• 173

LÀM GIÁN ĐIỆP HAI MANG CHẮC KHÔNG ĐƠN GIẲN


Số từ: 1310
Người dịch: Lê Quang
NXB: Văn học
Nguồn: Sưu tầm
Chương bỏ dở

Lúc Ka đi đến Nhà hát nhân dân, đường phố đã vắng bóng người, cửa sắt trước các cửa hiệu - trừ vài nhà hàng - đã hạ xuống. Mấy khách cuối cùng của các quán trà mệt mỏi sau một ngày dài hút thuốc và uống trà, không rời mắt khỏi màn hình vô tuyến mặc dù họ đã đứng dậy. Ka thấy ba xe cảnh sát đỗ trước nhà hát, đèn xanh xoay lặng lẽ, và thấp thoáng bóng một chiếc xe tăng dưới hàng cây trúc đào phía chân dốc xa xa. Bóng đêm đã chiến thắng cái lạnh, nước rỏ giọt xuống vỉa hè từ chóp các nhũ băng trên máng nước. Bước dưới sợi cáp truyền hìnhtrực tiếp căng ngang phố Atatürk, Ka bước vào nhà hát trong khi lần chiếc chìa khóa từ trong túi ra và nắm chặt trong lòng bàn tay.
Nhóm cảnh sát và lính xếp hàng dọc tường khán phòng trống rỗng dỏng tai nghe tiếng vọng từ sân khấu tập. Ka ngồi xuống ghế và theo dõi Sunay phát âm rõ ràng với giọng trầm ấm, nghe Kadife trả lời kém chắc chắn và yếu ớt và Funda Eser luôn xía vào chỉ đạo ( 'Nói cho tình cảm vào, Kadife thân mến ơi!') trong khi vẫn xếp lại đạo cụ cho đúng vị trí trên sân khấu (một gốc cây, một bàn trang điểm có gương).
Khi Funda Eser và Kadife tập với nhau. Sunay nhận ra đốm sáng từ điếu thuốc của Ka và xuống ngồi cạnh ông. "Đây là giờ phút hạnh phúc nhất trong đời tôi." Sunay nói. Ông có mùi Raki nhưng hoàn toàn không say. "Tập bao lâu cũng được, quan trọng nhất là ta cảm thấy gì khi bước lên sân khấu. Kadife chắc chắn có năng khiếu về ứng diễn."
"Tôi đem đến một tin của bố cô ấy và một bùa hộ mệnh chống lại cái nhìn độc địa," Ka nói. "Cho phép tôi nói chuyện riêng với cô ấy được không?"
"Chúng tôi biết là lúc nãy ông đã cắt đuôi được đoàn hộ tống và lặn mất. Tuyết đang tan, đường sắt sắp hoạt động trở lại.Nhưng trước đó vở kịch này sẽ được công diễn," Sunay nói. "Lam đã có một nơi trú ẩn tốt rồi chứ"' ông mỉm cười bồi thêm.
"Làm sao tôi biết được."
Sunay nói, ông sẽ gọi Kadife ra, rồi quay lại sàn tập. Đèn sân khấu sáng lên. Ka có cảm giác giữa ba người trên sân khấu tồn tại một lực hấp dẫn mạnh mẽ. Ông giật mình thấy Kadife quá nhanh chóng thâm nhập thế giới hướng ngoại này. Ông mường tượng sẽ có nhiều cảm tình hơn với Kadife nếu cô không mặc chiếc măng tô xấu xí như những cô gái trùm khăn vẫn hay mặc, mà mặc váy để lộ một chút đôichân dài như của chị cô khi đã để lộ tóc ra.Song khi Kadife rời sân khấu xuống ngồi cạnh ông thì đột nhiên Ka nhận ra lý do tại sao Lam bỏ Ipek để yêu em gái cô.
"Kadife,tôi đã gặp Lam. Sau khi được thả ra anh ấy đã có chỗ trốn. Anh ấy không muốn cô tối nay lên sân khấu và để lộ tóc ra. Anh ấy cũng đưa tôi chuyển một bức thư cho cô." Ka thậm thụt dúi cho cô bức thư như một học sinh chuyển tài liệu quay cóp trong giờ thi để Sunay không để ý, nhưng Kadife mở thư một cách công khai. Rồi cô đọc và mỉm cười.Mãi một lúc sau Ka mới thấy những giọt lệ trong cặp mắt thịnh nộ của Kadife.
"Bố cô cũng có ý ấy, Kadife ạ. Quyết định bỏ khăn ra của cô có đúng đến mấy thì tối nay vẫn là sai khi làm việc đó trước mắt các học sinh giận dữ của trường tôn giáo. Hôm nay Sunay sẽ gây sự với tất cả. Cô ở đây là hoàn toàn không cần thiết. Nói với ông ta là cô bị ốm đi."
"Không cắn phải thoái thác làm gì. Sunay đã nói trước là tôi có thể về nhà nếu muốn."
Ka nhận ra cơn giận dữ và thất vọng ghê gớm đang hiện rõ trên mặt Kadife không chỉ là cơn hờn dỗi của một cô bé bị cấm diễn kịch ở trường trong phút cuối.
"Cô thực sự muốn ở lại đây hay sao. Kadife?" Tôi sẽ ở lại đây và diễn cho hết vở này."
"Cô biết là bố cô sẽ rất buồn?"
"Đưa cho tôi cái bùa hộ mệnh!"
"Tôi bịa ra chuyện ấy để được nói chuyện riêng với cô thôi."
"Làm gián điệp hai mang chắc không đơn giản."
Ka đọc được nỗi thất vọng trên mặt Kadife, đồng thời cũng ý thức được một cách đau đớn là ý nghĩ cô đang vơ vẩn tận đâu xa. Ông muốn nắm vai và ôm cô nhưng khống đủ dũng khí làm bất cứ việc gì.
"Ipek đã kể cho tôi nghe về quan hệ ngày xưa giữa cô ấy với Lam," Ka nói.
Kadife lặng lẽ rút bao thuốc, chậm rãi đưa một điếu lên môi và châm lửa.
"Tôi đã đưa anh ấy bao thuốc và bật lửa," Ka vụng về tiếp lời. Hai người im lặng một lúc lâu. "Cô làm việc này vì quá yêu Lam phải không? Kadife, anh ấy có gì để cô yêu đến thế, cho tôi biết đi Kadife!"
Ka im bặt. Ông hiểu là nói vô ích và mỗi lời nói ra chỉ làm tình thế tệ hại thêm.
Từ trên sân khấu Funda Eser gọi, đã đến lượt Kadife.
Kadife nhìn Ka với cặp mắt đẫm lệ rồi đứng dậy. Phút cuối cùng họ ôm nhau. Ka ý thức rõ sự hiện diện của Kadife, còn cảm thấy mùi hương của cô trong khi theo dõi diễn biến trên sân khấu, nhưng tâm trí ông không đặt vào vở kịch và ông không hiểu câu nào cả. Lòng ông tràn ngập sự thiếu vắng, ghen tuông và ăn năn, khiến ông mất hết tự tin và tư duy logic. Ông lờ mờ nhận ra tại sao mình đau khổ, nhưng ông không rõ cớ gì mà nỗi đau khổ ấy lại xé lòng xé gan đến mức này.
Ông hút một điếu thuốc và nghĩ rằng những năm chung sống với Ipek sẽ mang dấu ấn của nỗi đau hủy diệt này - dĩ nhiên với điều kiện là ông đem đượcIpek đi Frankfurt. Ông hoàn toàn rối trí, đi ra phòng vệ sinh, nơi ông gặp Necip hai ngày trước đó, đi vào phòng vệ sinh cũ. Ông mở cánh cửa sổ trên cao và vừa hút thuốc vừa ngắm bầu trời đen.
Lúc đó ông không tin nổi khi thấy một bài thơ mới đang đến với mình. Ông xúc động chép vào quyển vở xanh mong đợi sẽ tìm thấy trong đó an ủi và hy vọng. Nhưng khi đã kết thúc, nhận ra cảm giác hủy diệt không giảm đang loang dần trong tim, ông bức xúc rời Nhà hát nhân dân.
Ông nghĩ mình sẽ tìm được thanh thản khi đi bộ dọc phố phủ tuyết trong không khí lạnh. Hai vệ sĩ đi cạnh ông trong lúc nỗi bức xúc càng mạnh lên. Đến đây thì tôi phải chấm dứt chương này để câu chuyện của chúng ta dễ hiểu hơn. Không có nghĩa là Ka không làm gì đáng kể lại nữa, mà trước tiên tôi phải xác định vị trí của bài thơ cuối cùng mà Ka vội vã chép vào vở, bài "Nơi tận cùng thế giới", trong cuốn thơ sẽ đặt tên là Tuyết của ông.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tuyết.