng của bà, đêm qua thằng nhóc chết tiệt còn kỳ quái hỏi bà vì sao không thấy ‘cô gái thuê phòng’, hôm nay bà đương nhiên phải xem Vân Đóa đánh khuôn mặt thằng nhóc.
Vì vậy bà tới phòng Vân Đóa, gõ cửa cốc cốc cốc:
Vân Đóa? Dậy chưa?
Đợi trong chốc lát, cánh cửa phòng mới nhẹ nhàng mở ra. Vân Đóa vịn cửa, nhỏ giọng nói:
Dì.
Bà Lộ kỳ quái nhìn cô:
Cháu làm sao vậy, khuôn mặt hồng thế.
Cháu... không thoải mái lắm.
Có nặng lắm không? Có cần đưa đi bệnh viện không? Nhà dì có sức lao động miễn phí.
Không cần!
Vân Đóa vừa nghĩ tới sức lao động miễn phí là ai thì cảm giác da đầu cũng căng lên.
Vậy thì rửa mặt ăn điểm tâm, ăn xong bữa sáng thì nghỉ ngơi.
Dì Lộ nói chuyện như ra lệnh, Vân Đóa không cần thận đã phục tùng rồi:
Vâng ạ.
Vân Đóa làm xong thì ba Đường đã mang bữa ăn sáng lên bàn. Trên bàn cơm gỗ hình chữ nhật có đặt nồi cháo khoai, ngô hấp, trứng ốp, bánh bao hấp và cả hoa quả. Cháo đã nấu xong trước lúc đi bộ buổi sáng, bánh bao hấp là mua ở dưới lầu lúc trở về. Vân Đóa ngồi bên cạnh bàn ăn, đối mặt với bữa sáng nóng hổi, cô rất yên lặng.
Chú Đường và dì Lộ sóng vai ngồi đối diện cô, đương nhiên Đường Nhất Bạch đang ngồi cạnh cô.
Dì Lộ hắng giọng một cái nói với Vân Đóa:
Vân Đóa, còn chưa giới thiệu với cháu, đây là con trai dì, Đường Nhất Bạch.
Đường Nhất Bạch thở dài, giọng nói có chút ưu thương:
Ba, mẹ, hai người quả nhiên không quan tâm đến con.
Nếu như ba mẹ đọc bài phỏng vấn của anh rồi thì sẽ biết anh và Vân Đóa đã quen biết nhau.
Ba Đường hừ một tiếng:
Không quan tâm mà con có thể lớn như vậy à?
Dì Lộ nhìn ra manh mối:
Hai đứa biết nhau từ trước à?
Vân Đóa giải thích:
Chú dì, cháu là một phóng viên thể thao, biết rõ Đường Nhất Bạch.
Cô dừng một chút rồi bổ sung:
Thật ra không quá quen.
Đường Nhất Bạch khẽ cười một tiếng, cúi đầu nhỏ giọng nói:
Đúng vậy.
Vân Đóa vùi đầu ăn bữa sáng của mình, cô ăn nhanh nhất có thể, tần suất nhai nuốt như con sóc.
Ba Đường và bà Lộ nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương có ý vị không bình thường.
Ăn sáng xong, chú Đường và dì Lộ cũng đi làm, đáng tiếc hôm nay là ngày nghỉ của Vân Đóa, cô không cần đi làm. Cô muốn về phòng mình nhưng không ngờ lại bị Đường Nhất Bạch ngăn lại.
Đường Nhất Bạch ngăn ở cửa ra vào của cô, cúi đầu nhìn cô, ấm giọng nói:
Còn tức giận sao?
Vân Đóa cúi đầu đáp:
Không.
Xin lỗi, tôi chỉ đùa một chút thôi.
Anh giải thích.
Không có gì, tôi chỉ muốn... yên tĩnh một chút.
Cô cần một chút thời gian để tiêu hóa chuyện như vậy và nỗi xấu hổ...
Đường Nhất Bạch còn muốn nói gì nữa nhưng lúc này anh thấy Nhị Bạch vẫy đuôi đi tới, trong miệng nó ngậm một quả tennis. Nó đi tới bên người Vân Đóa, cúi đầu thả quả tennis xuống, sau đó ngẩng đầu tràn ngập mong chờ nhìn cô.
Không lần nào Vân Đóa có thể cự tuyệt ánh mắt như thế.
Rốt cục Vân Đóa vẫn phải mang theo Nhị Bạch ra cửa, Đường Nhất Bạch giống như người bảo vệ đi phía sau, làm cho một người một chó nhìn vô cùng uy phong.
Đường Nhất Bạch trong mắt Đường Nhất Bạch: Hộ hoa sứ giả trung thành.
Vân Đóa trong mắt Đường Nhất Bạch: Người nuôi chó cần cù
Nhị Bạch trong mắt Đường Nhất Bạch: Bên thứ ba đáng ghét.
Hai người một chó đi vào một công viên thú cưng không xa, ở đây có rất nhiều mèo chó. Nhị Bạch tính tình rất tốt, trước giờ không nghịch ngợm, bởi vì đã triệt sản nên không gần nữ sắc, cả ngày chỉ ăn và chơi. Vân Đóa ném tennis đi, nó rất vui vẻ đi lượm về, thả trên mặt đất chờ cô ném đi nữa.
Đường Nhất Bạch cầm quả bóng,
Vèo
một cái ném ra xa, quả bóng tennis như một tia chớp bay về phía rừng cây nhỏ phía xa, chớp mắt đã không thấy đâu.
Nhị Bạch nhìn quả bóng tennis biến mất rồi ngẩn người, bóng lưng hiu quạnh. Sau đó nó quay đầu, đáng thương nhìn Vân Đóa: Không thấy đâu!
Vân Đóa quẫn nhìn về phía Đường Nhất Bạch.
Đường Nhất Bạch đành phải mang theo Nhị Bạch bước lên hành trình tìm kiếm tennis. Vân Đóa ở lại đó, lấy di động nói chuyện phiếm với Trần Tư Kỳ.
Vân Đóa: Không cẩn thận nhìn thấy người đàn ông nude, làm sao bây giờ...
Trần Tư Kỳ: Xem tình huống. Vóc người có đẹp không?
Vân Đóa: Đẹp...
Trần Tư Kỳ: Cái chỗ kia, có được không?
Vân Đóa:
Trần Tư Kỳ: Cậu thấy ai?
Vân Đóa: Đường Nhất Bạch....
Trần Tư Kỳ: A a a a a a a!!!!!
Trần Tư Kỳ: Đường Nhất Bạch là của Kỳ Duệ Phong! Vì sao cậu lại nhìn lén anh ấy! Cái tên lưu manh này!
Trần Tư Kỳ: Nói mau, chỗ đó của anh ấy lớn không? Mình đã sớm muốn biết!
Trần Tư Kỳ: Cách quần bơi nhìn thì tỷ lệ sai số rất lớn!
Vân Đóa:
Trần Tư Kỳ: Cậu đang khoe khoang với mình sao? Được rồi, cậu thành công! Tuyệt giao!
Vân Đóa: Mình chỉ không biết đối mặt với anh ấy thế nào. Cảm giác xấu hổ...
Trần Tư Kỳ: Rõ ràng là cậu được lời còn bất mãn cái gì! Đường Nhất Bạch nói cái gì không? Kỳ Duệ Phong nói gì sao?
Vân Đóa: QAQ
Trần Tư Kỳ: Già mồm cãi láo!
Thật sự chẳng lẽ do mình làm kiêu sao... Vân Đóa tự kiểm điểm mình. Thật ra cô cũng không phải đứa trẻ, biết rõ người đàn ông nude thì trông như thế nào, lúc học sinh học cũng đã học qua. Cho nên nếu quả thật không cẩn thận nhìn thấy, hình như cũng không cần phải ngạc nhiên quá?
Nhìn xem Đường Nhất Bạch bình tĩnh thế nào kìa....
Không có gì lớn, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, đều là người văn minh, cô cũng đâu phải muốn phi lễ anh, đúng không?
Vân Đóa tự ám thị như vậy với mình, sau đó di động cô vang lên. Cô nhận:
Alo, anh Lệnh Thần?
Đường Nhất Bạch nhặt bóng trở về dừng chân lại. Anh... Lệnh Thần?
Vân Đóa không phát hiện ra anh, chỉ cúi đầu nói điện thoại:
Vâng, không quên.. Được... Được ạ, buổi tối gặp... Không cần, em sẽ bắt xe qua.. Được ạ, cảm ơn anh Lệnh Thần.
Cô cúp điện thoại, xoay người lại thấy Đường Nhất Bạch đang nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái. Anh hỏi cô:
Cô biết anh họ Lương Lệnh Thần của tôi sao?
Ừ, chú Đường giới thiệu cho bọn tôi quen biết.
Người này hào hoa phong nhà dịu dàng, ấn tượng của Vân Đóa với anh cũng không tệ, Trước kia bọn họ đã hẹn cùng nhau ăn cơm, cô đã đồng ý rồi, thời gian là tối nay. Dù sao hai bên đều không có bạn trai bạn gái, không bằng thử tiếp xúc xem, không là người yêu thì có thể là bạn bè.
Đường Nhất Bạch mấp máy miệng, tiện tay ném bóng cho Nhị Bạch. Anh nói:
Cô vẫn luôn gọi anh ấy như vậy sao, ‘anh Lệnh Thần’?
Đúng vậy, không thì gọi là gì? Anh ấy lớn hơn tôi năm tuổi đấy.
Đường Nhất Bạch cười như không cười nhìn cô:
Sao không nghe thấy cô gọi tôi là ‘anh Nhất Bạch’ thế?
Vân Đóa có chút buồn cười:
Tôi còn ‘anh Nhất Hưu’ đấy! Anh chỉ lớn hơn tôi một tháng mà thôi.
Lớn hơn một tháng cũng là lớn.
Anh nói xong nhíu mày cười khẽ:
Gọi ‘anh Nhất Bạch’ đi.
Vân Đóa không để ý tới anh, xoay người chơi với Nhị Bạch.
Đường Nhất Bạch vẫn nhất quyết không tha:
Về sau cô phải gọi tôi là ‘anh Nhất Bạch’.
Anh Đậu Đậu.
Đường Nhất Bạch: -_-
Đường Nhất Bạch nhìn Vân Đóa và Nhị Bạch chơi rất vui vẻ, anh lấy di động nhắn cho Lương Lệnh Thần: Anh họ, đã lâu không gặp, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé!
Lương Lệnh Thần: Hôm nay không được, anh hẹn với người khác rồi.
Đường Nhất Bạch: Em không ngại ^_^