Chương 1030: Tâm sự ngoài ban công
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1124 chữ
- 2022-02-08 08:07:11
Thịnh Quan Vũ, người được gọi là anh ba cười nói:
Cậu biết cái gì? Ông già tôi còn nuôi mấy cô vợ bé bên ngoài cơ, ai mà biết được có ngườ8i nào nổi máu tham rồi đến đòi phần vào lúc này hay không! Chuyện này khó mà nói chắc được...
Khỉ ốm lắc đầu:
Điều này thì anh c3ó thể yên tâm, chẳng phải còn có anh cả và anh hai của anh à, làm sao các anh ấy có thể để xảy ra chuyện như vậy được, dù gì ba người mới 9là anh em ruột cùng một mẹ sinh ra.
Không ngờ Thịnh Quan Vũ nghe xong câu này mặt lại lạnh xuống. Mặc dù nói thì nói như vậy, như6ng từ khi gã gây ra chuyện vào mấy năm trước, đừng nói là thái độ của cha gã mà đến hai người anh ruột cũng đều không thèm để ý đến gã nữa5... Lần này nếu không phải ông già đột ngột ra đi, chắc Thịnh Quan Vũ còn chẳng được chia một đồng cổ phần nào.
Mặc dù lần này Thịnh Quan Vũ nhặt được món hời lớn, nhưng không hiểu sao mắt phải của gã cứ nháy liên tục, cứ như sắp có chuyện gì đó không may xảy ra, chẳng lẽ anh cả và anh hai muốn ra tay với gã?
Theo lý thuyết, sau khi chuyện này xảy ra, Thịnh Quan Vũ đã nói rõ lập trường với hai người anh, gã chỉ cầm cổ phần của công ty, còn về phần những chuyện khác... Sẽ giao hết cho hai người anh, Thịnh Quan Vũ tuyệt đối không xen vào.
Hơn nữa mẹ luôn thương gã nhất, vì thế hẳn là gã sẽ không gặp chuyện bất ngờ nào trong việc nhận tài sản thừa kế! Nghĩ đến đây, Thịnh Quan Vũ mỉm cười rồi sờ mó cô gái trẻ mà mình mới cua được, gã ném sạch tất cả những sự lo lắng vừa rồi ra sau đầu.
Không ngờ Viên Mục Dã không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại:
Tại sao anh lại biết chuyện này? Tôi nhớ rằng mình không hề nói cho ai biết kẻ thù của Đại Quân là hai cha con nhà họ Thịnh mà?
Đoàn Phong nghe xong thở hắt ra một hơi, sau đó nuốt hết mấy lời cứng rắn xuống rồi bảo:
Là Đại Quân nói cho tôi biết... Tên nhóc này coi như cũng biết tốt xấu, về điều này thì cậu ta mạnh hơn cậu nhiều đấy! Cậu bây giờ giỏi quá rồi đấy, không coi tôi là người mình nữa đúng không?
Viên Mục Dã cười nói:
Chẳng phải vì tôi sợ anh sẽ giống như bây giờ sao? Vì loại người này mà nổi giận với tôi, đúng là không đáng mà!
Trên ban công của quán bar, Đoàn Phong sầm mặt nhìn Viên Mục Dã, anh ta hỏi:
Tại sao khôi phục trí nhớ mà lại phải giấu tôi?
Viên Mục Dã thở dài, sau đó nhìn cảnh đêm mờ mịt phía dưới và nói:
Tôi không muốn bị xóa ký ức hết lần này đến lần khác... Cảm giác đó quá đau đớn.
Tại sao cậu phải giấu tôi để đi trả thù cho Đại Quân? Vì... không tìm thấy K Bích nên tìm kẻ thù của người khác để tập luyện sao?
Đoàn Phong hỏi thẳng.
Đoàn Phong cố nén cơn giận mà gắt lên:
Tôi mà vì loại người đó à? Tôi là vì cậu đấy!
Viên Mục Dã sững sờ rồi hiểu ngay ý của Đoàn Phong, cậu không phản bác được câu nào trước sự chất vấn của anh ta...
Thấy Viên Mục Dã không nói gì, Đoàn Phong tiếp tục:
Nếu là Viên Mục Dã trước đây thì không bao giờ làm như vậy, tôi vẫn nhớ cậu đã đau lòng và tự trách thế nào khi biết Diệp Dĩ Nguy đã làm những chuyện đó... Tôi không muốn nói về những đạo lý lớn, trước đây cậu hiểu biết hơn tôi nhiều, tại sao bây giờ lại đi lên một con đường giống Diệp Dĩ Nguy vậy?
Ở trong một góc hẻo lánh, Viên Mục Dã nhìn Thịnh Quan Vũ đang uốn éo giữa sàn nhảy bằng ánh mắt âm trầm, đồng thời trong đầu cậu cũng tính toán, phải làm thế nào để đưa cậu ấm thứ ba này đi đoàn tụ với cha gã đây? Sau đó Viên Mục Dã nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, cậu cảm thấy kiểu chết xứng đáng với nơi này nhất chính là nhảy từ trên xuống...
Có một số việc trước lạ sau quen, khi Viên Mục Dã giải quyết Thịnh Thiên Tề thì vẫn còn hơi khẩn trương, nhưng vào lúc này cậu đã không còn cảm giác đó... Không ngờ khi Viên Mục Dã chuẩn bị đi về phía Thịnh Quan Vũ ở trong sàn nhảy, cậu bỗng cảm thấy vai mình bị kéo mạnh.
Viên Mục Dã quay đầu nhìn lại thì thấy Đoàn Phong đang đứng phía sau với khuôn mặt tái mét. Lúc này, hai người không cần nói gì cũng biết đối phương đã biết tất cả mọi chuyện, vì vậy Viên Mục Dã im lặng đi cùng Đoàn Phong rời khỏi hiện trường...
Viên Mục Dã lùi về phía sau hai bước, mệt mỏi dựa vào cửa kính, cậu nói:
Đội trưởng Đoàn... Tôi hiểu ý của anh, tôi cũng biết trên thế gian này có quá nhiều chuyện bất công, tôi cũng không nghĩ mình là chúa cứu thế. Tôi chỉ nghĩ trước khi rời đi thì giải quyết chuyện này giúp Đại Quân, để cuộc sống sau này của anh ấy có thể sẽ khác.
Lần này đến lượt Đoàn Phong ngẩn người, anh ta nhìn Viên Mục Dã rồi nghi hoặc hỏi:
Rời đi? Cậu có ý gì? Đừng nói với tôi là cậu muốn đi theo cái gã đàn anh kia của cậu đấy nhé? Hay là cậu muốn tìm K Bích để cùng chết với lão?
Nghe thấy Đoàn Phong nhắc đến Thạch Lỗi, Viên Mục Dã lập tức cắt ngang:
Anh chắc chắn là Đại Quân nói chuyện này cho anh chứ? Chẳng lẽ tay đàn anh kia của tôi không nói qua với anh?
Đúng là trong chuyện này Đoàn Phong có chỗ giấu Viên Mục Dã thật, như những gì anh ta đã nói, sau cái chết của Thịnh Thiên Tề, Thạch Lỗi đã nghi ngờ là Viên Mục Dã làm, nhưng gã lại không thể trực tiếp tìm Viên Mục Dã để đối chất, vì vậy Thạch Lỗi chỉ đành nói qua mọi chuyện cho Đoàn Phong biết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.