Chương 27: Sự vụ (2)
Thung Cữu lúc này tiến về phía trước đại điện hương Lê Hoài Nam báo cáo:
- Bẩm giáo chủ, lão già tôi đã vừa nhìn xem xét lại thông đạo hướng về nhân gian kia, mặc dù bị phá hoại là rất lớn nhưng cũng không hề có là vấn đề. Tuy nhiên việc cần thiết một số tài liệu để tiến hành bù đắp lại. Bởi vậy lão già qua đây hướng về giáo chủ xin phép.
Nghe Thung Cữu nói vậy thì Lê Hoài Nam suy đoán xem ra những vật liệu lão yêu cầu hiển nhiên là giáo phái đã có, xem ra lại một lần phải xuất huyết rồi. Mặc dù có chút buồn bực nhưng bên ngoài Lê Hoài Nam vẫn cười nói:
- Được rồi Thung Cữu lão, lão có thể hướng về Vô Gián lão đề xuất tài liệu. Cứ nói là ta đã đồng ý, nhưng hiện tại Vô Gián lão công việc rất bận không có thời gan có thể trợ giúp, cho nên việc này tu sửa thông đạo chỉ có thể làm phiền Thung Cữu lão thôi.
Thung Cữu cười cười ra vẻ không có gì nói tiếp:
- Không có gì, đây là việc lão già phải làm. Giáo chủ, nếu không có việc gì thì lão già xin rời đi trước.
Lê Hoài Nam cũng ra hiệu cho lão là không còn việc gì nữa, Thung Cữu liền hướng về đại điện ra ngoài. Lúc này trong đại điện cũng chỉ còn mình hắn. Cảm giác đầu có chút nhức nhức, hắn không khỏi vuốt vuốt hai huyệt thái dương của mình bởi sự vụ môn phái là quá nhiều. Khiến cho hắn càng muốn nhanh chóng thiết lập bộ nội vụ, cùng các ban ngành liên quan sau đó mình có thể trở thành vung tay trưởng quỹ như tập đoàn hiện tại trong thế giới hiện thực vậy.
Nhìn thoáng bên ngoài, sắc trời đã tối xuống Lê Hoài Nam vừa định đi ra ngoài hoạt động lấy một chút thân thể. Thì chỉ thấy lúc này sáu vị điện chủ đang tiến đến, cười khổ một tiếng, hắn lại tiếp tục ngồi xuống chờ mấy người đi vào. Sau khi đi vào, sáu vị điện chủ hướng Lê Hoài Nam cúi chào một cái, sau đó Thiên điện điện chủ Bạt Triệt đại diện cho mọi người nói:
- Bẩm giáo chủ, năm trăm bốn mươi tám người giáo chủ đưa tới đã hoàn toàn thức tỉnh thể chất. Trong đó hầu như tất cả mọi người đều là phảm thể, chỉ có hai người là vương thể, còn về vương thể trở lên thì không có một ai. Nhóm lão già đã theo giáo chủ phân phó cũng đã thu hết bọn họ vào môn hạ, tất cả mọi người đều được xếp vào ngoại môn đệ tử, chỉ có hai người vương thể miễn cưỡng vào được nội môn. Chúng ta cũng đã truyền cho bọn họ tâm pháp nhập môn rồi, rồi chỉ dẫn nhóm đệ tử mới rời đi khỏi Minh Đô tiến hành rèn luyện. Rồi theo ý của Vô Gián lão, dặn dò bọn họ nhất định trong vòng hai ngày bắt buộc phải trở về tham dự khai môn điển lễ.
Lê Hoài Nam ngồi trên chủ vị nghiêm túc lắng nghe báo cáo sau đó nói:
- Lần này làm phiền các vị điện chủ rồi, lần sau những việc như này cũng không cần các vị điện chủ phải đích thân đến, chỉ cần giao cho đệ tử tiến lên báo cáo là được rồi.
Sáu người cũng là đồng ý sau đó liền cáo lui, bởi vì có một nhóm đệ tử mới cũng cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, nên bọn họ cũng không hề rảnh một chút nào. Thấy sáu vị điện chủ đi rồi, Lê Hoài Nam cũng liền chìm vào suy nghĩ, nhóm người chơi tiến vào đã được giải quyết gọn gàng làm hắn bớt đi một cọc tâm sự, mặc dù nhiều như vậy người mới có hai ngươi đạt đến vương thể cũng đã làm hắn vui mừng rồi. Bởi vì bình thường hầu như cứ khoảng một một vạn người bình thường thì mới sinh ra một người vương thể, về đế thể thì không cần phải nói, triệu người mới có một… còn thần thể cùng thánh thể thì hoàn toàn không rõ rồi, chỉ có thể dựa vào khí vận.
Tiếp xuống trong giáo phái thì đệ tử chia làm ba cấp bậc, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn cùng đệ tử chân truyền. Chỉ từ đệ tử nội môn trở lên mới được sắp xếp ở lại trong tổng bộ giáo phái, đệ tử nội môn cùng đệ tử chân truyền cũng được phân biệt rõ ràng, đệ tử nội môn thì ở chung trong ký túc xá còn đệ tử chân truyền thì sẽ riêng tứ hợp viện cùng với người giúp việc. Đệ tử thân phận khác nhau thì tài nguyên nhận được cũng không giống nhau, như ngoại môn đệ tử chỉ có thể nhận được một bản công pháp vương cấp và vương cấp vũ kỹ. Đệ tử nội môn mật tịch tu luyện thuần một sắc là đế cấp công pháp cùng đế cấp vũ kỹ. Còn đệ tử chân truyền thì dựa theo mức độ không giống nhau mà có thể nhận được thần cấp công phấp cùng thần cấp vũ kỹ hoặc thậm chí là thánh cấp công pháp. Mặc dù giáo phái còn rất nghèo nhưng công pháp cùng vũ kỹ vẫn còn rất đầy đủ, đây là nội tình.
Bởi vậy có thể thấy được cùng là đệ tử nhưng đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn cùng đệ tử chân truyền có sự khác biệt rất lớn. Mà hiện tại, nhóm người mới này được Lê Hoài Nam đặc cách thăng làm đệ tử nội môn, khiến nhóm người mới này hầu như vui đế mức không được, nhiều thiếu nữ hai mắt đều là sáng lấp lánh nhìn về vị trí đại điện thầm nghĩ cách làm sao có thể quyến rũ được vị giáo chủ trẻ tuổi này, sau đó vội hướng ra ngoài Minh Đô tìm cách kiếm kinh nghiệm. Hết cách rồi, bởi vì kỹ năng ở đây đều không phải tự nhiên học được, tất cả đều cần phải có điểm kinh nghiệm mới học được, sau khi học xong cũng không phải là đã xong, trừ mỗi công pháp tu luyện có thể dùng điểm kinh nghiệm tăng cấp các vũ kỹ đều chia làm bốn cấp độ: nhập môn, tiểu thành, đại thành cùng viên mãn. Mỗi một cấp độ đều có uy năng riêng, đều cần độ thông thạo để tăng cấp. Điều này khiến cho tất cả người chơi đều kêu gào om sòm, bởi trong vận mệnh thăng cấp đều rất khó khăn lại còn phải dùng điểm kinh nghiệm để tăng cấp công pháp cùng vũ kỹ nên độ khó lại tăng thêm vài cấp bậc.
Lúc này, đang ngồi trên đại điện dùng Giám Thiên kính quan sát nhóm người chơi, chỉ thấy họ hào hứng bừng bừng lập tổ đội chạy ra Minh Đô để tăng cường thực lực khiến cho Lê Hoài Nam không khỏi mỉm cười một tiếng. Giám Thiên kính tên như ý nghĩa, có thể quan sát và ghi tất cả mọi nơi trong U Minh, đây là đặc quyền của giáo chủ, nhưng cũng có hạn chế là không thể nhìn xuyên vật thể hoặc là kỹ năng ẩn thân, nếu không thì tất cả nữ tính sinh vật trong U Minh đều sẽ cảm thấy không hề an toàn. Mà để cổ vũ cho toàn thể người chơi, Lê Hoài Nam thiết lập thêm một lôi đài khiêu chiến, ở đây những đệ tử ngoại môn có thể khiêu chiến đệ tử nội môn, đệ tử nội môn có thể khiêu chiến đệ tử trân truyền, người khiêu chiến thành công có thể thể vào chỗ người thất bại thành công tấn cấp. Cũng chính vì điều này khiến cho nhóm đệ tử mới này như kiến bò trên chảo nóng, mau chóng ra tăng thực lực để tránh cho người sau đến siêu việt.
Mà trước mắt quan sát được hết thảy những thứ này, Lê Hoài Nam khá là hài lòng. Giới tu luyện, không tiến tắc thối tràn đầy tàn khốc như vậy. Sau đó hắn dùng Giám Thiên kính quan sát một lần bên ngoài Minh Đô. Cách một lớp kết giới, nơi đó hầu như tràn ngập hắc ám, xung quanh thỉnh thoảng lóe lên những ánh sáng màu lam, Lê Hoài Nam biết nơi đó tràn đầy những oán hồn mạnh yếu không giống nhau, bởi vì không được giải thoát mà đánh mất đi linh trí tấn công mọi thứ không cùng chủng tộc với chúng. Điều này khiến cho Lê Hoài Nam vốn có chút cao hứng như bị giội vào một chậu nước lạnh vậy, bởi vì đối thủ quá mức mạnh mẽ khiến cho đã từng cường đại như U Minh cũng gần như bị diệt tuyệt. Áp lực trước mắt nặng nề như vậy, chặng đường phía trước phải đi còn rất dài, nghĩ đến đây trong đại điện bỗng nhiên văng vẳng tiếng thở dài của hắn.