• 477

Chương 165: Anh sẽ đi tìm em (5)



Vậy thì cháu hãy tự viết đi.
Trịnh Thành Tử nhìn Trình Thơ với vẻ mặt tái nhợt:
Chú lại thấy hài lòng với những gì ch8ú đã viết, nếu cháu cảm thấy nó không hay thì cháu hãy tự viết nó đi, nếu không thì cháu hãy chép những đoạn thơ cổ, ch3ẳng hạn cái gì núi có mộc này không có nhánh, vui vẻ quân này quân không biết, cái gì ngày ngày nghĩ quân không gặp vu9a, cộng ẩm Trường Giang 'Thủy' , còn có cái gì tại trời nguyện làm chim liền cánh, trên mặt đất nguyện vì tình vợ chồng6, cháu có thể tự viết lại đi!


Đôi mắt đẹp của Trình Thơ quay lại và mỉm cười và nói:
Thôi những đoạn văn như 5vậy thì cháu càng không có hứng thú, với lại đọc lại lá thư này thì cháu thấy cũng không vấn đề gì, vì vậy ngày mai cháu sẽ đưa nó cho bạn cùng lớp vào ngày mai.

Chiếc đèn đường dường như là một dải ruy băng vàng với ánh sáng rực rỡ kéo dài ra xa.
Thỏ trắng đang ngồi trên ghế sau của chiếc xe đạp. Một đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh bám chặt vào eo Trịnh Thành Tử, cố gắng đặt khuôn mặt nhỏ bé của mình lên.

Không ...
Thỏ trắng nhẹ nhàng lắc đầu:
Nhưng em nghĩ rằng với tính cách của anh như vậy thì không dễ dàng gì mà anh để Trình Thơ thắng như vậy đâu.

Trịnh Thành Tử cười thầm, và gật đầu cuối cùng:
Em nói đúng rồi, lần này anh tiếp tục đọ sức với Trình Thơ lần nữa.


Hả?
Thỏ trắng nheo mắt và ngước lên nhìn Trịnh Thành Tử, người đang đứng trước mặt mình với chiếc áo ngắn tay màu trắng.
Nhưng anh đưa áo cho em vậy thì áo đâu anh mặc, anh chỉ mặc một cái áo mỏng vậy mà.


Anh không sao đâu.
Trịnh Thành Tử đưa tay ra và chạm vào đầu thỏ trắng và không nói gì, rồi nhanh chóng nắm tay thỏ trắng và đi đến nơi cậu dừng xe đạp.
Trịnh Thành Tử đạp xe một lúc rồi nhìn xuống và liếc nhìn cánh tay của thỏ trắng đang căng lên ôm chặt lưng rồi cậu mỉm cười bất lực:
Thỏ trắng, nếu em mạnh tay hơn nữa có thể khiến anh không thể thở được đấy.


...

Cả hai gần như im lặng trên suốt đoạn đường về nhà, thỏ trắng liền mở lời trước và hỏi:
Nhưng cam trai nước này, có phải lá thư đoạn nãy anh đưa cho Trình Thơ cũng đùa giỡn cô ấy phải không ạ?

Trịnh Thành Tử nói với một nụ cười nhẹ,
Em biết điều đó ư?

Thỏ trắng nhanh chóng thả tay ra rồi cô ngượng ngùng nói với Trịnh Thành Tử:
Xin lỗi, ca ca nước cam nhé, em chỉ sợ anh bị lạnh mà thôi.

Trịnh Thành Tử mỉm cười và không trả lời.
Ra khỏi hành lang, cơn gió buổi tối của mùa xuân có một chút lạnh lẽo.
Thỏ trắng không thể không run rẩy. Làm thế nào nó có thể mát mẻ cho một bữa ăn tối bên ngoài? ?
Trong đêm của thành phố Z, có một khung cảnh rực rỡ ở khắp mọi nơi.
Trịnh Thành Tử đạp chiếc xe đạp và chở thỏ trắng trên con đường dài và từ từ về nhà.
Trịnh Thành Tử nhanh chóng đưa những ngón tay thon thả của mình chạm vào đôi má mềm mại của thỏ trắng, nhưng một khoảnh khắc thì đột nhiên chiếc mũi của thỏ trắng đỏ ửng lên.
Trịnh Thành Tử chỉ im lặng khi thấy vậy và liền cởi áo khoác rồi khoác lên người thỏ trắng:
Em mang vào đi chứ, nếu không em sẽ bị cảm lạnh khi ngồi sau xe đạp.

Trịnh Thành Tử nghe thấy những lời nói liền cười thầm trong bụng với ánh mắt đăm chiêu.
Sau khi dung bữa tối với gia đình Trình Thơ xong thì Trịnh Thành Tử và thỏ trắng ở lại một lúc rồi rời đi.

Em có lạnh không ??
Trịnh Thành Tử quay lại và nhìn con thỏ và thì thầm.

Một chút ạ.....
thỏ trắng bị một cơn gió thổi mạnh vào người khiến cô rùng mình, và nhanh chóng trao ôm chặt cánh tay của Trịnh Thành Tử, nhiệt độ cơ thể của Trịnh Thành Tử ngay lập tức khiến thỏ trắng không còn lạnh nữa:
Nhưng ôm người ca ca nước cam vậy thì em không lạnh nữa ạ.

-----------------

Thưa quý vị khán giả hân mến, để cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ con mèo, khu vực đánh giá sách đã tổ chức một hoạt động để bước lên sàn để gửi tiền Q.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vẫn Luôn Thích Em.