Chương 5
-
Vạn Dặm Tìm Chồng
- Minh Nguyệt Thính Phong
- 7196 chữ
- 2020-02-01 11:00:10
Dịch: Lam Nguyệt
Nguồn: NXB Phụ Nữ
Lần xuyên không này còn thảm hơn lần trước.
Tô Tiểu Bồi đang ngủ ngon, đột nhiên cảm thấy không sao thở được, xung quanh ẩm ướt, lạnh buốt như băng.
Cô đang ở dưới nước!
Tô Tiểu Bồi vô thức mở mắt ra, không cẩn thận há miệng, nước lạnh tràn vào miệng cô. Vừa vùng vẫy, Tô Tiểu Bồi vừa cố trấn tĩnh lại.
Cô lại xuyên không rồi sao?
Cô không trấn tĩnh nổi, hình như cô sắp chết đuối rồi.
Đúng là thê thảm, không đến mức vừa xuyên không qua đây liền chết luôn, sau đó lại xuyên về, sau đó lại xuyên qua rồi chết, sau đó lại xuyên về…
Phổi Tô Tiểu Bồi đã hết dưỡng khí, sắp nổ tung đến nơi. Cô bắt đầu hoảng loạn, chân tay khua khoắng, bơi lên trên theo bản năng.
Mặt nước, không khí.
Cuối cùng cũng trồi lên khỏi mặt nước, cô tham lam hít vào từng ngụm khí lớn.
Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.
Dòng nước xiết đẩy cô về phía trước, tiếp tục kéo cô xuống dưới.
Cô vật lộn, vùng vẫy, cô cảm thấy mình chẳng còn sức lực nữa, liền lớn tiếng kêu cứu.
Một bóng người lướt qua bờ sông, Tô Tiểu Bồi nhìn không rõ, nhưng cô càng gắng sức hét tiếp.
"Cô nương." Bóng người đó chạy đến bên bờ cách chỗ cô gần nhất, Tô Tiểu Bồi nghe rõ giọng nói của chàng, suýt chút nữa thì xúc động đến mức rơi cả nước mắt.
"Tráng sĩ!"
Dựa trời dựa đất chẳng bằng dựa vào tráng sĩ!
"Tráng sĩ cứu mạng!"
Nếu như có hoạt động bình chọn "thanh niên tốt bụng đáng tin cậy", nhất định cô phải bỏ một phiếu cho Nhiễm Phi Trạch.
Dòng nước chảy xiết, Nhiễm Phi Trạch không hề vội vàng lao xuống nước cứu người, chàng nhảy mấy bước lên phía trước đón đầu, lật tay một cái, thân cây trên bờ lập tức bị quật gãy.
Cây lớn đổ xuống nước, Tô Tiểu Bồi bị dòng nước đánh dạt lên thân cây.
Cô không màng đau đớn, một tay ôm chặt lấy thân cây, lớn tiếng hét: "Tráng sĩ cứu mạng!"
Nhiễm Phi Trạch khẽ đạp vào thân cây, nhảy đến giữa sông, tóm lấy cánh tay của Tô Tiểu Bồi, lại nhảy lên bờ nhanh như bay.
Trong lúc Tô Tiểu Bồi còn đang sợ Nhiễm Phi Trạch không tóm chắc khiến cô rơi xuống lòng sông, thì hai chân đã giẫm lên mặt đất rồi.
"Cô nương vẫn ổn chứ?"
Tô Tiểu Bồi vô thức gật đầu, nhưng vẫn còn hồn siêu phách tán, trên người vừa ướt vừa lạnh, không kìm được run lên cầm cập.
"Cô nương?" Nhiễm Phi Trạch lại gọi cô.
Tô Tiểu Bồi vòng hai tay ôm lấy thân mình, ngước mắt lên nhìn chàng, nhìn thấy sự quan tâm trong mắt chàng, trong lòng bất giác hơi cảm động.
"Tráng sĩ." Cô đáp lại một tiếng, lúc này mới phát hiện giọng nói của mình cũng run rẩy rất dữ dội.
Nhiễm Phi Trạch kéo cô vào giữa rừng cây, tìm chỗ trống trải sạch sẽ bảo cô ngồi xuống. Sau đó chàng đi một vòng, chẳng mấy chốc đã vác một đống cành cây khô quay lại. Tô Tiểu Bồi lúc này đã trấn tĩnh lại, cô nhìn động tác của Nhiễm Phi Trạch, không rõ chàng làm thế nào mà chẳng mấy chốc đã tạo ra một đống lửa rồi.
Đống lửa cháy bập bùng trước mặt, cô dần dần cảm thấy ấm áp hơn.
"Cô nương đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tráng sĩ làm thế nào mà tìm được ta?"
Hai người đồng thanh cất tiếng hỏi, hỏi xong thì cùng ngẩn ra.
Nhiễm Phi Trạch mỉm cười, đáp lời trước: "Ta quay lại hậu viện quán rượu, không nhìn thấy cô nương liền biết là có chuyện chẳng lành. Mái hiên góc tường trong sân có dấu giày để lại, đoán chắc có người nhảy vào chỗ đó, ta liền nhảy ra ngoài. Phía sau là con ngõ tối, ta đi lại mấy vòng xung quanh, lại chạy ra xa thêm một chút, cũng không nhìn thấy có bất cứ chỗ nào khác thường, quay lại hỏi ông chủ Tống. Ông ta nói trước đó chỉ có Đường cô nương đến tìm cô nương nói chuyện, sau đó thấy cô nương tiễn Đường cô nương ra ngoài rồi lại quay về, sau đó thì không có người nào vào hậu viện nữa."
Tô Tiểu Bồi gật đầu, nói: "Ta tiễn Đường cô nương ra ngoài, sau khi quay vê, vừa muốn vào phòng thì bị bịt miệng và đánh ngất từ phía sau." Nói đến đây thì cô nhớ ra, vội xoa xoa gáy, thực sự hơi đau, nhưng khi ở thời hiện đại lại chẳng hề cảm thấy khó chịu gì. Cô lại nhìn trên người, vẫn đang mặc bộ y phục lúc cô bị bắt cóc.
Cô ngập ngừng một chút, tiếp tục nói: "Đến khi ta tỉnh lại, phát hiện mình đang bị bao vải gai chụp lên, kẻ bắt cóc kia đặt ta xuống bờ sông rồi bỏ đi thăm dò, ta liền nhân cơ hội vùng thoát ra ngoài, nhưng bị hắn phát hiện đuổi theo, xô đẩy một hồi, ta liền rơi xuống sông."
"Cô nương nhìn thấy hình dáng của hắn chứ?"
Tô Tiểu Bồi nhìu mày cẩn thận suy nghĩ, cô dùng bao vải gai ném về phía hắn, quay người đá hắn, nhưng hình như không chú ý lắm đến mặt hắn cô nghĩ mãi vẫn không nhớ ra tướng mạo của hắn, liền lắc đầu.
Nhiễm Phi Trạch lại nói: "Ta nghe ông chủ Tống nói như vậy, liền đi tìm Đường cô nương, muốn hỏi cô nương ấy xem có thấy cô nương có điều gì khác lạ, hay nhìn thấy người khác trong hậu viện không, cô nương ấy nói không có. Nhưng trong lúc nói chuyện cô nương ấy tỏ ra rất hoảng loạn, ta cảm thấy kỳ lạ, ngẫm nghĩ một chút, có lẽ là cô nương ấy nhớ lại chuyện từng bị bắt cóc, thế là ta liền lên núi tìm kiếm cô nương. Lời đồn trong trấn đều nói sơn tặc bắt cóc người rồi mang vào trong núi hãm hại, tuy ta không biết tung tích của hắn, nhưng vẫn muốn lên núi xem sao."
"Tráng sĩ." Tô Tiểu Bồi suýt chút nữa thì nhào đến ôm lấy cánh tay của chàng, cảm kích đến rơi nước mắt, người tốt ơi, chàng không chỉ là người lương thiện, mà còn có trực giác nhạy bén. Nếu không, cô thật sự sẽ lại phải chết một lần nữa.
"Cô nương chớ hoảng." Nhiễm Phi Trạch bỏ thêm ít cành khô vào đống lửa, để ngọn lửa cháy mạnh hơn. "Cô nương là người phúc lớn mệnh lớn, ta chậm trễ lâu như vậy, vốn nghĩ cứ coi như lên núi rồi cũng khó tìm thấy cô, nhưng bất luận thế nào vẫn phải thử xem sao, chỉ không ngờ rằng vừa đi đến gần chỗ này đã nghe thấy tiếng hét của cô nương, mới có thể cứu cô nương được."
"Tráng sĩ có nhìn thấy người nào khác không?"
"Không có ai cả." Nhiễm Phi Trạch biết cô nói đến ai, liền lắc đầu. "Xung quanh không có người nào, cũng chẳng thấy có điều gì khác thường, nếu không phải đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu của cô nương, ta đã đi lên chỗ cao hơn rồi."
Tô Tiểu Bồi nhíu chặt chân mày, vậy cô rơi xuống nước bao lâu rồi? Nếu như vừa mới rơi xuống nước liền được cứu lên, tên bắt cóc sẽ không biến mất nhanh như vậy. Nguyệt Lão nói cô chết rồi sẽ quay lại, không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, phát hiện mặt trời đã ngả về tây.
"Cô nương, sơn tặc hung hăng càn quấy như thế này, ta không thể dung thứ cho hắn, ta đưa cô nương quay lại quán rượu rồi lại nghĩ cách lên núi bắt hắn."
"Tráng sĩ, chẳng phải huynh đã từng nói, núi Thiên Liên vì trải dài miên man mà có tên này, sào huyệt của sơn tặc nếu mà dễ dàng tìm được, quan phủ chẳng phải sớm đã bắt được người rồi sao?"
"Hắn ta lâu chưa xuất hiện, không có đầu mối thì cũng đành thôi, hôm nay hắn vừa mới bắt cóc người, đi lại ở trong khu rừng này, chắc chắn sẽ lưu lại đầu mối. Ta đưa cô nương quay về trước, rồi trở lại tìm kiếm một chút."
"Tráng sĩ." Tô Tiểu Bồi lo lắng nắm lấy cánh tay của Nhiễm Phi Trạch. "Tráng sĩ đừng đưa ta quay lại."
"Vì sao?"
"Nếu như ta đã rơi xuống nước mất mạng, việc này sẽ dễ điều tra hơn rất nhiều."
Nhiễm Phi Trạch nhướn mày khó hiểu.
"Tráng sĩ, sau khi ta rơi xuống nước, bị sợ hãi một phen, trái lại ta đã nhớ ra rồi."
"Nhớ ra chuyện gì?"
"Ta tên là Tô Tiểu Bồi, quê hương ở phía đông xa xôi, phụ thân ta cũng là một bổ khoái. Phụ thân ta có bản lĩnh nhìn người đoán ý, ông đã đem những bản lĩnh này truyền thụ hết cho ta. Ta đến đây, là để tìm người."
"Vậy vì sao cô nương lại ở trên cây?"
"Ta…" Đúng rồi, tại sao mình lại ở trên cây nhỉ?
"Hôm đó ta đi qua ngọn núi này, không ngờ lại gặp gấu hoang truy đuổi, trong tình thế nguy cấp, không biết làm sao lại leo lên cây, sau đó gấu bỏ đi, ta mới nhận ra mình không sao xuống nổi, sau đó mệt mỏi quá mức, liền ngủ quên ở trên cây."
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch cũng đang nhìn cô. Trên thực tế, Nhiễm Phi Trạch rất muốn nói rằng gấu biết leo cây, nhưng nhìn vào đôi mắt long lanh trong trẻo của Tô Tiểu Bồi, chàng lại thôi.
Nàng nói dối, chàng biết, nhưng chàng không muốn bóc mẽ.
"Cô nương nói với ta những lời này, là vì trong lòng cô nương đã có chủ ý đối với chuyện bắt tên sơn tặc."
Tô Tiểu Bồi gật đầu, chàng quả nhiên là người thông minh.
"Đúng vậy. Tráng sĩ, bố ta, ý ta là cha ta đã từng dạy ta làm thế nào để bắt người xấu, ta biết phải bắt tên sơn tặc này như thế nào."
"Cô nương, mời nói."
"Sự việc này, có lẽ có liên quan đến Đường cô nương."
"Đường cô nương chẳng phải cũng từng bị sơn tặc hại sao? Sự việc này dù sao người người đếu biết."
"Đúng, cho nên, cô nương ấy bị bệnh rồi, cô nương ấy không khống chế nổi bản thân mình. Tráng sĩ, huynh tin ta đi, ta rất chắc chắn. Tráng sĩ chắc là biết Đường cô nương nói cô nương ấy không nhớ chỗ của sơn tặc."
Nhiễm Phi Trạch gật đầu, chuyện này chàng cũng đã nghe nói.
Tô Tiểu Bồi nói: "Cho nên, ta không thể quay lại chỗ của ông chủ Tống nữa, cần phải để mọi người đều tưởng rằng ta đã chết. Nếu như Đường cô nương biết ta đã chết, vậy sẽ có tác dụng trợ giúp cho cô ấy nhớ lại chuyện của sơn tặc."
Là như vậy sao? Nhiễm Phi Trạch bán tín bán nghi, đối với việc có người nhớ được chuyện từ quá khứ đến hiện tại, nhưng lại quên mất chuyện trong một khoảng thời gian nào đó chàng cũng không tin lắm, bây giờ Tô Tiểu Bồi lại nói nàng ta chết rồi Đường Liên sẽ có thể nhớ ra được thì chàng càng cảm thấy rất khó hiểu.
Có điều không biết vì sao, Tô Tiểu Bồi tuy cổ quái, nhưng lời của nàng vẫn có chút sức thuyết phục. Chàng nghĩ, có lẽ Tô cô nương này cho rằng giữa Đường cô nương và nàng ấy có tình nghĩa hoạn nạn, cho nên nếu như nàng ta bị sơn tặc hại chết rồi, Đường cô nương sẽ bị kích thích đột nhiên nhớ ra chuyện cũng chưa biết chừng.
"Vậy cô nương dự định đến nơi nào?"
"Ta nghe theo sự an bài của tráng sĩ." Tô Tiểu Bồi lại giở trò cũ, nói chuyện thì khách khí, thực tế là đem vấn đề khó ném cho Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch cười. "Cô nương sau khi nhớ lại chuyện cũ, da mặt thật sự càng dày hơn đấy."
Tô Tiểu Bồi khẽ ho hai tiếng, làm bộ nói: "Tráng sĩ hãy bỏ qua cho."
"Nào dám, nào dám. Vậy cô nương phải đợi thêm một chút."
"Đợi cái gì?"
"Đợi trời tối rồi ta mới có thể lặng lẽ đưa cô nương quay lại trấn. Nếu không thì, lẽ nào cô nương muốn cứ như vậy tránh trong núi này?"
Tô Tiểu Bồi đương nhiên không muốn ở trong núi. Trời tối, Nhiễm Phi Trạch cõng cô, lẳng lặng quay lại trấn Thạch Đầu.
Không sai, lần này Nhiễm Phi Trạch không chê bai mà cõng Tô Tiểu Bồi quay lại.
Một là bởi chân của Tô Tiểu Bồi đi chậm sợ lỡ dở chuyện, hai là chàng phải thi triển kinh công tránh tai mắt người khác, nếu đưa theo Tô Tiểu Bồi chậm chạp lề mề, thì chẳng tài nào tránh nổi.
Tô Tiểu Bồi ở trên lưng chàng vẫn hỏi: "Tráng sĩ trước đây từng bị cô nương áo đỏ bức hôn?"
"Cứu được người, khiến cho người ái mộ, chẳng biết làm sao."
Xí, đúng là đồ kiêu ngạo.
Tráng sĩ yên tâm." Ý của Tô Tiểu Bồi là mình sẽ không ăn vạ chàng về điều này.
"Cô nương khách khí." Lời nói khách sáo này vẫn khiến Tô Tiểu Bồi muốn cho chàng ăn đòn, tráng sĩ thật sự là rất bản lĩnh.
Tô Tiểu Bồi thở dài. Đây là lần thứ hai cô đến thế giới này, lần này đã có chuẩn bị tâm lý tốt hơn rất nhiều. Người cô gặp được, không phải là Trình Giang Dực thì chính là người sẽ đưa cô đi tìm Trình Giang Dực, dù là Đường Liên hay Nhiễm Phi Trạch, bọn họ chẳng phải đều muốn đưa cô đi tìm tên sơn tặc kia hay sao?
Trình Giang Dực, anh thực sự đã sa đoạ thành sơn tặc tội ác chất chồng rồi sao?
Nhiễm Phi Trạch lặng lẽ cõng Tô Tiểu Bồi vào nha môn.
Trấn Thạch Đầu nhỏ hẹp, nha môn chẳng qua cũng chỉ là một khu nhà ba phòng, phía trước để làm việc, phía sau để ở. Hương quan và năm vị công sai là toàn bộ công chức trong nha môn.
Mấy ngày nay bởi vì ầm ĩ chuyện treo thưởng bắt tội phạm, cho nên có hai vị quan sai cấp trên ở thành phủ ở lại nha môn này. Đêm hôm khuya khoắt, trong sân của nha môn đột nhiên xuất hiện hai người còn sống sờ sờ gõ cửa phòng, doạ cho họ giật thót mình.
Vẫn chưa đem hai người này đi thẩm vấn cẩn thận, thì nhìn thấy một trong hai người lấy ra lệnh bài, nói là được bổ khoái Bạch Ngọc Lang gửi gắm.
Một vị bổ khoái tên Lư Hưởng nhìn thấy, xác nhận là đúng, lập tức biết người này chính là Nhiễm Phi Trạch. Y nghe Bạch Ngọc Lang kể rất nhiều chuyện về Nhiễm Phi Trạch, vốn cho rằng nhân vật này chắc đã có tuổi rồi, không ngờ lại trẻ thế này.
Nhiễm Phi Trạch đã gặp qua Hương quan, nói vài câu khách sáo với mấy vị đại ca bổ khoái công sai, sau đó chuyển về chủ đề chính. Chàng chỉ sang Tô Tiểu Bồi, nói vị cô nương này bị người ta bắt cóc, được chàng cứu về, nhưng tên bắt cóc đã không thấy bóng dáng đâu, bọn họ đến báo quan, hy vọng quan sai có thể nghĩ cách sắp xếp đi bắt người.
Mấy vị quan sai vừa nghe lại thấy cô nương bị bắt cóc thì đều giật mình, vội nói tên ác ôn cưỡng hiếp giết hại nữ tử kia quả thật là đã đến trấn Thạch Đầu. Lưu Hưởng nói sẽ nhanh chóng sai người đi báo tin cho Bạch Ngọc Lang và Tần Bổ đâu.
Tô Tiểu Bồi lắc đầu, nói: "Kẻ bắt cóc ta, không phải là tên tội phạm trong cáo thị treo thưởng. Ta đoán, tám, chín phần là tên sơn tặc đã bắt cóc Đường cô nương."
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không tin tưởng lắm.
"Cô nương nhìn thấy hình dáng của tên tội phạm đó?"
Tô Tiểu Bồi lắc đầu.
"Vậy cô nương làm thế nào biết được?"
"Kẻ bắt cóc ta và tên tội phạm giết người liên hoàn trong cáo thị có phương thức hành động hoàn toàn khác nhau, tuyệt đối không thể nào là cùng một người được."
Mọi người tiếp tục ngơ ngác nhìn nhau, lời này có chỗ nào không đúng lắm! Hiểu mà lại như không hiểu. Nữ tử này có mái tóc ngắn, ăn vận chẳng ra thể thống gì, trông giống một cô tử hoàn tục, cách nói chuyện thật sự rất cổ quái.
"Phụ thân của Tô cô nương là vị bổ khoái tiếng tăm lừng lẫy, Tô cô nương nhận được chân truyền của ông ấy, học được không ít bản lĩnh. Các đại nhân hãy thử nghe lời của cô nương ấy xem sao." Nhiễm Phi Trạch vừa lên tiếng khẩu khí đã rất lớn.
Bổ đầu tiếng tăm lừng lẫy? Cô nhận được chân truyền học được không ít bản lĩnh?
Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch, đúng là cô đã nói với chàng mấy câu kiểu thế này, nhưng cách nói của cô rõ ràng khiêm tốn hơn nhiều. Sự việc đến miệng của Nhiễm Phi Trạch tại sao lại bị biến đổi rồi? Chàng nói chắc như đinh đóng cột, còn có một biểu cảm nghiêm túc vô cùng, suýt nữa ngay bản thân cô cũng tin luôn rồi.
Nhiễm Phi Trạch điềm tĩnh mỉm cười với cô, người khác hẳn sẽ tưởng là chàng đang khích lệ kẻ đàn bà con gái này biểu đạt suy nghĩ của mình.
Tô Tiểu Bồi nhếch miệng, không cười nổi, cô quay đầu nói với mấy vị quan sai kia: "Các vị đại nhân, ta và Nhiễm tráng sĩ sẽ bàn bạc một chút."
Cô kéo Nhiễm Phi Trạch sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Bổ đầu danh tiếng lẫy lừng? Tráng sĩ nói chuyện tự phụ như vậy, nhỡ cuối cùng không làm nên chuyện thì phải làm thế nào?"
"Vậy thì ta cũng bị cô nương lừa dối, chẳng biết làm thế nào."
Tô Tiểu Bồi quay lưng về phía mấy quan sai nên có thể yên tâm mặc cho mặt mình xị xuống. Hoá ra chẳng biết làm thế nào của chàng là như thế này sao?
Thôi bỏ đi, không tiếp tục truy cứu thái độ của chàng nữa, nếu không biết bao giờ mới xong chuyện.
"Tráng sĩ, ta dự định như thế này, làm phiền tráng sĩ lát nữa đi đến Đường gia một chuyến, nói với Đường cô nương rằng không tìm được ta, cũng không biết ta đã đi đâu rồi, con người ta cổ quái, đi rồi cũng không chào hỏi, huynh không muốn quản nữa, chỉ đến nói với cô nương ấy một tiếng. Sau đó bảo mấy vị quan sai đại nhân phục sẵn ở bên ngoài Đường gia trông chừng xem Đường Liên cô nương trong hai ngày này tiếp xúc với những người nào. Nam tử cô nương ấy lén lút đi tìm, hoặc là nam tử lén lút đến tìm cô ấy, tám, chín phần chính là tên sơn tặc kia."
"Điều này là thế nào?"
"Ta chết rồi, sơn tặc không bắt được người, đương nhiên sẽ lại liên hệ với cô nương ấy. Huynh không tìm được anh ta, không quản chuyện này nữa, cô nương ấy mới dám yên tâm tiếp xúc với sơn tặc. Đường Liên là nhân chứng duy nhất nhận được bộ dạng của sơn tặc đó, cái chết của ta sẽ khiến cô nương ấy áy náy, bị áp lực, như thế bọn huynh bắt được người rồi, khi thẩm vấn mới có thể công phá vào phòng tuyến trong lòng cô nương ấy."
Nhiễm Phi Trạch hơi nhíu mày. "Cô nương chắc chắn là Đường cô nương thật sự có liên quan đến chuyện sơn tặc bắt cóc mình ư? Cô nương ấy cũng là người bị sơn tặc bắt cóc, đến giờ ở trong trấn thanh danh bị tổn hại, gần như chẳng có đất dung thân, cô nương ấy làm sao lại đi giúp đỡ tên tôi phạm đó gây án được? Nếu như tên ác nhân đó lại đến tìm, cô nương ấy hẳn phải hô hoán ầm lên gọi người đến bắt hắn mới đúng chứ?"
"Tráng sĩ, huynh tin ta đi." Tô Tiểu Bồi cũng không biết giải thích thế nào, thời gian cấp bách, nếu như không bố trí sớm, sơn tặc đã gặp mặt Đường Liên rồi, vậy cơ hội bọn họ bắt được hắn sẽ trở nên rất nhỏ.
Nhiễm Phi Trạch ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu: "Được thôi, tin tưởng cô nương cũng không sao cả."
Tô Tiểu Bồi mừng rỡ, nói tiếp: "Vậy những lời này, vẫn phải cảm phiền tráng sĩ đi nói với các vị quan sai đại nhân kia, ta là đàn bà con gái nói ra không thể nào có sức nặng bằng tráng sĩ được, bọn họ chắc chắn nghe lởi huynh hơn."
Nhiễm Phi Trạch biết nàng nói có lý, cùng là lời nói giống nhau, nhưng chàng nói và nàng nói thực sự là độ tin cậy cách biệt nhau rất lớn. Quan trọng hơn, những lời lẽ kinh thiên động địa này của nàng, chàng tin, nhưng người khác chưa chắc đã vậy. Cho nên so với việc dùng lý lẽ biện giải của nàng, chi bằng đổi lại theo cách của chàng thì có tác dụng hơn.
Chàng kẽ gật đầu, đưa Tô Tiểu Bồi quay lại, nói với mấy vị quan sai: "Các vị đại nhân, Tô cô nương đã nói rõ với tại dạ những điều cô ấy trải qua khi bị bắt cóc, thật sự là nguy hiểm vạn phần, nhưng hung phạm treo thưởng thích nữ tử là thiên kim nhà giàu xinh đẹp trẻ trung, điểm này thực sự là khác biệt quá lớn so với Tô cô nương."
Lời này mà chàng cũng nói ra được, tuy đúng sự thực nhưng mà quả thật rất khó lọt tai. Tô Tiểu Bồi mím môi, bỏ qua cho chàng, cẩn thận quan sát phản ứng của mấy vị quan sai.
Nhiễm Phi Trạch tiếp tục nói: "Tại hạ tình cờ gặp Đường cô nương ở trên núi, cứu cô nương ấy quay về, hôm nay lại cứu được Tô cô nương, theo như tại hạ thấy, địa điểm phạm tội và thủ đoạn của tên nghi phạm này, thực sự giống với kẻ bắt cóc Đường cô nương hơn. Tên sơn tặc này ngông cuồng, nhiều lần gây án hãm hại các cô nương yếu đuối, tại hạ lực mỏng thế cô, lần này vẫn phải dựa vào các vị đại nhân bắt hắn trừng trị theo pháp luật, để yên lòng dân."
Tô Tiểu Bồi thật sự muốn vỗ tay biểu dương tráng sĩ tiên sinh quá, vừa phân tích tình hình, vừa thể hiện sự khiêm nhường, đề cao kẻ khác khiến đối phương vui mừng, người này đúng là rất có tài ăn nói.
Mấy vị quan sai rõ ràng rất hài lòng, tất cả đều gật đầu.
Nhiễm Phi Trạch lại nói: "Các đại nhân đã nguyện đứng ra làm chủ cho dân, tại hạ cũng thấy an lòng rồi. Tô cô nương vừa mới bị bắt cóc, chứng tỏ tên tội phạm đã manh động, đúng là thời cơ để tìm hắn. Vừa rồi tại hạ và Tô nương đã đưa ra một kế hoạch, các đại nhân nghe thử xem có được không."
Các quan sai đương nhiên là muốn nghe, thế là Nhiễm Phi Trạch tiếp tục: "Tô cô nương bị tên sơn tặc này truy đuổi, sảy chân rơi xuống nước, tên tội phạm tưởng rằng cô nương ấy đã bỏ mang. Tên tội phạm không bắt được người, đương nhiên trong lòng không cam tâm chịu sự đả kích này, hắn rất có khả năng sẽ lại hạ thủ với Đường cô nương. Mong các đại nhân chịu khó ăn vận thường phục, theo dõi ở bên ngoài Đường gia, nếu như Đường cô nương có tiếp xúc với nam tử nào khả nghi, thì hãy bắt người đó về, có thể sẽ có thu hoạch."
Hương quan nghe thấy, liền gật đầu lên tiếng: "Điều này cũng khá có lý. Khi Đường cô nương mất tích, bọn ta tìm kiếm nhiều ngày cũng không có manh mối, hiện giờ chỉ có thể thử một lần xem sao."
Nhiễm Phi Trạch lại nói: "Đường cô nương không còn nhớ chuyện khi bị bắt cóc nữa, có thể cũng không nhớ được tướng mạo của tên ác nhân đó, nếu như hắn biết rõ điểm này, tiếp cận Đường cô nương lừa gạt cô ấy, sợ là Đường cô nương cũng sẽ không kinh hãi kêu cứu, điều này vẫn phải xin các đại nhân lưu tâm nhiều hơn. Đường cô nương hiện giờ gặp phải hoàn cảnh này, nam tử bình thường sẽ không tiếp cận với cô nương ấy, cho nên …"
Chàng nói hết câu, nhưng Lưu Hưởng đã hiểu, bèn tiếp lời: "Điều này ta rõ rồi, phàm có hiềm nghi, bọn ta sẽ đưa hết về thẩm vấn là được."
Nhiễm Phi Trạch gật đầu. "Ta sẽ quay lại núi điều tra, tên sơn tặc đó vừa mới bắt người lên núi, chắc sẽ lưu lại chút dấu vết, cũng tiện tìm thêm chứng cứ."
Cứ như thế, mọi người sắp xếp tỉ mỉ kế hoạch, sau đó chia nhau ra hành động.
Nhiễm Phi Trạch đến Đường gia nói cho Đường Liên biết Tô Tiểu Bồi đã mất tích, Đường Liên cụp mắt lộ vẻ bất an, thiết tha cảm ơn. Nhiễm Phi Trạch nhìn biểu cảm của nàng ta, thật khó tin nàng ta có liên quan tới sự việc này. Nhưng chàng càng hiếu kỳ hơn đối với sự tự tin chắc như đinh đóng cột của Tô Tiểu Bồi.
Các quan sai thay xong thường phục, nhân lúc đêm tối lẻn đến gần Đường gia giám sát.
Hương quan bố trí cho Tô Tiểu Bồi ở trong nhà, do nương tử của ông ta chăm nom, lại dặn dò người nhà giữ kín miệng rồi vội vã ra ngoài nghe ngóng tin tức.
Nhiễm Phi Trạch sau khi rời khỏi Đường gia thì giống như người nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn quay lại quán rượu nhỏ của ông chủ Tống.
Đêm trôi qua rất nhanh, không có chuyện gì xảy ra cả.
Trời vừa sáng, Nhiễm Phi Trạch liền xin ông chủ Tống cho nghỉ để lên núi. Các quan sai vẫn nghiêm túc theo dõi, vốn cho rằng sẽ vất vả canh chừng mấy ngày mới được, không ngờ mới có nửa ngày sự việc đã có tiến triển.
Trưa hôm nay, các nhà đều đã ăn cơm xong, liền quay lại với công việc còn đang dang dở ban sáng, bên ngoài Đường gia yên tĩnh vắng vẻ, không một bóng người. Đường Liên đột nhiên ra khỏi cửa, mang y phục đến giếng sau nhà giặt giũ. Chẳng mấy chốc, một nam nhân bán hàng rong đi đến, thấy Đường Liên ở đó, liền cảnh giác nhìn ngó xung quanh, sau đó dừng lại bên cạnh giếng.
Đường Liên và hắn ta nhìn nhau, sau đó nàng ta ôm chiếc chậu đứng lên, đi đến bên cạnh kẻ bán hàng rong nói chuyện.
Tình huống này khá khả nghi. Giữa trưa yên tĩnh, không người, kẻ bán hàng rong ít khi ra ngoài buôn bán, cứ coi như ra ngoài bán hàng, nhưng cũng không thấy hắn rao hàng, chỉ gánh hàng thẳng đến bên giếng. Biểu cảm của Đường Liên kia cũng thực sự kỳ quái.
Mấy vị quan sai tuy không thể liên tưởng khung cảnh này với chuyện sơn tặc và cô nương bị bắt cóc gặp mặt nhưng thực sự là khả nghi, thế là họ cùng xông lên bắt gã nam tử đang quay người muốn chạy trốn với Đường Liên, đưa cả hai về nha môn.
Lúc này Nhiễm Phi Trạch cũng đã quay trở lại, chàng tìm được một vài dấu chân ở gần bờ sông, còn có một hàng dấu chân một lớn một nhỏ giống như truy đuổi, đoán chắc là của tên sơn tặc bắt cóc người và Tô cô nương. Chàng cẩn thận đo lại kích thước dấu chân đó mang về, đối chiếu với kích thước bàn chân của Tô Tiểu Bồi và gã bán hàng rong, vừa khéo giống nhau.
Lúc này Hương quan trong lòng đã tin tưởng hơn, lập tức thẩm tra gã bán hàng rong.
Nhưng gã bán hàng rong một mực khẳng định hắn ta là người bên ngoài đến bán hàng, đi qua giếng nước, thấy có nữ tử ở đó, liền muốn rao bán chút đồ. Hắn không hề biết chuyện bắt cóc người, trước đó cũng chưa từng gặp qua Đường Liên. Hắn nhìn thấy quan sai liền chạy là bởi vì các quan sai không mặc quan phục, hắn tưởng là bọn xấu đến cướp hàng.
Còn Đường Liên thì hoảng loạn, cũng nói là trước kia chưa từng gặp người bán hàng rong đó, nàng ta đi đến nói chuyện với hắn, là muốn hỏi xem hắn ta bán những thứ đồ gì.
Hương quan không tìm ra được sơ hở nào, tuy cảm thấy hai người này đều có vấn đề, nhưng không nói rõ được chỗ nào không thích hợp. Ông ta không thể chỉ dựa vào kích thước dấu chân phù hợp mà định tội cho người ta. Hơn thế nữa, hình dáng của sơn tặc chỉ có một mình Đường Liên biết, nhưng Đường Liên đã sớm bị sợ hãi khiến cho quên hết mọi chuyện. Điều này phải làm thế nào đây?
Tô Tiểu Bồi vẫn đang giả chết, cho nên không thể lộ diện, cô nghe Nhiễm Phi Trạch thuật lại sự việc xong, liền hỏi Nhiễm Phi Trạch gã bán hàng rong đó có phải hơi cổ quái? Ví dụ như tóc ngắn giống như nàng, khẩu âm cũng khác mọi người không.
Nhiễm Phi Trạch hơi ngẩn ra, nói không hề cổ quái. Tô Tiểu Bồi bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, người này chắc chắn không phải là Trình Giang Dực.
Cô bảo Nhiễm Phi Trạch và Hương quan trước tiên đừng để ý đến gã bán hàng rong kia vội, hãy đơn độc thẩm tra Đường Liên.
Nhiễm Phi Trạch dựa theo lời Tô Tiểu Bồi, một mực khăng khăng Đường Liên không hề mất trí nhớ, nàng ta nhớ diện mạo của sơn tặc, nhớ được tất cả mọi sự việc xảy ra ở trên núi.
Đường Liên lắc đầu, cương quyết phủ nhận.
Nhiễm Phi Trạch lại nói Tô Tiểu Bồi không nơi nương tựa chỉ coi Đường Liên là bằng hữu duy nhất, cuối cùng cũng phải chịu sự hãm hại của tên sơn tặc, chết thật oan uổng, nếu Đường Liên không thể chỉ ra hung thủ, Tô Tiểu Bồi ở dưới hoàng tuyền làm sao có thể cam lòng được.
Câu này nhắm trúng vào điểm yếu của Đường Liên, nàng ta đau khổ khóc thất thanh, tâm trạng vô cùng suy sụp. Nàng ta không hề mảy may kinh ngạc khi tối qua Nhiễm Phi Trạch mới nói không thấy bóng dáng của Tô Tiểu Bồi đâu, mà hôm nay lại nói là nàng ta đã chết rồi. Phản ứng của Đường Liên khiến Hương quan và các quan sai đều cảm thấy kinh ngạc, nàng ta hình như đã biết Tô Tiểu Bồi không còn trên đời.
Nhưng Đường Liên chỉ khóc lóc đau đớn, có chết vẫn không chịu mở miệng. Bất luận là quan sai doạ dẫm dỗ dành, dùng mọi thủ đoạn, nàng ta đều không chịu nói.
Lúc này, người nhà và hàng xóm của Đường Liên đã chạy đến bên ngoài nha môn, làm ầm ĩ cả lên.
Một cô nương tốt bị sơn tặc bắt cóc, tuy mọi người đàm tiếu không ít, nhưng trái tim không phải bằng sắt đá, làng xóm thân thích vẫn cảm thông cho nàng ta. Hôm nay vô duyên vô cớ bị quan phủ bắt đi, chẳng hề đưa ra nguyên nhân cho hợp tình hợp lý, chẳng nhẽ nói chuyện với người bán hàng rong liền trở thành đồng bọn của ác nhân?
Mẫu thân của Đường Liên khóc ngất bên ngoài nha môn, những người hàng xóm thấy vậy, càng thêm giận dữ bực tức, tiếng gào càng lúc càng lớn hơn, còn có các nam tử tay cầm gậy gộc biểu cảm kích động.
Hương quan tuy là quan phụ mẫu một trấn, nhưng sự việc này thực sự không hợp tình hợp lý, đương nhiên là không trấn áp được cục diện. Các quan sai mắt thấy sự việc rõ ràng không bình thường, nhưng lại không nói được nó bất thường ở đâu, sự tình ầm ĩ lên như thế này, thực sự chẳng có biện pháp nào. Cuối cùng Hương quan nặng nề thở dài, chỉ có một con đường duy nhất là thả người.
Lúc này Nhiễm Phi Trạch lại nói, vẫn nên nghe thử xem Tô Tiểu Bồi có cách gì không.
Lại nghe theo cách của kẻ đàn bà con gái kia?
Các quan sai tuy có nghi ngờ, nhưng vẫn cùng với Nhiễm Phi Trạch vào trong nhà Hương quan ở hậu viện, đi tìm Tô Tiểu Bồi.
Mắt thấy tình hình của Đường Liên như vậy, Nhiễm Phi Trạch đã tin quá nửa phán đoán của Tô Tiểu Bồi là đúng, chàng kể tỉ mỉ sự tình với Tô Tiểu Bồi, hỏi cô: "Cô nương cảm thấy nên làm như thế nào?"
Tô Tiểu Bồi ở hậu viện đợi tin tức, vốn muốn nghĩ kỹ lại sự việc có khả năng thành công không, đến giờ xem ra bao công sức đã đổ sông đổ bể rồi. Cô ngước mắt lên nhìn biểu cảm của mọi người, lại quay sang Nhiễm Phi Trạch, hỏi: "Tráng sĩ chịu tin ta?"
Người khác không quan trọng, chỉ cần Nhiễm Phi Trạch đứng về phía cô, cô tin tưởng những việc khác đều có thể dẹp yên.
"Tin." Nhiễm Phi Trạch chỉ đáp đúng một chữ
Tô Tiểu Bồi cười.
Là "tin", không phải là "tin cũng chẳng sao cả."
Tô Tiểu Bồi đứng thẳng người lên, vuốt vuốt nếp nhăn trên y phục, hít thở sâu một hơi, hiên ngang nói: "Vậy thì, để ta làm vậy. Ta sẽ khiến cô nương ấy nói ra sự thực."
Để nàng ta ra tay? Hương quan không tin tưởng lắm. Dù sao bọn họ cũng đã sử dụng đủ các loại thủ đoạn đều không có hiệu quả, trước đó Nhiễm Phi Trạch đã dựa theo phương pháp Tô Tiểu Bồi nói đi moi tin, cũng vẫn không được. Bây giờ để nàng đi? Bên ngoài dù sao cũng ầm ĩ hết cả lên rồi, nếu không nhanh chóng thả người, sự việc tiếp diễn sợ là không dễ giải quyết.
Hương quan vô thức nhìn Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch cũng quay đầu nhìn ông ta. Ánh mắt đó, khiến Hương quan không biết tại sao lời đến bên miệng rồi lại biến thành: "Ta đưa cô nương đi."
Thế là Hương quan đi trước dẫn đường, Nhiễm Phi Trạch đưa Tô Tiểu Bồi cùng nhau tới căn phòng giam giữ Đường Liên.
Trên đường đi, chàng còn cho Tô Tiểu Bồi biết tình hình hiện thời: "Trấn này phạm vi khá nhỏ, trước đây bình yên vô sự, cho nên không xây dựng lao ngục, kẻ có tội chịu hình phạt thì cần phải giam vào huyện lao huyện Ứng Nam. Đường Liên đã biết thân nhân và háng xóm của cô nương ấy náo loạn ở bên ngoài, vừa rồi đại nhân đã dùng chuyện này đe dọa cô nương ấy, nói nếu cô nương ấy không khai ra thì làm sao ngẩng đầu trước mặt thân nhân … Nhưng cuối cùng cô nương ấy vẫn chẳng chịu hé răng nói một chữ." Chàng ngẫm nghĩ, hình như không bỏ sót điều gì cả.
Lúc này mọi người đứng trước căn phòng, Nhiễm Phi Trạch nói: "Cô nương còn cần biết chuyện gì?"
Tô Tiểu Bồi lắc đầu, lại nói: "Ta muốn gặp gã bán hàng rong kia trước."
Gã bán hàng rong và Đường Liên bị nhốt ở hai căn phòng khác nhau, Hương quan đưa Tô Tiểu Bồi đến trước một gian phòng nhỏ khác.
Mọi người đứng đó rồi, Tô Tiểu Bồi khẽ gật đầu, Hương quan tiến lên mở cửa phòng ra.
Gã bán hàng rong thấy cừa phòng mở liền nhìn về phía đó, thấy Tô Tiểu Bồi đứng ngoài cửa thì sững sờ, nhưng vẻ kinh ngạc hoảng loạn đó nhanh chóng được che giấu, hắn quay đầu sang hướng khác.
Nhưng Tô Tiểu Bồi đã nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt và tướng mạo của hắn, cô lại khẽ gật đầu, không đi vào phòng mà đi về phía phòng của Đường Liên.
Hương quan rất kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh tay khoá cửa phòng lại rồi đi theo.
Tô Tiểu Bồi nói với Nhiễm Phi Trạch: "Hắn nhận ra ta, hắn bị doạ sợ rồi. Người bắt cóc ta chính là hắn."
Hương quan cảm thấy vô cùng bối rồi, doạ sợ rồi sao? Tại sao ông ta không phát hiện ra? Thế rồi ông ta vội nói: "Cô nương, chỉ đoán thôi thì không được, chúng ta phải có chứng cứ đáng tin cậy."
Tô Tiểu Bồi gật đầu, "Đường Liên cô nương chính là nhân chứng."
Hương quan nghe xong, liên tục lắc đầu, ông ta thực sự thấy chẳng đáng tin.
Mọi người lại đứng trước cửa phòng giam Đường Liên, Tô Tiểu Bồi đột nhiên nói: "Cảm phiền đại nhân chuẩn bị ít nước trà nóng và một cái chén."
Hương quan không hiểu, Tô Tiểu Bồi liền giải thích: "Cho Đường Liên cô nương uống chút nước nóng, có thể khiến cô ấy bình tĩnh hơn."
"Bình tĩnh? Nàng ta bình tĩnh lại chẳng phải càng không chịu nói ra sao?"
"Không, cô nương ấy càng bình tĩnh thì càng có thể nghĩ thông suốt. Vất vả cho đại nhân rồi."
Hương quan nhìn Nhiễm Phi Trạch rồi sai người ngay lập tức lấy nước nóng đến.
Chẳng mấy chốc nước được đưa đến, Tô Tiểu Bồi đón lấy khay, lúc này mới khẽ gật đầu với Hương quan.
Hương quan mở cửa phòng giam Đường Liên ra.
Đường Liên cúi thấp đầu, nghe thấy tiếng động cũng không nhìn ra phía cửa, nàng ta ngồi cạnh một chiếc bàn sứt, hai mắt đờ đẫn nhìn mặt bàn.
Tô Tiểu Bồi đi vào trong, đặt khay lên bàn.
Đường Liên nhìn ấm nước và chiếc chén, hai mày nhíu chặt lại, nàng ta chầm chậm ngước lên, sau đó trợn tròn mắt, hoàn toàn không dám tin. "Cô…"
"Huynh ấy nói với cô nương ta đã chết rồi phải không?" Tô Tiểu Bồi mỉm cười, thực sự cũng thấy hơi căng thẳng, nhưng cô che giấu rất tốt.
Đường Liên nhìn cô đăm đăm, vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Tô Tiểu Bồi lại cười. "Biểu cảm phức tạp trên mặt cô nương bây giờ, có thể viết vào sách giáo khoa rồi."
"Hả?" Đường Liên cuối cùng đã khôi phục được hồn phách, lời nói kỳ quái khiến người ta nghe không hiểu, đây đúng là Tô Tiểu Bồi.
Tô Tiểu Bồi không đáp, cô cùng Đường Liên "tôi nhìn cô, cô nhìn tôi" hồi lâu, chẳng ai có động tĩnh gì.
Hương quan ở bên cạnh nhìn mà sốt ruột muốn đi vào nhưng bị Nhiễm Phi Trạch kéo lại. Hương quan nhìn chàng, Nhiễm Phi Trạch khẽ lắc đầu với ông ta, Hương quan lại thở dài, cuối cùng đứng im.
Lúc này Tô Tiểu Bồi mới có hành động. Cô bước đến, đóng cánh cửa vào.
Khuôn mặt Hương quan biến sắc, ông ta không định để hai người ở riêng với nhau. Nhiễm Phi Trạch khẽ vỗ vào người ông ta, ngă cản tiếng quát của ông ta. Khi cánh cửa sắp sửa đóng lại hoàn toàn, chàng duỗi tay nhẹ nhàng chặn lại, không cho cửa phòng đóng chặt.
Tô Tiểu Bồi chỉ muốn có một không quan riêng để tiện nói chuyện, đương nhiên cô biết Hương quan không yên tâm, cũng hiểu rõ vì sao Nhiễm Phi Trạch lại chặn cửa.
Thế là cánh cửa cứ khép hờ như vậy, Tô Tiểu Bồi đi đến bên bàn, ngồi xuống trước mặt Đường Liên.
Đường Liên vẫn cứ chằm chằm nhìn cô, Tô Tiểu Bồi rót chén nước cho nàng ta, nói: "Uống chén nước cho định thần lại. Hôm qua ta bị rơi xuống sống, đúng lúc Nhiễm tráng sĩ lên núi, lại cứu được ta."
Đường Liên kinh ngạc há hốc miệng, nhưng rồi nhanh chóng khép lại ngay.
Người đó rõ ràng đã nói với nàng ta, sau khi Tô Tiểu Bồi rơi xuống nước, hắn ta đã trông chừng rất lâu, nàng ta chìm xuống rồi mãi không nổi lên, hắn ta mới rời khỏi đó.
Nhưng những điều này Đường Liên không thể nói ra, dù chỉ một chữ, chưa biết chừng Tô Tiểu Bồi cũng muốn moi tin tức từ nàng.
Đường Liên uống một chén nước nóng, trong lòng quả nhiên thấy an tâm hơn nhiều. Tô Tiểu Bồi hồi lâu không nói, nàng ta lại không kìm n