• 477

Chương 45: Bố của em là một người tốt (1)


Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng quấn chiếc chăn hằng ngày và không nói gì. Cậu muốn hỏi thỏ trắng có chuyện gì liền kiếm cớ để hỏi:
Giờ đã8 mười giờ rồi, sao em chưa ngủ đi?


Thỏ trắng bỏ chiếc chăn ra và ngước lên nhìn Trịnh Thành Tử. Cô bé nở một nụ cười với Trịnh 3Thành Tử và nói:
Mẹ em nói rằng, ngày mai bố em sẽ về nhà với mẹ con em.


Chẳng phải mẹ em luôn cho em xem ảnh của bố rồi à?


Nhưng trong đầu em luôn nghĩ rằng bố ở ngoài đời sẽ trông rất khác trên ảnh ...
thỏ trắng thì thầm và nói với vẻ thất vọng:
Mẹ em luôn nói với em rằng mỗi tối bố đều quay về để gặp em, bố luôn vẫn dõi theo em dù bố ở rất xa. Nhưng em không thể hôn được bố mỗi khi bố trở về nhà như vậy vì mẹ chẳng bao giờ gọi em dậy cả. Em luôn muốn có bố bên cạnh mỗi ngày vì mỗi lúc mẹ em nạt em thì em có thể ôm bố để mẹ khỏi nạt nữa.

Trịnh Thành Tử lắng nghe tiếng gió thổi vù vù ngoài cửa sổ, im lặng một lúc rồi đột nhiên nói:
Em vẫn chưa ngủ được à?


Dạ.
Thỏ trắng quấn người mình vào chăn như một quả bóng, đưa tay ra và dụi mắt.

Nếu vậy thì sao em không đi ngủ sớm đi để mai còn đi9 đón bố em nữa chứ.
Trịnh Thành Tử đang nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào thỏ trắng.

Nhưng em rất vui và hóng đến ngày mai n6ên em không tài nào ngủ được.
Thỏ trắng lật nhẹ người dậy rồi quấn chăn và ngồi dậy:
Ca ca nước cam, đã từ rất lâu rồi em chưa được gặ5p bố em nên em không thể tài nào nhớ và biết được bố trông như thế nào cả.

Trịnh Thành Tử đang dự định nói điều gì đó tiếp theo thì cậu đột nhiên im lặng và chỉ biết an ủi thỏ trắng bằng cách vuốt nhẹ đầu cô bé.
Trong mùa đông giá lạnh của những ngày đầu năm mới, ngay cả khi ngôi nhà đã được bật máy sưởi ấm nhưng vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí lạnh.
Thỏ trắng lăn qua phía Trịnh Thành Tử như một quả bóng tròn, từ từ về phía cậu ấy.

Em có muốn anh hát ru em ngủ không?


Đến đây.

Trịnh Thành Tử vẫy tay với thỏ trắng và ra hiệu cho cô nằm bên cạnh.

...

Rõ ràng một điều rằng mẹ thỏ trắng đang nói dối cô bé.

Dạ có, em muốn nghe bài Tìm Bố
thỏ trắng gật đầu, và nhanh chóng nằm xuống bên cạnh Trịnh Thành Tử, nhắm mắt lại.
Thật hiếm khi mà ca ca nước cam kêu thỏ trắng nằm sát cạnh và thậm chí hát ru cho thỏ trắng ngủ nữa.

Tại sao em lại muốn anh hát bài này?
Trịnh Thành Tử băn khoăn về điều này bởi vì thỏ trắng luôn muốn cậu hát ru bài này. Mặc dù, Trịnh Thành Tử thỉnh thoảng chỉ mới hát ru ngủ bài này được vài lần cho thỏ trắng.


Nhưng ca ca hát bài đó rất hay, và em thích bài hát đó!
Thỏ trắng mở mắt và nhìn Trịnh Thành Tử với một ánh mắt sáng ngời:
Nhưng anh phải hứa với em rằng anh không được ngủ trước đấy nhé.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vẫn Luôn Thích Em.