Chương 1070: Chìa khóa
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1181 chữ
- 2022-02-09 03:21:44
Viên Mục Dã mỉm cười không đáp, chỉ vỗ nhẹ Thạch Lỗi, ra hiệu gã nói nhỏ một chút, người ta vẫn còn chưa đi xa đâu!
Thạch Lỗi không cho là đún8g:
Sợ cái gì? Anh ta đâu phải đại gia bao nuôi tôi?!
Thạch Lỗi đỡ trán:
Anh à… Tôi gọi cậu bằng anh luôn được chưa? Mình có thể bớt lo chuyện bao đồng đi được không?
Viên Mục Dã cười bảo:
Yên tâm đi, tôi chỉ xem xem viện điều dưỡng này có vấn đề gì hay không thôi. Hơn nữa tôi cam đoan với anh, mặc kệ điều tra được gì, chỉ cần thông đường là chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây!
Dường như cái chết của ông cụ Vương chẳng có bất cứ ảnh hưởng gì đến những người khác trong viện điều dưỡng. Nhưng sau khi Viên Mục Dã trở về phòng, cậu nhìn tờ giấy cầu cứu rất lâu mà trong lòng vẫn không thể bình tĩnh được.
Thạch Lỗi thấy Viên Mục Dã còn rối rắm, bèn nhẹ nhàng đẩy cậu và nói:
Đừng suy nghĩ vớ vẩn, buổi tối thông đường là chúng ta sẽ xuống núi ngay. Tôi không muốn ở lại cái nơi chết chóc quỷ quái này thêm một phút nào nữa đâu!
Nhưng trông trạng thái hôm nay, hình như chẳng có ai quan tâm những việc này. Viện trưởng Ngô chỉ ân cần hầu hạ thần tài Vương Hồng Vũ cho thật tốt, còn Vương Hồng Vũ lại muốn đưa di hài của cha về sớm để còn về mở cuộc họp báo.
Dựa theo logic của người bình thường, ông cụ trượt chân rơi xuống nước, chắc chắn viện điều dưỡng sẽ kiểm tra camera giám sát trước tiên để phân chia trách nhiệm, còn người nhà của ông cụ cũng ắt muốn biết tất cả quá trình sự việc, đâu thể nào để ông cụ ra đi một cách mơ hồ như vậy được?!
Ăn sáng xong, Thạch Lỗi thu xếp trả phòng chạy lấy người, kết quả lại bị báo rằng đườn3g xuống núi vẫn đang được gấp rút sửa chữa, ít nhất cũng phải đến chạng vạng mới có thể thông xe trở lại hoàn toàn… Mặc dù Thạch Lỗi rất không muốn ở9 lại đây nhưng cũng chỉ có thể cam chịu một cách bất đắc dĩ.
Về phần Vương Hồng Vũ, dù lái máy bay trực thăng đến một cách ngạo mạn, nhưng ti6ếc rằng cũng không chứa được quan tài của cha anh ta, cuối cùng anh ta đành phải tự đi về trước, chờ đến khi thông đường rồi lại cử người tới chở di 5hài của ông cụ Vương về.
Lý do cậu muốn đến đây xem đơn giản là để xác nhận lúc ấy vị trí ông cụ Vương đứng có tình huống camera giám sát không thể lia tới được không. Nhưng cậu nhìn kỹ một vòng và phát hiện vị trí ông cụ Vương rơi xuống nước có thể bị ba camera giám sát quay được cùng lúc, cho nên vốn không tồn tại vấn đề góc chết của camera.
Sau đó, Viên Mục Dã đi vòng quanh bụi cây nơi kẻ sát nhân ẩn náu, xem có dấu vết nào để lại ở đó không. Ai ngờ cậu lại bị thu hút bởi một vật sáng lấp lánh trên nền đất ngay khi vừa đến gần. Viên Mục Dã nhặt lên và phát hiện đó là một chiếc chìa khóa.
Cái chết của ông cụ Vương đã khiến ba người Viên Mục Dã bắt đầu nảy sinh cảm giác chán ghét với viện điều dưỡng từ tận đáy lòng. Rõ ràng môi trường và con người nơi đây đều không có bất cứ điều gì khác so với trước, nhưng trong mắt ba người bọn họ, nơi này lại có thêm cảm giác đè nén khiến người ta khó thở.
Viên Mục Dã bỗng giơ tay xem giờ:
Bây giờ còn mấy tiếng nữa mới tới chiều tối. Tôi muốn tranh thủ thời gian này để tìm hiểu kĩ càng viện điều dưỡng.
Nhưng hiện thực lại là hai bên đều có vẻ thận trọng mồm miệng về điều này, thậm chí còn quanh co lòng vòng muốn thử xem có phải Viên Mục Dã đã nhìn thấy gì hay không? Điều này rất kỳ lạ, không thể nào là cả hai bên đều ngầm đồng ý để ông cụ Vương chết đi chứ?!
Viên Mục Dã vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng mấy chốc cậu đã tới ven hồ nhân tạo nơi ông cụ Vương xảy ra chuyện. Bởi vì là ban ngày nên người đến người đi ồn ào ở ven hồ. Bởi vậy Viên Mục Dã muốn đọc từ trường tư duy còn sót lại ở hiện trường là việc gần như không thể nào.
Hẳn là tối hôm qua kẻ kia đột ngột nhảy ra ngoài, biên độ động tác hơi lớn, cho nên mới bị lùm cây bên cạnh móc rớt chìa khóa ra đất. Đáng tiếc đây là một chiếc chìa khóa bình thường không thể bình thường hơn, chẳng có dấu hiệu gì đặc biệt, cho nên chỉ dựa vào nó thì rất khó tìm được chủ của nó.
Tuy nhiên có thể chắc chắn một điều, kẻ đẩy người xuống nước là nhân viên làm trong viện điều dưỡng. Bởi vì khách ở đây ra vào đều dùng thẻ phòng, chìa khóa bằng nhôm kiểu này rõ ràng là chỉ có nhân viên làm việc ở đây mới có…
Thạch Lỗi hỏi vẻ nửa tin nửa ngờ:
Vậy cậu muốn điều tra thế nào?
Viên Mục Dã nghĩ ngợi rồi đáp:
Ba chúng ta không thể hành động cùng nhau, các anh lấy lý do muốn đưa người già trong nhà đến đây để thăm dò thử viện trưởng Ngô, chủ yếu là để bà ta nói giá cả nơi này cao vút vậy có tiền nào của nấy hay không… Về phần tôi, trước tiên tôi sẽ đi dạo khắp nơi trong viện, xem thử có thể phát hiện thứ gì hay ho không.
Ba người bàn bạc xong rồi cùng nhau ra ngoài. Thạch Lỗi và A Triết đi thẳng đến văn phòng viện trưởng, còn Viên Mục Dã lững thững dạo khắp nơi một mình. Tuy thoạt nhìn cậu giống như dang đi lại một cách không mục đích, nhưng trên thực tế là đi theo những góc chết của camera giám sát.
Lý do Viên Mục Dã cảm thấy nơi này chắc chắn có vấn đề là vì, chỉ cần viện trưởng Ngô hoặc Vương Hồng Vũ, có một bên xem xét camera giám sát tối hôm ông cụ Vương rơi xuống nước là sẽ phát hiện có người đẩy ông ấy xuống hồ.
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã lững thững quay lại quầy lễ tân của viện điều dưỡng, giao chìa khóa cho nhân viên, nói là mình nhặt được ở trên đường, nhờ bọn họ tìm giúp người đánh mất đồ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.