Chương 2
-
Vạn Dặm Tìm Chồng
- Minh Nguyệt Thính Phong
- 7200 chữ
- 2020-02-01 11:00:09
Dịch: Lam Nguyệt
Nguồn: NXB Phụ Nữ
Trấn Thạch Đầu tuy tên gọi là Thạch Đầu(1), nhưng không phải được xây dựng bằng đá. Án ngữ ngay đầu trấn là mấy căn nhà bằng đất.
(1) Tảng đá.
Tô Tiểu Bồi nhìn thấy nhà cửa, mừng như được từ núi hoang về với nhân gian. Nhưng cô không dám thả lỏng, bởi cô biết, với tình trạng hiện tại của mình, hễ dừng lại thì chắc chắn sẽ không đi nổi nữa.
Đi đến đây, Đường cô nương tỏ ra khá kích động, cuối cùng không kìm nén nổi nữa, tròng mắt thoắt cái đã đỏ hoe, bước chân lại chậm hơn cả Tô Tiểu Bồi. Tô Tiểu Bồi có thể hiểu được tâm trạng của nàng ta, muốn an ủi đôi câu, nhưng đôi chân tàn tạ bị giày vò khiến cô chẳng còn tinh thần nói chuyện nữa.
Vào trấn, Đường cô nương dẫn Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi vòng trái rẽ phải xuyên qua mấy con đường, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa.
Trước cánh cửa đó, một người đàn bà ôm chiếc nồi sành đang chuẩn bị bước vào nhà, nhìn thấy bọn họ, bà ta kinh ngạc đến mức há hốc miệng ra, chiếc nồi sành trong tay
choang
một tiếng, rơi xuống mặt đất. Bà ta lao về phía Đường cô nương.
Liên nhi!
Mẹ!
Hai mẹ con ôm nhau khóc. Cảnh tượng này khiến Tô Tiểu Bồi thật lòng vui mừng thay bọn họ, cũng có chút ngưỡng mộ, bây giờ cô rơi vào hoàn cảnh này, chẳng biết sau này sẽ ra sao. Không nghĩ xa xôi, đơn giản ngay lúc này đây, bàn chân và cẳng chân cô đều đau đến mức sắp không đứng nổi nữa rồi, miệng thì khát bụng thì đói, hai mắt cứ hoa lên.
Tiếng khóc của hai mẹ con thu hút rất nhiều người kéo đến, thấy hóa ra là đại khuê nữ Đường gia đã quay về, mọi người mồm năm miệng mười quây lại. Tô Tiểu Bồi cũng không phân rõ được thân phận của những người đó, chỉ nghe mọi người ríu rít nói Đường cô nương mệnh lớn, bị sơn tặc bắt đi rồi còn có thể sống sót trở về.
Đường Liên cúi đầu không nói gì, đây chẳng phải chuyện vẻ vang gì, nàng ta cũng biết bị sơn tặc bắt đi nhiều ngày như vậy, những hương thân phụ lão này chưa biết chừng đã đồn đại điều gì rồi, thanh danh nàng ta sợ là sớm đã chẳng còn nữa, nên chỉ cúi đầu, bối rối ngậm chặt miệng.
Đường phu nhân cũng cùng một tâm tư, con gái còn sống quay về giống như kỳ tích, trong lòng bà ta đương nhiên vui mừng khôn xiết, nhưng khoảng thời gian này lời đồn thổi không hay nghe đã nhiều nên bà ta rất cảnh giác, vội chuyển đề tài, hỏi Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi là ai.
Đường Liên không thuật lại tỉ mỉ chuyện cũ, chỉ nói mình lạc đường trên núi, được Nhiễm Phi Trạch cứu giúp và đưa về nhà.
Đường phu nhân nghe xong cuống quýt cảm tạ, gọi Nhiễm Phi Trạch là ân công, ân nhân, Nhiễm Phi Trạch khách khí đáp lại đôi câu. Tô Tiểu Bồi ở bên cạnh thật sự chịu không nổi nữa, cô biết bộ dạng mình bây giờ nhất định rất cổ quái nhếch nhác, cũng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của mọi người đang chĩa vào mình, nhưng dù vậy cô cũng bắt buộc phải ngắt lời bọn họ.
Vị đại tỷ này.
Nên gọi là đại tỷ phải không nhỉ? Người phụ nữ này tuy hơi già một chút, nhưng tuổi tác có vẻ không lớn lắm, Tô Tiểu Bồi cảm thấy bà ta chắc chưa đến bốn mươi, gọi là đại nương chắc là hơi quá.
Nhưng tiếng
đại tỷ
vừa cất lên, ánh mắt của tất cả mọi người đã nhất loạt quét đến, ngay cả Nhiễm Phi Trạch cũng quay sang nhìn cô.
Tô Tiểu Bồi không biết có chỗ nào không đúng, nhưng cô quyết định vờ như không thấy, tiếp tục mặt dày, hắng giọng nói:
Ân công cho đến giờ chưa uống một ngụm nước, chưa ăn một miếng cơm nào đó.
Cô đi cùng Nhiễm Phi Trạch, bọn họ cho chàng nước uống cơm ăn, hẳn là cũng sẽ không bỏ sót cô.
Nhiễm Phi Trạch nhìn cô, Tô Tiểu Bồi tiếp tục giả bộ không thấy.
Đường phu nhân lúc này đã hiểu ra, vội nói:
Đúng là lễ nghi không chu toàn, ân công chớ trách. Mời vào nhà, ta sẽ đi chuẩn bị trà và cơm ngay.
Đường phu nhân nói xong liền quay người chào hỏi mấy câu với hàng xóm láng giềng, mọi người lưu luyến không nỡ tản đi, hai mẹ con Đường gia lúc này mới mời Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch vào nhà.
Nhiễm Phi Trạch không chút khách khí, cõng chiếc tay nải siêu lớn của chàng vào. Tô Tiểu Bồi nhịn đau, vội tập tễnh theo sau.
Hai người ngồi trong phòng khách của Đường gia. Tô Tiểu Bồi nhìn quanh gian phòng khá lớn, đồ đạc tuy đơn giản nhưng sạch sẽ gọn gàng, cô không biết cuộc sống mọi người ở đây thế nào, cho nên không phán đoán được gia cảnh của Đường gia ra sao.
Đường phu nhân nhanh nhẹn mang trà lên cho Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi, sau khi nói vài câu khách khí liền đưa con gái vào phòng, rõ ràng hai mẹ con có rất nhiều chuyện cần hàn huyên.
Tô Tiểu Bồi một hơi uống hết hai cốc trà, cũng coi như áp chế được sự khô rát khó chịu trong cổ họng.
Đại tỷ?
Nhiễm Phi Trạch bỗng lên tiếng.
Tô Tiểu Bồi quay lại, vừa khéo nhìn vào đôi mắt mang ý cười của chàng, mới đầu còn tưởng rằng chàng ta đang gọi mình, sau mới hiểu ra, xung quanh không người, cô cũng không sợ mất mặt, bèn hỏi thẳng:
Vậy nên gọi là gì?
Nên xưng hô ra sao?
Nhiễm Phi Trạch nói.
Tô Tiểu Bồi thoáng sửng sốt. Chàng đang chỉnh lời nói của cô sao?
Cô sầm mặt xuống, sửa lại theo ý chàng:
Tạ tráng sĩ chỉ giáo. Vậy mẫu thân của Đường cô nương, nên xưng hô ra sao?
Phải gọi là phu nhân.
Chẳng phải người có tiền mới được gọi là phu nhân sao?
Nhiễm Phi Trạch nhìn nàng một lần nữa, Tô Tiểu Bồi hiểu ý chàng đang chê cô bất lịch sự. Chàng hỏi:
Người nào dạy cô nương như vậy?
Tô Tiểu Bồi chột dạ xoa xoa mũi, được thôi, cô không những ăn vận cổ quái, lại còn nói năng thô tục. Không phải lỗi của cô, đều trách
am ni cô
cả.
Ta chẳng nhớ gì cả, chẳng nhớ gì hết.
Nhiễm Phi Trạch nhìn cô, không nói gì nữa.
Tô Tiểu Bồi ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục hỏi:
Tráng sĩ, vậy vì sao bà ấy không tự xưng là nô gia?
Ánh mắt Nhiễm Phi Trạch nhìn cô càng cổ quái hơn, nhưng chàng vẫn ném ra hai chữ:
Lớn tuổi.
Ồ.
Tô Tiểu Bồi hiểu rồi, trưởng bối đối với tiểu bối thì không cần dùng loại từ khiêm xưng này phải không? Thực ra cô còn có rất nhiều điều nghi vấn, nhưng không dám hỏi tiếp.
Lúc này Nhiễm Phi Trạch lại hỏi:
Cô nương có dự tính gì chưa?
Lại nữa. Tô Tiểu Bồi uống thêm một ngụm trà, cố gắng trả lời với vẻ thản nhiên.
Chẳng phải tráng sĩ không có tiền à, chúng ta cứ uống miếng nước, ăn bữa cơm trước đã, sau đó hẵng bàn chuyện lâu dài.
Nhiễm Phi Trạch nhướn mày lên, ai với ai phải bàn chuyện lâu dài?
Tô Tiểu Bồi mặc kệ ánh mắt của chàng, cô biết Nhiễm Phi Trạch đã nói là chàng không thể đưa cô theo, cô phải tự nghĩ cách sắp xếp cho mình. Nhưng cô không nơi nương tựa, có thể làm gì được đây? Đương nhiên là phải cùng người có năng lực lại lương thiện là chàng bàn tính chuyện dài lâu rồi.
Vô liêm sỉ có lúc thật sự không thể coi là khuyết điểm.
Nhiễm Phi Trạch không đáp lời. Chàng nhướn mày nhìn Tô Tiểu Bồi, rồi tiếp tục uống trà, giống như chẳng hề bận tâm đến lời nói của cô.
Tô Tiểu Bồi cũng trầm lặng, không đeo bám, không giải thích, chỉ uống trà.
Lúc này bên ngoài có người hét lên:
Ông chủ Đường về rồi.
Lại có người la to:
Ngô giáp trưởng(2) đến rồi.
(2) Theo quản lý hành chính thời phong kiến, mười hộ được gọi là một giáp, mỗi giáp chọn ra một người đứng đầu quản việc gọi là
giáp trưởng
.
Hóa ra đám người thích đưa chuyện muốn xem náo nhiệt kia vẫn chưa giải tán hết, không tiện vào nhà, họ đành đợi ở trước cửa nghe ngóng tình hình. Vừa rồi Đường Liên quay về, sớm đã có người chạy đi thông báo cho cha con Đường gia ở cửa tiệm rồi.
Cùng với tiếng hét, cửa phòng bị đẩy ra, Tô Tiểu Bồi ngước mắt lên, thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi và một thiếu niên độ hơn mười tuổi bước vào, phía sau còn có một ông già râu tóc hoa râm.
Mẫu thân của Đường Liên là Lý thị nghe thấy động tĩnh nhanh chóng đi ra, đôi mắt đỏ mọng, ắt là đã khóc một trận. Nhìn thấy hai người kia, bà ta liền kêu lên
quan nhân
, nói rồi nước mắt lại lã chã rơi.
Phụ thân của Đường Liên tên là Đường Trung, lúc này sắc mặt của ông ta rất khó coi.
Con gái hai tháng trước bị sơn tặc bắt đi, lúc đầu ông ta lo lắng đau lòng, vừa báo quan vừa nhờ cậy hàng xóm láng giềng cùng đi tìm người, nhưng thời gian trôi qua, bóng dáng con gái chẳng thấy đâu, trái lại lời đồn thổi bóng gió đã nổi lên. Đường Trung là người trọng thể diện, không chịu được điều này, mắt thấy con gái chẳng có tung tích, thời gian lâu như vậy rồi, nghĩ chắc lành ít dữ nhiều, trong lòng ông ta buồn bã đau đớn, thực sự coi như nàng ta đã chết rồi.
Đến khi lời ra tiếng vào ngày càng ít đi, trong lòng ông ta mới nhẹ nhõm hơn một chút, thỉnh thoảng nghĩ đến cảnh ngộ con gái gặp phải, tuy vẫn buồn bã, nhưng cũng hy vọng chuyện này nhanh chóng qua đi, không ai nhắc đến nữa thì tốt. Không ngờ rằng, hôm nay ăn cơm trưa xong, mới cùng con trai ra tiệm chưa được bao lâu thì có người hàng xóm chạy đến báo tin Đường Liên còn sống quay về.
Đường Trung bàng hoàng cả người, không thể nói là không vui mừng, nhưng sự trong sạch của con gái ông không còn nữa, Đường gia ắt sẽ lại bị người ta chỉ trỏ. Ông ta vội vàng đóng cửa tiệm, mang theo con trai Đường Tùng cùng về nhà.
Đường Lý thị và Đường Trung đứng một bên nói chuyện.
Mấy người này vừa vào cửa, Nhiễm Phi Trạch liền đứng dậy, Tô Tiểu Bồi bắt chước chàng, vội vàng bật dậy. Nhưng chân cô thực sự rất đau, trước đó vẫn luôn đứng thì còn được, bây giờ ngồi xuống rồi lại đứng lên, cảm thấy hai chân giống như bị xe nghiền qua vậy, cô đau đến mức xuýt xoa kêu, thiếu chút nữa thì ngã.
Nhiễm Phi Trạch tóm lấy một cánh tay cô, kéo cô đứng thẳng người lên.
Đường Trung nghe Đường Lý thị nói rõ tình hình xong, bước đến cảm tạ Nhiễm Phi Trạch. Trước tiên, ông ta chắp tay chào
Nhiễm tráng sĩ
, nói lời cảm ơn, lại giới thiệu thân phận của mình. Nhiễm Phi Trạch cũng chắp tay, chào lại một tiếng
Ông chủ Đường
, còn nói những lời khách khí như:
Chỉ là chút việc cỏn con, không cần cảm tạ…
Tô Tiểu Bồi ở bên cạnh nghe những lời đối thoại khô cứng của họ, cứ mãi phân vân có phải là người thời cổ đại dùng hết một nửa tinh lực vào những thứ gọi là lễ nghi và khách khí này hay không.
Đang thất thần, Đường Trung bỗng nhìn sang phía cô, chắp tay lại, hỏi:
Vị này là…?
Tô Tiểu Bồi căng thẳng một hồi, sau đó học theo bộ dạng của Nhiễm Phi Trạch chắp tay lại, cất tiếng gọi:
Ông chủ Đường.
Tất thảy những người có mặt trong phòng lại nhất tề nhìn cô chằm chằm, ngoại trừ Nhiễm Phi Trạch, cô liếc nhìn chàng một cái, thấy khóe miệng chàng
cong lên.
Gay go rồi, lễ nghi của cô chắc chắn lại sai rồi. Trên ti vi diễn như thế nào nhỉ? Là hai bàn tay chắp lại đặt ở một bên người rồi khẽ nhún một cái phải không nhỉ? Tô Tiểu Bồi đầu óc trống rỗng, dù sao thì hai chữ
nô gia
cô cũng không nói ra được, nhún khẽ cô cũng không làm được, thôi mặc kệ, sai thì sai, trên ti vi chẳng nói cái gì mà nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết còn gì!
Nhiễm Phi Trạch hình như đã cười đủ, cuối cùng giúp cô giải vây.
Vị cô nương đây cũng là tình cờ gặp trong núi, bị mắc bệnh quên hết mọi chuyện, chư vị chớ trách.
Mọi người hiểu ra, cho dù trong lòng không vui cũng không tiện biểu hiện ra ngoài, thế là lại cùng nhau khách khí một hồi nữa. Tô Tiểu Bồi sớm đã học được dáng vẻ ngoan ngoãn của một cô nương, có thể không nói chuyện thì không nói chuyện, có thể không cử động thì không cử động, thực sự cẩn trọng ngôn hành.
Đường Trung dặn dò vợ mình chuẩn bị chút đồ ăn để chiêu đãi ân nhân, còn ông ta đưa con trai và ông lão kia đi vào phòng trong. Tô Tiểu Bồi đoán bọn họ đi tìm Đường Liên nói chuyện. Cô đột nhiên lo lắng, con tin bị bắt cóc sau khi được giải cứu đa số sẽ nảy sinh trạng thái tâm lý tiêu cực… Không biết Đường Liên sẽ ra sao.
Cô nhỏ giọng hỏi Nhiễm Phi Trạch:
Tráng sĩ, vừa rồi bọn họ nói chuyện, huynh có nghe ra được ông lão đó là ai không?
Nhiễm Phi Trạch nhìn cô, trả lời:
Là giáp trưởng.
Giáp trưởng là gì?
Mười hộ một giáp, mỗi giáp đều lập ra một giáp trưởng. Cô nương, những điều này cũng không nhớ sao?
Mười hộ một giáp, giáp trưởng? Tô Tiểu Bồi băn khoăn một chút, đoán xem chức danh đó có phải giống tổ trưởng tổ dân phố hay khu dân cư hay không. Đúng lúc đó, cô nghe thấy Đường Liên ở trong phòng khóc gọi một tiếng:
Cha!
Tiếp đó là giọng của nam giới rất mơ hồ, không nghe rõ được.
Đường Lý thị nghe theo lời dặn dò của Đường Trung, vào bếp làm đồ ăn cho Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi nên không ở bên cạnh Đường Liên, Tô Tiểu Bồi rất lo lắng.
Đợi một hồi lâu, tiếng khóc trong phòng đã dừng, Đường Lý thị cũng bưng ra hai bát mỳ, Nhiễm Phi Trạch rất lễ độ cảm tạ rồi đón lấy, Tô Tiểu Bồi cũng học theo dáng vẻ của chàng. Đường Lý Thị lại vội vàng bưng một bát nữa đi vào phòng trong, Đường Liên giống như bọn họ, cũng chưa ăn cơm.
Tô Tiểu Bồi đói lắm rồi, cô vừa vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh trong phòng, vừa hùng hục ăn mỳ. Nhiễm Phi Trạch đến ăn mỳ mà bộ dạng cũng nho nhã từ tốn, không nhanh không chậm.
Cử chỉ của chàng thật sự là không hề hợp với thân hình cao to và chiếc tay nải siêu lớn kia. Tô Tiểu Bồi vừa nghĩ vừa nhanh chóng ăn hết sạch bát mỳ, đến nước canh cũng không chừa lại.
Chẳng mấy chốc, Đường Lý thị lại bước ra, nhỏ giọng nói:
Đa tạ ân công, trong nhà có việc, không tiện giữ ân công lâu, tiếp đãi không chu đáo, ân công chớ trách.
Tô Tiểu Bồi thầm thở dài, may mà trước đó cô đã mặt dày lên tiếng, nếu không thì ngay cả bữa mỳ này cũng chẳng được ăn.
Nhiễm Phi Trạch vẫn khách khí hoàn lễ, cảm tạ vì bữa chiêu đãi này của Đường gia, sau đó cáo từ. Tô Tiểu Bồi sợ mình bị vứt lại, vội tóm lấy một góc chiếc tay nải lớn của chàng, theo chàng ra ngoài.
Hai người ra đến đường, một trước một sau, Nhiễm Phi Trạch không nói năng gì, Tô Tiểu Bồi cũng không lên tiếng, chân cẳng cô đau đến mức không chịu nổi nữa, mỗi bước đi chẳng khác gì bị dao đâm, nhưng so sánh với cơn đau này, cô sợ bị Nhiễm Phi Trạch vứt lại hơn.
Nhiễm Phi Trạch đột nhiên dừng bước, Tô Tiểu Bồi không chú ý, suýt chút nữa đụng phải đầu chàng. Chàng xoay người lại, móc túi tiền trong ngực áo ra, hơi run run, dốc hết tiền trong túi lên lòng bàn tay cho Tô Tiểu Bồi xem.
Tô Tiểu Bồi lướt nhìn, độ chục đồng xu, không biết rõ số lượng cụ thể.
Nhiễm Phi Trạch vẫn không nói gì, khóe miệng nửa cười nửa không. Tô Tiểu Bồi nhíu mày, nghiêm túc hỏi:
Đây là tất cả tài sản của tráng sĩ sao?
Tài sản? Nhiễm Phi Trạch giật giật lông mày, đáp lại:
Đây thực sự là toàn bộ tiền bạc trên người ta.
Chàng đợi xem cô nương cổ quái này còn có thể nói gì.
Tô Tiểu Bồi nhìn chằm chằm những đồng xu kia, đột nhiên hỏi:
Tiền ở đây tính như thế nào?
Hả?
Lần này chàng thật sự không hiểu nổi.
Ừm.
Nên giải thích thế nào nhỉ? Tô Tiểu Bồi vừa quay đầu, nhìn thấy bên cạnh có hàng bán bánh bao, màn thầu, vội nói:
Chính là, chỗ tiền xu này có thể mua được mấy chiếc bánh bao?
Nhiễm Phi Trạch nhìn theo ánh mắt của cô, cười, nói:
Chưa từng mua gì trong trấn này, nhưng cũng không khác nhiều so với mức thông thường ở chỗ khác, ba đồng xu một màn thầu, năm đồng xu một bánh bao.
Tô Tiểu Bồi lại cẩn thận đếm số đồng xu trên tay Nhiễm Phi Trạch, tính theo loại rẻ, ba đồng xu đổi được một màn thầu, chỗ này chàng có mười lăm đồng xu, vậy là năm chiếc màn thầu, cô ăn ít một chút, một bữa một chiếc được rồi, chàng chịu ấm ức một chút, ăn hai chiếc được rồi, như thế cũng chẳng đủ hai bữa.
Nhiễm Phi Trạch bật cười, chàng chưa từng gặp qua người nào lại tính tiền thế này, nghĩ bụng, bây giờ chắc nàng ta đã biết, chàng thật sự không thể chăm sóc nổi nàng ta nữa rồi.
Cô nương.
Chàng gọi một tiếng, dự định nói với cô, ở cách không xa trấn Thạch Đầu có một am miếu, nếu như cô thật sự không biết nên đi về phương nào, chàng có thể đưa cô đến cái am đó dung thân. Nhưng lời của chàng còn chưa nói xong, Tô Tiểu Bồi đã ngẩng đầu hỏi:
Tráng sĩ dự định kiếm tiền thế nào?
Nhiễm Phi Trạch nghẹn lời. Nàng ta đang hỏi chàng kiếm tiền như thế nào sao? Chắc là hỏi chàng kiếm kế sinh nhai bằng cách nào?
Cô nương này, tuổi tác không nhỏ, đầu tóc áo quần lẫn khẩu âm đều cổ quái, nói là không nhớ chuyện gì, nhưng đến nhân tình thế thái sinh kế bình thường đều không rõ, nhìn thì rõ ràng là khí chất tri thư đạt lễ, mà lời nói ra thì lại lỗ mãng vô lễ. Nàng ta dự định bám lấy chàng không buông, chàng biết, nhưng chàng không biểu lộ gì, trông khuôn mặt nàng ta đoan chính thế mà lại trơ trẽn một cách vô cùng nghiêm túc, chàng thực sự là chưa từng gặp qua người nào như vậy.
Nhiễm Phi Trạch cười cười.
Ta có sức lực, cũng biết một chút thủ nghệ, cầu lấy no ấm không thành vấn đề. Ngược lại cô nương có dự định gì?
Nàng ta nhất định sẽ nói không có chỗ đi, không có tiền, không người thân, bởi vì nàng ta chẳng còn nhớ điều gì cả, nàng ta sẽ cầu xin chàng thu nhận, mà chàng sẽ nói cho nàng ta một lần cuối cùng, rằng chàng không thu nhận nổi nàng ta, chàng chỉ có thể đưa nàng ta đến am miếu ở trấn phía trước mà thôi.
Kết quả, điều mà Tô Tiểu Bồi nói là:
Ta dự định cũng sẽ bỏ ra chút sức, khi tráng sĩ đi kiếm tiền, ta có thể giúp tráng sĩ trông hành lý.
Nhiễm Phi Trạch lại một lần nữa không còn gì để nói. Trông hành lý mà gọi là bỏ ra chút sức sao? Da mặt nàng ta thực sự quá dày. Nhiễm Phi Trạch lắc đầu.
Cô nương!
Chàng quyết định nói cho rõ ràng, vừa mới định bắt đầu, hình như lại nhìn thấy cái gì đó phía sau Tô Tiểu Bồi, chàng đột ngột quay đầu đi luôn.
Tô Tiểu Bồi hơi sững người, vô thức quay lại, chẳng thấy thứ gì đặc biệt, đến khi nhìn lại, chỉ trong chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng Nhiễm Phi Trạch đâu.
Tô Tiểu Bồi không khỏi suy sụp. Không phải chứ? Lẽ nào cô đoán sai rồi, vị tráng sĩ có tài lại lương thiện này hóa ra có thể chẳng nói lời nào liền vứt bỏ một cô nương yếu đuối mất trí nhớ như cô sao? Hóa ra chàng muốn bỏ rơi cô lại dễ dàng đơn giản như vậy.
Tô Tiểu Bồi đứng ngây tại chỗ, đáy lòng lạnh băng, nỗi thất vọng và sợ hãi trào lên trong tim. Con đường cổ xưa xa lạ, đám người mặc đồ cổ trang quái dị, khẩu âm chỗ hiểu chỗ không, Tô Tiểu Bồi lần đầu tiên nếm mùi vị của sự hoảng sợ không nơi bám víu.
Cô, đúng, chính là cô, vừa rồi cô cùng với một vị tráng sĩ nói chuyện? Đó là người nào?
Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn thấy một cô nương vận trang phục đỏ đơn giản, mày thanh môi mỏng, bộ dạng khá nghiêm túc, tay cầm một thanh kiếm có vỏ màu xanh ngọc bích, khí thế phừng phừng, đang hỏi cô.
Tô Tiểu Bồi lắc đầu. Cô nương đó nhíu chặt mày, hỏi tiếp:
Có phải người đó cõng một chiếc tay nải to, tướng mạo đoan chính anh tuấn, họ Nhiễm không?
Tô Tiểu Bồi tiếp tục lắc đầu, cô đâu có quen biết nàng ta, không biết giữa nàng ta và tráng sĩ có quan hệ gì, hơn nữa nàng ta hùng hùng hổ hổ thế này, thật là bất lịch sự, bây giờ chân cô đã mỏi nhừ, tâm tình chán nản nên không muốn để ý đến nàng ta.
Cô bị câm à?
Cô nương đó tiếp tục truy hỏi.
Đa tạ quan tâm.
Tô Tiểu Bồi bực mình, không nhịn được ngắt lời nàng ta. Chân của cô rất đau, cô liền lê đến bên bờ tường, đứng dựa vào đó.
Quan tâm? Ai quan tâm đến nàng ta chứ? Cô nương kia nhíu mày chặt hơn, cẩn thận đánh giá Tô Tiểu Bồi, nghi ngờ đầu óc cô có bệnh. Từ trang phục, kiểu tóc đến cách nói chuyện, đâu có chỗ nào giống người bình thường.
Lời ta hỏi, tại sao cô lại không đáp?
Từ xa thấp thoáng thấy bóng người, không dám chắc đó là Nhiễm Phi Trạch, vậy mà chỉ chớp mắt đã chẳng thấy người đâu nữa, nàng ta đương nhiên phải hỏi cho ra lẽ.
Cô nương có mang tiền theo không?
Tô Tiểu Bồi đã hạ quyết tâm,
nhà đã dột lại gặp mưa rào
, cô không có tiền cũng không có chỗ nào để đi cả, túm được ai thì xin người đó cứu trợ vậy.
Cô nương áo đỏ hơi sững người, người này đang nói chuyện gì vậy? Lẽ nào phải cho tiền nàng ta mới chịu trả lời?
Nếu có tiền, cho ta mượn một ít có được không? Hay là cho ta mượn một bộ y phục cũng được. Cô nương, ta chưa từng đến nơi này, còn mất hết trí nhớ, chân thì đau, không nơi nương tựa, không có người thân…
Tô Tiểu Bồi chưa nói xong, cô nương kia đã quay đầu bỏ đi, còn không quên làu bàu:
Hóa ra là kẻ ăn mày điên khùng.
Ăn mày?
Tô Tiểu Bồi đem lời cầu xin nuốt hết trở lại, nhìn theo bóng dáng cô nương kia nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Lại còn điên khùng nữa?
Tô Tiểu Bồi bĩu môi, chân cô đau quá, thực sự không chịu nổi nữa rồi. Hẳn mặt cô đang nhăn nhó ghê lắm, cô thở dài yếu ớt, đứng không nổi đành lê đến một góc khuất ngồi xuống.
Trên đường thỉnh thoảng có người đi qua chỗ cô, người nào cũng nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, nhưng không ai để ý, càng không có ai bước đến hỏi han quan tâm cô. Tô Tiểu Bồi nhìn lại bản thân, áo vải kiểu nam rộng thùng thình che từ đầu đến chân, chân đi tất vải dính đầy bùn đất khô đen, tuy không nhìn thấy mặt, nhưng cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ của mình nhếch nhác đến thế nào.
Không biết là tình hình an ninh ở đây có tốt không, chắc sẽ không có lưu manh đầu gấu trên phố đến bắt nạt đàn bà con gái chứ? Sẽ không có cảnh sát quản lý đô thị thấy cô áo sống không chỉnh tề đến điều tra thẩm vấn rồi đuổi cô đi chứ? Hoặc là bắt cô lại? Ăn mày có phân chia địa bàn không? Cái bang có thể thu nhận cô không?
Tô Tiểu Bồi nghĩ ngợi lung tung, cúi đầu đờ đẫn. Cô nên làm thế nào đây? Hay là, quay lại nhà Đường Liên xin cứu giúp? Tuy người nhà đó nói chuyện không nhiệt tình lắm, cũng không có lòng lo cho người ngoài, nhưng tốt xấu gì cô cũng cùng đi một chặng với Đường Liên, lại đều là nữ tử gặp nạn, mặt dày đến nhà nàng ta cầu cứu, dù thế nào chăng nữa cũng tốt hơn là ngủ lại nơi đầu đường xó chợ.
Tô Tiểu Bồi cố nhớ lại xem Đường gia ở đâu, nhưng phát hiện ra vừa rồi cô chỉ chú tâm bám theo Nhiễm Phi Trạch mà không lưu ý đến đường xá, không biết có thể tìm được không. Cô cắn răng, bất luận thế nào, cũng phải thử một lần, cô đã ngồi ở đây lâu quá rồi, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, lát nữa trời tối thì gay to.
Tô Tiểu Bồi nghĩ vậy, nhưng vừa cử động, lại phát hiện bản thân không đứng dậy nổi nữa. Cô đau đến mức thở phì phò, chầm chậm chống tay xuống đất, quay người lại bám vào bức tường phía sau. Có thể đứng lên được là tốt rồi, tư thế gì cũng chẳng sao, tình hình trước mắt không cho phép cô bận tâm đến thể diện.
Đang trong lúc nghiến răng nghiến lợi cố cử động, một bàn tay to lớn chìa đến nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đứng thẳng lên. Khóe mắt Tô Tiểu Bồi nhìn thấy một đôi giày vải màu xanh thẫm, bên trên chiếc giày là ống quần màu xám nhạt, lại hướng lên trên nữa là vạt áo choàng của nam nhân màu xanh da trời nhạt. Những thứ này trông hơi quen mắt. Cô ngẩng phắt đầu lên, trước mắt là khuôn mặt đoan chính lại lương thiện của Nhiễm Phi Trạch.
Chàng quay lại rồi?!
Tráng sĩ.
Tô Tiểu Bồi cuống quýt cướp lời chàng:
Tráng sĩ, ta bị lạc đường, ta chẳng nhớ được bất cứ chuyện gì cả, chân của ta rất đau, ta không có tiền, không có người thân, chẳng quen biết một ai, trước nay chưa từng đến nơi này, không chốn dung thân, không nơi nương tựa, cơ khổ không chốn nương nhờ…
Nhiễm Phi Trạch vừa muốn mở miệng thì bị cô cướp lời tuôn ra một tràng giang đại hải chặn lại, liền ho mấy tiếng, chàng thấy hơi buồn cười, lại cảm thấy không nên cười cho lắm. Nhưng mà những lời lẽ đáng thương này, lẽ nào không phải nên dùng ngữ điệu yếu đuối khổ sở để nói sao? Cứ hùng hổ tuôn một tràng như thế, thực sự là có chút buồn cười.
Lời của Tô Tiểu Bồi bị tiếng ho của chàng cắt ngang, trên thực tế, cô cũng không thêu dệt được nhiều lời ai oán hơn nữa. Tỏ vẻ yếu đuối đáng thương thực sự không phải là điểm mạnh của cô, thấy biểu cảm của Nhiễm Phi Trạch, cô biết có nói nữa cũng vô ích.
Cô hắng giọng, ngẫm nghĩ một lúc lại nói thêm:
Tráng sĩ, nếu chàng vứt ta lại không quản, ta chỉ có một con đường chết mà thôi.
Nhiễm Phi Trạch chỉnh lại nét mặt, gật đầu:
Vô ý vứt lại cô nương, là vì vừa rồi gặp chút phiền phức mới tạm lánh đi.
Tô Tiểu Bồi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng cô lại không kìm được, hỏi:
Nợ tình?
Phải nghe ngóng rõ tình hình của người này mới tiện phán đoán xem có thể tạm thời dựa dẫm không.
Nhiễm Phi Trạch nghĩ một hồi mới đoán ra được ý của cô hỏi, chàng lại ho khan một tiếng. Cô nương này có biết bản thân mình đang nói gì không? Một cô nương đơn độc không nơi nương tựa lại nói những lời thế này, muốn bị quở trách sao?
Cô nương.
Nhìn vào ánh mắt trong trẻo vô tội của nàng ta, nghĩ cả nửa ngày xem nên làm thế nào để giải thích đạo lý này với nàng ta, nhưng lại tìm không ra từ ngữ thích hợp, cuối cùng Nhiễm Phi Trạch chỉ nói:
Cô nương lần sau chớ như vậy nhé.
Tô Tiểu Bồi nhíu mày, chớ như vậy là sao? Chớ ỷ lại vào chàng? Chớ ngồi ở trên đường? Chớ giả vờ đáng thương? Chớ hỏi han vấn đề riêng tư? Rốt cuộc là chớ làm cái gì?
Nhiễm Phi Trạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, cũng nhíu mày lại, nàng ta hiểu rõ ý của chàng chứ?
Hai người cứ thế nhíu mày nhìn nhau, bầu không khí thoáng chốc trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Đúng lúc này có hai người chạy qua, miệng lẩm bẩm:
Mau đi xem, bắt được tên tặc tử đó, có thể được thưởng năm lượng bạc đó.
Thưởng bạc?
Tinh thần Tô Tiểu Bồi phấn chấn hẳn lên, ánh mắt hướng sang phía hai người kia, trí óc vận hành nhanh như chớp điện, cô quay đầu lại hỏi Nhiễm Phi Trạch:
Tráng sĩ, trên người huynh không có tiền, không chăm nom nổi cho ta, đúng không?
Đích thị như vậy.
Cho nên chàng dự định đưa nàng ta đến am miếu ở, đang muốn nói thế, lại bị Tô Tiểu Bồi cướp lời:
Nếu có tiền rồi thì có thể chăm sóc ta một thời gian, đúng chứ?
Nhiễm Phi Trạch:
…
Câu hỏi này khiến người ta đáp không được, không đáp cũng không xong. Không có tiền thật sự không phải là lý do không thể chăm sóc một cô nương, điều này nàng ta không hiểu sao? Quan trọng là ở chỗ nam nữ thụ thụ bất thân, chàng và nàng ta là người xa lạ, chẳng quen chẳng biết, nàng ta dựa dẫm vào chàng không thấy sợ hãi hay sao?
Nhiễm Phi Trạch nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tô Tiểu Bồi, rồi khẽ gật đầu.
Tô Tiểu Bồi tiếp tục nghiêm túc hỏi:
Tráng sĩ, huynh biết võ công chứ?
Biết.
Đã từng bắt trộm chưa?
Từng bắt.
Năm lượng bạc là bao nhiêu? Ý ta là, có thể mua được mấy cái màn thầu?
Nhiễm Phi Trạch:
…
Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, Nhiễm Phi Trạch bị ảnh hưởng từ cô cũng chớp mắt theo.
Trên phố thỉnh thoảng có người đi qua, tất thảy đều dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Tô Tiểu Bồi.
Một cô nương tóc ngắn, trên người được bọc bằng chiếc áo khoác kiểu nam rộng thùng thình, đai lưng buộc lung tung loạn xạ, chân không đi giày, chỉ đeo một đôi tất vải dày nhếch nhác. Nhiễm Phi Trạch biết những người đó cũng giống như mình, hoàn toàn không đoán được cô nương có bộ dạng cổ quái này từ nơi nào đến.
Nàng ta chui từ chỗ nào ra nhỉ? Sau khi phát hiện ra Đường Liên, chàng rất để ý đề phòng xung quanh, mãi không thấy sơn tặc đuổi đến, chàng mới lựa chọn chỗ đó đốt lửa qua đêm. Đột nhiên nghe thấy trên cây có động tĩnh, chàng cho rằng kẻ đến là cao thủ, có thể vô thanh vô tức áp sát bọn họ. Nhưng qua đó quan sát thì lại thấy một nữ tử cổ quái chẳng hề có bản lĩnh gì. Nàng ta thậm chí còn không mặc yếm. Dưới ánh trăng, chàng vẫn nhìn ra đường cong thân thể lung linh hiện lên bên dưới lớp áo ngủ mỏng manh.
Nàng ta xuất hiện như thế nào? Đến gần bọn họ như thế nào? Trèo lên cây như thế nào?
Bây giờ nàng ta đang nhìn chàng một cách nghiêm túc, giống như thật sự muốn tính xem năm lượng bạc có thể sống được bao lâu.
Nhiễm Phi Trạch thật sự dở khóc dở cười, chàng nhìn dáng vẻ nhếch nhác đến đứng cũng chẳng nổi của nàng ta, trong lòng hiểu rõ hôm nay nàng ta đã phải dốc hết toàn bộ sức lực để theo kịp bọn họ rồi, sợ rằng ngày mai chẳng nhấc nổi chân lên nữa.
Nhưng mà đến am miếu còn phải đi hơn nửa ngày, chàng nhìn chân của nàng ta, nếu phải đi quãng đường dài như vậy, chắc chắn không chống đỡ được. Nghĩ đến chuyện nàng ta tính toán màn thầu, chàng đột nhiên mủi lòng.
Năm lượng bạc bằng năm nghìn đồng xu.
Chàng đáp.
Năm nghìn đồng xu. Tô Tiểu Bồi tính toán một chút, màn thầu khó tính, bỏ đi, đổi sang bánh bao. Năm đồng xu một chiếc bánh bao, năm nghìn đồng xu thì được một nghìn chiếc bánh bao, mỗi bữa năm chiếc bánh bao, một ngày mười lăm chiếc. Ái chà, gần được hai tháng trời.
Nếu như chỉ ăn màn thầu, thêm vào tiền chi cho y phục đi lại, tiết kiệm chi tiêu, năm lượng bạc có thể cầm cự được hai tháng không?
Cô nương.
Nhiễm Phi Trạch cất tiếng gọi. Nhìn nàng ta nhíu mày suy nghĩ, chàng lại cảm thấy nàng thật sự đáng thương.
Tráng sĩ, chúng ta đi bắt tội phạm đổi bạc đi.
Hiện tại bộ dạng cô nương như thế này, không bị người ta coi là trộm bắt đi đã là may lắm rồi, bắt tội phạm thế nào được?
Tô Tiểu Bồi mím môi, cô nói
chúng ta
đương nhiên là lời khách khí, cô đâu có biết võ, khi còn nhảy nhót nhanh nhẹn được còn chẳng thể xông lên tuyến đầu bắt trộm, huống hồ bây giờ tàn tạ đến mức chỉ còn lại nửa cái mạng. Cô chỉ tỏ ra khách khí thôi, thực sự rất hy vọng Nhiễm Phi Trạch có bản lĩnh giành được năm lượng bạc kia.
Đương nhiên rồi, chẳng phải chàng rất có bản lĩnh đấy sao. Chàng chỉ dùng một cước đã nhanh nhẹn đá cô xuống khỏi cây, sau đó lại dùng y phục cuốn cô lại khi cô đang rơi xuống, chiêu thức đó chắc không phải ai cũng có thể làm được. Tuy không hiểu biết nhiều về lĩnh vực này, nhưng Tô Tiểu Bồi rất tin tưởng chàng có bản lĩnh bắt tội phạm.
Cô nương, bắt tặc tử là chuyện nhỏ, trước mắt nên tìm chỗ dừng chân trước đã.
Nhưng chúng ta chỉ có mười lăm đồng xu…
Cô thật sự rất muốn cổ vũ chàng đi giành năm lượng bạc kia.
Cô nương đi cùng ta sao?
Nhiễm Phi Trạch tỏ ra không hứng thú lắm với chuyện bắt tội phạm.
Tô Tiểu Bồi nhìn biểu cảm của chàng, thở dài, nói:
Mười lăm đồng xu cũng chẳng khác gì không có đồng nào.
Lời cô nương nói rất đúng.
Dựa vào mười lăm đồng xu đã có thể ở trước mặt cô ngẩng đầu ưỡn ngực rồi, cô thực sự là rất thảm.
Nghĩ lại ở thế giới hiện đại, dù sao cô cũng là phần tử trí thức, là một nhân tài, dù không dám nói là có thân phận địa vị gì, nhưng người và việc cần cầu cạnh cô cũng không phải là ít, mọi người đều khách khí với cô, cô chẳng bao giờ phải phiền não về vấn đề tiền bạc cả.
Bây giờ thì tốt rồi, mười lăm đồng xu mà thôi, năm chiếc màn thầu mà thôi…
Tô Tiểu Bồi chẳng có cách nào khác, chỉ có thể đi cùng Nhiễm Phi Trạch. Nhiễm Phi Trạch đến trước một quán rượu, bảo Tô Tiểu Bồi đợi ở ngoài, chàng đi vào trong, một lát sau đi ra, lắc đầu nói:
Chỗ này không nhận làm công ngắn hạn, chúng ta tìm chỗ khác.
Tô Tiểu Bồi gật đầu, kéo chân đau tiếp tục đi. Đừng nói tìm chỗ tiếp theo, cho dù phải tìm n chỗ cô cũng không thể phản đối. Hỏi liền một lúc ba nơi, đều không có kết quả khả quan, tâm trạng Tô Tiểu Bồi như rơi xuống vực thẳm, cẳng chân cô thực sự sắp đứt ra rồi, bàn chân chắc chắn đã trầy rách, cô bắt đầu tự nhủ, có phải hôm nay cô sẽ cùng tráng sĩ ân công trở thành hai con quỷ nghèo đói rách rưới nơi đầu đường không.
Đi thêm một đoạn nữa, cô không kìm được, hỏi:
Tráng sĩ, huynh nói xem nếu chúng ta quay lại tìm nhà Đường cô nương, nói về khó khăn của chúng ta, gia đình cô nương ấy có thể thu giữ chúng ta không?
Nhiễm Phi Trạch lắc đầu.
E là không tiện làm phiền.
Tô Tiểu Bồi thở dài, lòng thầm dự tính kết quả xấu nhất. Lúc này Nhiễm Phi Trạch lại vào một quán rượu nữa, chủ quán nói với chàng vài câu, lại liếc sang Tô Tiểu Bồi ở góc khuất ngoài cửa, suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu.
Tô Tiểu Bồi phấn chấn tinh thần, nhưng lại không dám ôm hy vọng quá lớn, cô chờ đợi thêm hồi lâu, Nhiễm Phi Trạch mới nói chuyện xong. Ra gặp cô, chàng nói:
Tạp công của tiệm này vừa khéo bị thương ở chân không cách nào đi làm được nên thiếu nhân lực. Nhưng chỗ ông ta không có nhiều phòng thừa, chỉ còn một gian phòng trước đây làm phòng chứa củi còn trống, cô nương có muốn ở lại không?
Tô Tiểu Bồi gật đầu lia lịa.
Tráng sĩ đi đâu, ta sẽ theo đó.
Lông mày Nhiễm Phi Trạch co giật liên hồi, trong lòng không khỏi oán thán về khí phách hào hùng của cô nương này, hơn nữa còn nghiêm túc như vậy, đúng thật là chàng chưa từng gặp qua.
Cứ như vậy, Nhiễm Phi Trạch dắt Tô Tiểu Bồi vào sống trong phòng chứa củi ở hậu viện.
Phòng chứa củi không lớn, cũng không sạch sẽ gì, bên trong không có củi mà chất đầy những thứ đồ linh tinh. Ông chủ quán rượu này họ Tống, ông ta ba hoa khoác lác một chặp về chuyện làm ăn của quán, lại nói ông ta có lòng tốt mới thu giữ bọn họ, chứ chỗ ông ta cũng chẳng lo không mời được tạp công, tiếp đó nói căn phòng này của ông ta khá tốt, để củi thì hơi lãng phí, cho nên mới chất một hàng củi ra sân, dành chỗ làm phòng khách, những người không có nhiều tiền muốn ở lại trong tiệm thì rất thích hợp, tuy thế vẫn chưa sửa xong. Hôm nay bọn họ cầu một chỗ an thân, thì chỉ có phòng này thôi. Ông ta nói lát nữa sẽ đưa giường đến, bảo Nhiễm Phi Trạch tự lắp mà nằm.
Khi ông chủ Tống nói chuyện, thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn Tô Tiểu Bồi. Tô Tiểu Bồi trốn sau chiếc tay nải lớn của Nhiễm Phi Trạch, vừa nghe vừa cẩn thận quan sát cử chỉ biểu cảm của ông ta.
Ông chủ Tống nói xong, lại bảo Nhiễm Phi Trạch rằng tạp công nhà ông ta hai ngày nay không đi làm, nên củi vẫn chưa bổ, Nhiễm Phi Trạch thu dọn xong rồi thì mau đi làm việc, ông ta đang đợi dùng củi đó.
Nhiễm Phi Trạch chờ ông ta đi rồi, nói với Tô Tiểu Bồi:
Chớ để tâm, ông ta nhìn cô nương chỉ vì hiếu kỳ thôi, bộ dạng của cô nương thực sự là hơi cổ quái.
Không, biểu cảm của ông ta là khinh bỉ, coi thường, ông ta nhìn ta thấy buồn nôn.
Nhiễm Phi Trạch không ngờ Tô Tiểu Bồi thẳng thắn như vậy nên khá sững sờ. Tô Tiểu Bồi không muốn nói nhiều về chuyện này nữa, bây giờ cô còn có việc gấp hơn.