• 2,956

Chương 1042: Xác trẻ em


Đó hẳn là phòng nghỉ của bác sĩ. Viên Mục Dã lấy trong tủ quần áo ra một chiếc áo blouse trắng khoác lên người, sau đó lấy một chiếc khẩu tran8g dùng một lần đeo vào, rồi mới thoải mái và thư thả đẩy cửa đi ra ngoài.

Không ngờ cậu vừa đi ra ngoài đã gặp phải hai nhân viên bảo3 vệ đang súng vác vai, đạn lên nòng, cũng may Viên Mục Dã đi ngang qua bọn họ rất bình tĩnh, không bị đối phương nhận thấy sơ hở gì.
Người đàn ông bị Viên Mục Dã bóp cổ không thở nổi, liều mạng muốn bẻ tay cậu ra, tiếc rằng lực tay của Viên Mục Dã quá mạnh, vì thế anh ta đành phải thỏa hiệp:
Anh gì ơi… có chuyện gì nói đàng hoàng nào. Đứa trẻ này đâu phải họ hàng nhà anh, đâu đến mức phải phản ứng mạnh thế!?

Viên Mục Dã lạnh giọng hỏi:
Trái tim của đứa trẻ này được ghép cho ai?


Đến tòa nhà để xác.
Đối phương đáp không hề suy nghĩ.
Nghe vậy, Viên Mục Dã hơi kinh ngạc nhìn xuống giường cáng, nhưng bởi vì cậu đeo khẩu trang nên đối phương cũng không chú ý tới vẻ mặt của cậu. Vì thế bọn họ một trước một sau đẩy chiếc giường cáng từ cửa chính ra khỏi tòa nhà chính, đi về phía Tây Bắc hòn đảo.
Đối phương thấy có người giúp nên thở phào nhẹ nhõm:
Cảm ơn trời, cuối cùng đã có người ra tay giúp đỡ. Bánh xe của chiếc cáng này có chút vấn đề, một mình tôi đẩy nó thật sự mệt quá!

Bởi vì sợ lộ tẩy nên Viên Mục Dã không dám nói nhiều lời, chỉ đè thấp giọng nói một câu:
Đưa đi đâu?

Sau đó, người đàn ông dùng thẻ từ quẹt mở vài cánh cửa liên tiếp, cuối cùng đưa người trên giường cáng đến đích. Nhưng khi hai người bọn họ chuẩn bị đưa cái xác vào trong tủ đông, Viên Mục Dã mới giật mình phát hiện ra rằng người chết là một cậu bé tầm mười tuổi.
Cả người cậu bé trần truồng, vết sẹo chính giữa hình xương cá cho thấy cậu bé đã từng được mổ lồng ngực trước khi chết, xem ra ca mổ đã thất bại, nếu không cậu bé này cũng không phải nằm đây cô độc một mình.
Khi cả hai đến trước cửa của tòa nhà, người đàn ông lấy thẻ từ của mình ra và mở cửa. Sau đó họ cùng nhau đẩy giường cáng vào. Sau khi vào nhà để xác, suốt đường họ không gặp thêm bất cứ một ai nữa.
Không biết là do ảnh hưởng tâm lý, hay là điều hòa trong tòa nhà này được vặn rất thấp, từ lúc bước vào, Viên Mục Dã đã cảm thấy lông tơ dựng ngược, cứ như thể vừa bước vào không gian không có sinh vật sống.
9Theo sơ đồ mặt bằng, tuy tòa nhà chính chỉ cao bảy tầng nhưng lại chiếm diện tích rất lớn, tầng một và tầng hai là phòng kỹ thuật y tế thông 6thường, còn các tầng trên tầng hai đều là phòng bệnh VIP.
Theo Trịnh Tiểu Long, mấy phòng bệnh VIP ở các tầng này cũng được phân biệt5 cao, trung bình và thấp theo độ cao của tầng, khách ở tầng càng cao thì cấp bậc càng cao… Như vậy xem ra, phòng bệnh của K Bích phải ở tầng trên cùng.
Tuy nhiên, Viên Mục Dã quan sát thấy rằng, đừng nói là tầng cao nhất, bây giờ ngay cả tầng ba cậu cũng không thể lên được. Bởi vì người ra vào nơi này toàn dựa vào thẻ từ để xác nhận danh tính. Nói cách khác, khách của tầng ba VIP tuyệt đối không lên được tầng bốn, mà Viên Mục Dã chẳng có lấy một tấm thẻ từ, đến tầng hai còn không thể lên được.
Không ngờ, đúng lúc này cửa thang máy cách đó không xa đột nhiên mở ra, một người đàn ông giống như bác sĩ đẩy một chiếc giường cáng màu trắng ra. Viên Mục Dã lập tức chủ động qua giúp.
Không ngờ người đàn ông lại cười khẩy, đáp:
Không biết đã đi đến chỗ nào sung sướng rồi, nghe nói cha của đứa trẻ này là thằng nghiện ma túy, để hút được một liều cho đã ghiền mới bán con đến nơi này!

Viên Mục Dã càng nghe càng thấy sai sai:
Bán đến nơi này ư?!

Không bao lâu sau, một tòa nhà ba tầng nho nhỏ có phần cũ kỹ xuất hiện trước mặt Viên Mục Dã. Điều khiến cậu ngạc nhiên là trên hòn đảo xinh đẹp này lại có một tòa nhà nhỏ chỉ được dùng làm nơi chứa những xác chết.
Trên đường đến đây, hai người lần lượt gặp bốn nhóm nhân viên an ninh tuần tra có đeo súng, mỗi nhóm hai người, quan sát xung quanh mọi lúc mọi nơi. Đêm qua nếu không phải Viên Mục Dã đi lên từ con đường nhỏ bên cạnh vách đá, có lẽ khả năng đến được khu vực tòa nhà chính mà không gặp bất cứ bất ngờ gì rất thấp.
Điều mà Viên Mục Dã không hiểu là nếu cha mẹ đối phương đủ khả năng đưa con đến đây chữa bệnh, vậy thì làm sao có thể để con mình lên đường cô đơn ngay lúc này chứ?
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã thuận miệng hỏi:
Cha mẹ của đứa trẻ đâu?

Người đàn ông nhìn Viên Mục Dã như đồ ngốc:
Nếu không thì sao? Con cái nhà lành sao lại xuất hiện ở đây? Không phải cậu mới tới đấy chứ? Cậu thấy chuyện thế này lâu rồi sẽ không kinh ngạc nữa.

Lòng Viên Mục Dã chùng xuống, cậu đã hiểu là chuyện gì, vì thế cậu bóp lấy cổ đối phương, đè nghiến lên tường:
Đứa trẻ này bị người ta cắt mất trái tim mới chết ư?!

Đối phương ấp úng cả buổi mới nói:
Chỉ biết là VIP ở lầu bốn, tôi làm sao biết được cụ thể là ai!


Viên Mục Dã giơ tay đánh người đàn ông ngất xỉu, sau đó quay đầu nhìn đứa bé đáng thương nằm trên cáng. Đó là một cậu bé da ngăm đen có dáng người gầy yếu, mái tóc khô vàng chứng tỏ nó bị suy dinh dưỡng thời gian dài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.