Chương 46: Asian Games
-
Từng đóa bọt sóng
- Tửu Tiểu Thất
- 3300 chữ
- 2020-01-29 08:00:23
Dịch: Nhóm dịch LQD
Nguồn: diendanlequydon.com
Asian Games được cử hành từ ngày 28 tháng 9 đến ngày 13 tháng 10 tại cố đô Kyoto, Nhật Bản. Vân Đóa và các phóng viên chia thành ba đợt khác nhau đến Kyoto, cô ở nhóm thứ hai, chính là trước ngày khai mạc chính thức ba ngày.
Vừa xuống máy bay, Lâm Tử liền kéo Vân Đóa muốn đi ngâm suối nước nóng. Vân Đoá thật sự không muốn để ý tới anh ấynữa, đây là đi làm chính sự, làm sao có thể vừa tới nơi liền đi chơi khắp nơi được?
Lâm Tử lại nói, "Tôi đã đặt phòng ở một khách sạn rất tuyệt rồi, dù sao buổi tối cô cũng phải ở khách sạn, ở đâu cũng chỉ là chỗ ở thôi."
"Nhưng hôm nay tôi còn phải đi phỏng vấn. Chúng ta không thể nửa đêm lại đi ngâm suối nước nóng được."
"Phỏng vấn ai? Ngày mai đội tuyển quốc gia mới tới nơi. Bây giờ cô đi phỏng vấn đội tuyển Kazakhstan sao? Coi như cô phỏng vấn cô, trong tòa soạn sẽ đăng cho cô sao?"
"Ặc, tôi muốn tham quan chỗ ở của vận động viên một chút."
"Vậy lại càng không cần đi." Gương mặt Lâm Tử tỏ ra xem thường, "Ở đây thì có gì để xem? Đợi ngày mai vận động viên Trung Quốc tới rồi mới đi tham quan không tốt hơn sao? Toà soạn cũng không tăng thêm số kỳ này, hôm nay cô đi phỏng vấn hay ngày mai đi chẳng phải cũng sẽ đăng trên cùng một số sao, gấp gáp làm phỏng vấn cũng không còn ý nghĩa, lại không phải tin tức gì quan trọng."
Cứ như vậy, Vân Đóa bị Lâm Tử lôi kéo, hai người trốn khỏi nơi ở của phóng viên chạy đi chơi.
Arashiyama nằm ở ngoại ô phía tây Kyoto, từ cổ đại đây là nơi du ngoạn tốt của vương công quý tộc. Bây giờ đang là mùa lá phong, rừng phong đỏ rực như treo lơ lửng phía chân trời, dưới chân cầu nước chảy xanh biếc, dõi mắt nhìn là có thể nhìn thấy sương mù màu xanh nhạt lượn quanh, quang cảnh thật sự rất đẹp. Vân Đoá chụp một tấm hình, rồi nói: "Nếu như tôi gửi tấm hình này cho bạn bè của mình, chắc chắn mọi người cũng cho rằng tôi ở núi Tây Hạ."
Lâm Tử cười, "Núi Tây Hạ rất đẹp?"
"Đúng, đẹp hơn nơi này."
"Vậy tôi dẫn cô đi xem một chút được không?"
"Được, tôi cho anh một cơ hội."
Sau khi hai người leo tới đỉnh núi thì dừng chân nghỉ ngơi một lát, bọn họ còn thấy rất nhiều khỉ, khỉ ở đây đặc biệt đáng yêu, bọn chúng không hề sợ hãi con người, Vân Đóa bị chọc cho vui vẻ.
Sau đó phải ngâm suối nước nóng. Bọn họ bôn ba khắp nơi, suối nước nóng đúng là làm tan biến mọi mệt mỏi. Ngâm mình ở suối nước nóng xong, hai người đi dạo phố, xem Geisha biểu diễn, còn mua rất nhiều món đồ chơi nhỏ, tượng gỗ, kẹo, linh vật, quạt giấy, . . . còn có dù giấy dầu nữa. Người Nhật Bản làm việc gì cũng vậy, mặc kệ thực tế hay không, ăn ngon hay không, cũng đều rất đẹp mắt, làm cho người ta không nhịn được muốn mua. Cây dù giấy dầu kia được làm từ tre, trên nền trắng có vài chiếc lá phong đỏ rực lớn nhỏ không đều, đơn giản mà lại rất tinh xảo, cũng rất phù hợp với phong cảnh nơi đây. Vân Đóa đặc biệt thích, chỉ là cái dù này không phải cô mua, là Lâm Tử mua, bởi vì cô không mua nổi. . . . . .
Nghe nói cái dù này dùng nguyên liệu cầu kỳ, tất cả do các nghệ nhân có tuổi làm thủ công, mà giá của nó, tương đương hơn bốn ngàn nhân dân tệ. Cho nên nói lòng ngưỡng mộ rất đắt, cho dù là đồ nội hay ngoại.
Sau đó hai người đi ăn các món địa phương. Mùi vị vẫn vậy, chỉ là nghe nói thức ăn rất tinh tế, làm vui tai vui mắt.
Ăn xong cơm tối, bọn họ mang theo cây dù giấy dầu xinh đẹp kia trở về khách sạn, Lâm Tử đi ra khỏi một cửa hàng nhỏ trong hẻm, cúi đầu liếc mắt nhìn Vân Đóa, thấy cô cong môi chơi tượng gỗ, gò má trắng nõn khẽ phồng lên, là hình dáng cục đường.
Anh mỉm cười, đột nhiên rất muốn nắm tay cô.
Ngày hôm sau, trời đột nhiên có mưa nhỏ, mưa bụi đặc biệt nhỏ ít, bên ngoài giống như che phủ một lớp sương mù mỏng manh. Vân Đóa ngắm mưa ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới muốn đi mua một cây dù, thì Lâm Tử đã xách theo cây dù giấy dầu kia tới gõ cửa của phòng cô. Vân Đóa bị anh hù sợ: "Anh định dùng nó để ra ngoài sao?"
Lâm Tử hơi khó hiểu, "Sao vậy? Đây không phải là cây dù sao?"
"Đây không phải là cây dù, đây là tiền!"
"Chính là bởi vì tôi bỏ tiền ra mua, cho nên mới phải dùng hết công dụng của nó, nếu không thì thành ra mất trắng tiền à?"
Thì ra là còn có thể hiểu như vậy sao? Vân Đóa phát hiện ra cách nghĩ của Lâm Tử luôn nảy sinh cái mới không bám vào một khuôn mẫu như người bình thường, chẳng trách anh ấy là thiên tài còn cô chỉ là con kiến hôi, đây chính là chênh lệch.
Vì vậy hai người liền dùng cái dù để ra ngoài. Dọc trên đường đi rất nhiều người quay đầu lại nhìn bọn họ, nhất là lúc đến nội thành Kyoto. Một là bởi vì người dùng loại hàng mỹ nghệ truyền thống này để che mưa rất ít, hai là bởi vì bọn họ thật sự rất đẹp mắt. Nam thanh nữ tú, dáng người cao ráo, lại cùng che chung một cây dù rất đẹp, bước chầm chậm ở trong mưa bụi màu thiên thanh (xanh da trời), rất giống từ trong bức tranh bước ra, thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Thậm chí còn có người đến gần chặn đường, có lẽ cho rằng họ là người địa phương, người nọ nói một tràng tiếng Nhật.
Lâm Tử lại nghe hiểu. Vân Đóa hỏi Lâm Tử anh ta nói cái gì, Lâm Tử đáp, "Anh ta nói nếu như chúng ta mặc ki-mô-nô sẽ đẹp mắt hơn."
Vân Đóa quay lại nói, "Tôi sẽ không vác một cái gối ở trên eo rồi chạy khắp nơi."
Lúc đến khu nhà ở của vận động viên thì mưa đã tạnh, Lâm Tử vẫn không nỡ thu hồi cái ô. Trên đường có mấy chiếc xe bus chạy qua, Vân Đóa tinh mắt, xuyên qua cửa kính của một chiếc xe buýt nhìn thấy đôi gò má đặc biệt quen thuộc, cô véo cánh tay Lâm Tử một cái, hoảng sợ nói, "Đó không phải là Lâm Đan sao? Vận động viên Trung Quốc đã đến!"
Lúc này mà đuổi theo xe cũng không kịp, hai người dứt khoát dừng chân quan sát. Lâm Tử từ lấy một lá cờ nhỏ ra, vẫy vẫy ở trước ngực, hành động này quả nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt của vận động viên trên xe, cách cửa sổ xe mọi người rối rít chào hỏi với bọn họ, cho dù là nhà vô địch Olympic hay người mới chưa từng cầm huy chương, cũng mỉm cười với bọn họ, đặc biệt rất thân thiết.
Vân Đóa có chút cảm động.
Lại một chiếc xe chạy tới, cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc. Vẫn rất đẹp trai, chỉ là những bọt nước nhỏ trên cửa kính xe làm cho tầm nhìn trở nên không rõ. Cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ biết là anh đang nhìn cô.
Vân Đóa ngơ ngác nhìn anh, không biết nên làm ra phản ứng gì.
Mà Lâm Tử vẫn còn đang vẫy cờ đỏ nhỏ, giống một người máy không biết mệt mỏi.
Đường Nhất Bạch cách cửa kính, ngơ ngác nhìn hai người ở bên ngoài kia. Không phải không muốn gặp lại, lại không ngờ sẽ gặp ở tình huống như vậy. Bất ngờ không kịp chuẩn bị thì lại thấy cô ấy và người đàn ông khác che chung một cây dù đi dạo, tình thơ ý hoạ, giống như một đôi tình nhân.
Tình nhân.
Hai chữ này giống như lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim anh. Trái tim lại bắt đầu ẩn ẩn có cảm giác đau đớn, nhưng anh đã chết lặng rồi. Anh muốn bắt buộc chính mình quay đầu đi không nhìn cô nữa, nhưng anh không làm được. Vừa nhìn thấy cô ấy, anh lại thân bất do kỷ. Anh cứ nhìn cô như vậy, chiếc xe dần chạy tiến vào, anh chậm rãi hoạt động cổ, cũng không chớp mắt lấy một cái, ánh mắt thậm chí có chút quấn quýt si mê. Anh trơ mắt nhìn bóng dáng của cô ấy bị bỏ lại phía sau, mãi đến khi anh không nhìn thấy nữa.
thân bất do kỷ: ý nói bản thân mình, nhưng mình không tự chủ được, không còn do mình điều khiển nữa.
Thế nhưng anh lại không làm được gì.
Đường Nhất Bạch quay đầu, ngồi thẳng lên. Anh nhắm mắt lại tựa người vào ghế, thở dài.
Tim đau xót, rất đau, đau đến nỗi gần như muốn rơi lệ. Tại sao lại như vậy, rốt cuộc sai ở chỗ nào? Anh không bao giờ nghi ngờ lựa chọn của mình, anh có mục tiêu rõ ràng, với cái đầu tỉnh táo, có lý trí. Nhưng chuẩn bị tâm lý nhiều như vậy, đột nhiên gặp cô thì tất cả đều trở thành cát bụi, anh chỉ biết rằng mình rất đau khổ, vì lựa chọn đó mà đau khổ, đau đến mức muốn chết đi. . . . . .
Khi Vân Đóa đến chỗ ở của vận động viên, các vận động viên đều đã đi vào, cô chỉ phỏng vấn được đội trưởng và một số huấn luyện viên của đội tuyển bơi lội quốc gia. Cô có chút không yên lòng, sau khi phỏng vấn xong cô viết linh tinh một chút về quan điểm khi xem xong trận thi đấu.
Lần này sự kiện bơi lội của Asian Games kéo dài sáu ngày, từ 30 Tháng 09 - 05 Tháng 10, 38 huy chương vàng, tất cả hạng mục đều có đấu loại và trận chung kết, không có Bán Kết.
Các cuộc thi đấu bơi lội trong Asian Games lần này, chủ yếu là trận thi đấu giữa Trung và Nhật.
Môn bơi lội ở Châu Á, nếu chỉ nhìn số lượng huy chương, không thể nghi ngờ Trung Quốc là quốc gia mạnh nhất. Chỉ là quốc gia số một này lại dựa vào đội bơi lội nữ đến chống đỡ. Thực sự nói đến đội nam, thực lực của Trung quốc vẫn không bằng đội Nhật Bản, trong vài năm gần đây cũng từng bước có xu hướng bắt kịp, ít nhất sự chênh lệch đang từng bước bị thu nhỏ lại. Trong đợt Asian Games, đội bơi lội nam của Trung Quốc có số huy chương trong các hạng mục gần bằng số huy chương trong các hạng mục của đội bơi lội nam Nhật Bản, nhưng mà số lượng huy chương lại ít hơn hai cái.
Lần này đội tuyển quốc gia hi vọng thu nhỏ số lượng huy chương vàng chênh lệch còn một tấm, thậm chí là số không. Trung Quốc có Kỳ Duệ Phong, còn có con ngựa đen Đường Nhất Bạch này, mục tiêu như vậy là rất đáng được mong đợi.
So sánh với đội nữ độc chiếm cuộc thi bơi lội, hạng mục tranh tài của nam càng thêm kịch liệt, quá trình càng thêm sốt ruột, kết quả cũng càng thêm khó lường. Nhìn vào thành tích đã có, Kỳ Duệ đều có khả năng đoạt giải quán quân Phong ở hạng mục 200m, 400m, 1500m nam, hi vọng rất lớn, mà Đường Nhất Bạch chỉ cần phát huy như bình thường, huy chương vàng 100m nam trừ anh ra không còn có thể là ai khác, thật sự cũng không phải bởi vì người châu Á giỏi hạng mục này. Về phần 50m nam, trước đó Đường Nhất Bạch từng phá kỷ lục châu Á của người Nhật Bản một lần, tháng ba năm nay kỷ lục này lại bị một người Nhật Bản tên là Matsushima phá vỡ lại. Trước mắt Matsushima là người mạnh nhất trong bơi tự do cự ly ngắn của Nhật Bản, thành tích 100m không tồi.
Trừ hai bọn họ ra, ngày mai bơi ếch cũng có khả năng đoạt huy chương, về phần huy chương vàng thật sự không dám mong đợi, bởi vì bơi ếch vẫn là điểm mạnh của người Nhật Bản, có trình độ cấp thế giới. Tình huống của Trịnh Lăng Diệp cũng tương tự, mặc dù môn bơi bướm của người Nhật Bản không khoa trương giống như bơi ếch, nhưng nhìn ra châu Á, cũng rất mạnh mẽ.
Trong các hạng mục mà đoàn Trung Quốc tham gia lần này, thì hạng mục đua tiếp sức 4 x 200m tự do của nam là đáng mong đợi nhất, Kỳ Duệ Phong dẫn quân hạng mục này, có thể nói là Trung Quốc dành khả năng chiến thắng trăm phần trăm, chỉ cần không có bất cứ điều gì bất ngờ xảy ra, người Nhật chỉ có thể về thứ hai. Còn hạng mục đua tiếp sức 4 x 100m tự do của nam thì có chút ngại, 100m đội Trung Quốc có Kỳ Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch, mặc dù Nhật Bản không có ai có thể vượt qua Đường Nhất Bạch, nhưng Nhật Bản lại có cả 4 tuyển thủ rất tốt, điều này đội Trung Quốc lại không có. Còn có một hạng mục là tiếp sức 4x100 m hỗn hợp hoàn toàn không có hy vọng mấy, dù sao trước đây ba môn bơi ngửa, bơi ếch, bơi bướm của Nhật Bản đều có thực lực rất mạnh, chỉ mỗi bơi tự do rất khó đuổi theo san bằng chênh lệch.
Sau khi điểm qua tin tức, Vân Đoá lại phân tích kỳ vọng của người dân một chút. Dù sao Nhật Bản và Trung Quốc cũng là đối thủ cũ, nếu như hỏi người dân Trung Quốc vui nhất khi nghe đội tuyển quốc gia áp chế đối thủ nào ở trường đua, thì đáp án chắc chắn là Nhật Bản. Hơn nữa Nhật Bản là nước chủ nhà, Trung Quốc chỉ là đội khách, đến lúc đó khẳng định sẽ rất nóng . . . . . .
Viết xong bản thảo cô liền đưa cho Tiền Húc Đông xem qua. Lần này thầy Tôn theo hạng mục nhảy cầu, thành ra cô hợp tác cùng với Tiền Húc Đông. Tiền Húc Đông xem xong bài viết của cô, cảm thấy trước mặt là một người rất theo quy củ, không khỏi nhăn mày nói, "Đây là mớ hỗn độn gì vậy, thi đấu thể thao cũng nhắc đến ân oán lịch sử."
"Sự thật chính là như vậy."
"Sự thật thì chỉ nên để trong bụng là được rồi, không thể chạy đi nói lung tung, những người rỗi hơi sẽ dùng cái này để bắt lỗi."
30 tháng 9, hạng mục tranh tài đầu tiên có Kỳ Duệ Phong tham dự là bơi tự do 200m nam. Kể từ khi phong độ của vận động viên người Hàn Quốc Lý Chu Cơ giảm sút do tuổi tác, ở Châu Á, hạng mục bơi tự do cự ly dài Kỳ Duệ Phong đã không còn đối thủ. Rất nhiều người xem đều khẳng định huy chương vàng thuộc về anh, khán giả quê nhà ngồi trước TV cũng đã sẵn sàng để reo hò khoảnh khắc đó.
Vậy mà kết quả chung cuộc lại làm người ta ngỡ ngàng.
Kỳ Duệ Phong thua.
Đã thua bởi một vận động viên người Nhật Bản tên là Tanaka, thành tích của hai người chỉ chênh lệch 0.03 giây.
Hạng mục chủ yếu của Tanaka là bơi hỗn hợp, Kỳ Duệ Phong thấy anh ta tham gia bơi tự do thì cho rằng anh ta chỉ là tham gia thêm vào một hạng mục phụ để thêm thành tích.
Vậy mà anh ta lại cho Kỳ Duệ Phong một đòn chí tử.
Kỳ Duệ Phong nghĩ, nếu như anh sớm biết năng lực của Tanaka không phải hạng tầm thường, anh nhất định sẽ bơi tốt hơn.
Nhưng không có nếu như, thua chính là thua.
Anh ủ rũ cúi đầu rời khỏi bể bơi, không có tâm tình để nhận phỏng vấn của phóng viên. Anh đang tìm Viên sư thái, sau khi tìm được, anh chỉ biết cúi đầu nói, "Thật xin lỗi."
Viên sư thái thấy anh ôm cổ tay của mình, nhíu mày hỏi, "Bị thương à?"
"Không có." Anh cúi đầu, không thấy sắc mặt thả lỏng của Viên sư thái.
Giọng nói của Viên sư thái trở nên nghiêm khắc, "Không bị thương thì tại sao lại bơi như gấu vậy? Còn mặt mũi nói xin lỗi à? Nói xin lỗi còn tác dụng gì không?"
Kỳ Duệ Phong sắp khóc, "Thật xin lỗi. . . . . ." Ngoại trừ xin lỗi ra anh cũng không biết phải nói gì nữa.
"Em nhớ" Viên sư thái nói, "Thi đấu cũng như chiến trường vậy, chỉ cần một phút lơ là cũng có thể bức chính mình vào con đường chết."
"Dạ." Anh nặng nề gật đầu một cái.
"Nếu như ngày mai còn bơi như vậy, em không cần phải bước ra nữa, cứ ngâm mình trong hồ bơi rồi chết đuối luôn đi."
Tinh thần Kỳ Duệ Phong chấn động, biểu cảm quyết tâm, "Viên sư thái, ngày mai em nhất định sẽ bơi thật tốt!"
Viên sư thái gật đầu, nhẹ nhàng đưa tay ra, "Được rồi, mau đi nhận phỏng vấn đi."
Mặt Kỳ Duệ Phong lại xụ xuống, "Không còn tâm tình." Mấy lần trước đều là vô địch đi nhận phỏng vấn, lần này thua dưới tay một vô danh tiểu tốt, suy nghĩ một chút liền cảm thấy thật mất mặt.
"Có chút chuyện, không phải chỉ là một huy chương vàng Asian Games thôi sao, cái em nhận đủ nấu cả nồi rồi, hiếm gì! Cút đi, ai dám nói hưu nói vượn, cầm huy chương vàng Olympic quất vào mặt nó."
Hiếm khi Viên sư thái nói một mạch ra mấy lời như vậy. Kỳ Duệ Phong biết cô đang an ủi anh, hốc mắt anh hơi nóng lên, anh vội quay người đi.
Buổi tối ngày hôm sau, trận chung kết nam bơi tự do 400m, Trung Quốc lấy được tấm huy chương vàng nam Asian Games đầu tiên kể từ hôm thi đấu tới nay.
Ngày thứ ba, cũng là ngày hai tháng mười, Đường Nhất Bạch thi đấu trận chung kết bơi tự do nam 50m.
Ngày đó cũng chính là ngày sinh nhật Vân Đóa.