Chương 1072: Thiết bị nghe lén
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1211 chữ
- 2022-02-09 03:21:42
Nói tới đây, A Triết còn cố tình lấp lửng:
Cậu đoán bà già kia đã nói gì với chúng tôi?
Viên Mục Dã chỉ đành bất8 đắc dĩ cổ vũ:
Nói gì?
A Triết cười hề hề:
Bà ta muốn chúng tôi cung cấp một tài khoản ở ngân hàng, nói thẳng 3ra là muốn điều tra thực lực của chúng tôi, kết quả Lỗi Tử báo số tài khoản của tập đoàn. Bà già điều tra xong lập tức mắ9t sáng rỡ, giới thiệu cho chúng tôi phạm vi kinh doanh của nơi này rất kỹ càng và tỉ mỉ. Trong đó có một mục, mặc dù bà t6a nói rất uyển chuyển, nhưng có là đồ ngốc thì cũng hiểu, đó chính là có thể khiến khách vào đây từ từ chết đi bằng thủ đ5oạn hợp lý và hợp pháp.
Dường như Thạch Lỗi đã đoán trước được Viên Mục Dã sẽ nói như vậy, vì thế gã cười khan:
Vậy cậu muốn quản thế nào? Báo cảnh sát hả!? Cậu có chứng cứ không? Mọi việc xảy ra ở đây chẳng qua là do cậu và tôi suy đoán. Dù là Vương Hồng Vũ hay là những đứa con cháu hiếu thảo kia, ai sẽ thừa nhận?! Cậu cũng thấy những cụ già kia rồi, mặc dù không biết viện điều dưỡng dùng cách gì khiến cả đám bọn họ đều si ngốc như vậy, nhưng tóm lại là không thể giao tiếp với người bình thường. Chẳng lẽ cậu còn có thể trông cậy vào bọn họ tố cáo chính con của mình ư? Kể cả ông già Vương vừa mới chết, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cầu cứu cho chính con trai mình kia mà. Cậu cảm thấy những cụ già hồ đồ kia có thể tin tưởng lời nói của một người ngoài như cậu hay sao? Cho nên nói tới nói lui, chuyện này cậu không quản được đâu… Hiểu chưa? Còn nữa, cậu đừng quên đây là nước M, không phải nước S của cậu, kết quả của chuyện xen vào việc người khác sẽ thê thảm lắm.
Viên Mục Dã nghe xong không nói gì. Tuy cậu hiểu đạo lý này, nhưng cậu vẫn không thể thờ ơ được. Cậu suy nghĩ rồi nói:
Tôi đã tìm được kẻ đẩy ông cụ Vương xuống nước, chỉ cần chúng ta đưa gã đi là được.
Thạch Lỗi thay đổi sắc mặt ngay:
Làm sao cậu tìm được?
Thạch Lỗi khẽ thở phào:
Thế còn đỡ…
Nhưng ngay sau đó gã lại đeo vẻ mặt tối tăm:
Cậu còn muốn đưa tên kia đi ư? Đừng có nằm mơ, lúc này chỉ e là gã đã bị bịt miệng rồi.
Không thể nào?
Sắc mặt Viên Mục Dã khẽ thay đổi.
Không thể ư?! Nếu không giờ cậu quay lại xem gã còn ở trong tủ để đồ không?
Thạch Lỗi lườm cậu.
Lúc này dường như Viên Mục Dã cũng nhận ra mình đã phạm một sai lầm trí mạng, vì thế cậu suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói với Thạch Lỗi bằng giọng thương lượng:
Chúng ta có thể ở lại thêm một ngày không?
Thạch Lỗi nhíu mày hỏi:
Cậu lại định làm gì?
Viên Mục Dã nở nụ cười:
Không làm gì cả, chỉ muốn thu thập một ít tư liệu sống để đăng lên mạng. Anh cũng biết mọi người rất dễ tin mấy chuyện bắt gió bắt bóng mà, mặc kệ là thật hay giả… hễ viện điều dưỡng này bị đồn có vấn đề, những đứa con cháu ngoan hiền hiếu thảo kia ắt hẳn sẽ lập tức đón ông bà cha mẹ của họ ra khỏi đây.
Viên Mục Dã trợn ngược mắt, cạn lời luôn. Cậu thật sự lười nói lý lẽ với hai kẻ làm nghề sát thủ này. Có điều hiện giờ xem ra, lý do ông cụ Vương cầu cứu mình chắc là do ông cụ đã phát hiện ra vấn đề ở nơi này, cho nên mới muốn thông qua người ngoài như Viên Mục Dã để liên hệ với con trai, chẳng qua ông ấy không ngờ là người thật sự muốn dồn ông ấy vào chỗ chết lại chính là anh con ruột Vương Hồng Vũ.
Thạch Lỗi nghiêm mặt nói:
Sự việc là thế đấy. Trước đó cậu đã nói, mặc kệ có điều tra được gì, chạng vạng tối là chúng ta đi ngay.
Viên Mục Dã hơi xấu hổ:
Đúng là tôi đã nói thế, nhưng điều tra đến bước này rồi, nếu buông tay mặc kệ như vậy… có phải không ra gì không?
Viên Mục Dã kể một lượt chuyện lúc trước làm sao mình nhặt được chìa khóa, sau đó lại gặp được Tôn Hữu Kiệt thế nào…
Khi Thạch Lỗi nghe hiện giờ Tôn Hữu Kiệt còn bị Viên Mục Dã trói vào bên trong tủ để đồ, sắc mặt gã sầm xuống:
Tên đó có thấy là cậu đánh ngất gã không?
Viên Mục Dã lắc đầu:
Không, tôi ra tay từ sau lưng gã.
Viên Mục Dã cười lạnh:
Trên đời này đúng là kiểu mua bán nào cũng có người làm.
Ai ngờ lúc này Thạch Lỗi lại nói với vẻ hơi hâm mộ:
Không ngờ ở đây dễ kiếm tiền thế, hơn hẳn chúng ta vào sống ra chết, liếm máu trên lưỡi dao nhiều!
A Triết lại rất khinh thường:
Giết mấy người già tay trói gà không chặt có giỏi giang gì chứ?! Chẳng có chút khiêu chiến nào cả...
Đối với bọn họ, chuyện này chỉ nhỏ như hạt vừng, hơn nữa chẳng có thiệt hại gì với Thạch Lỗi, vì thế gã thở dài, đáp:
Nhiều nhất ở lại thêm một đêm, có điều cậu làm như vậy không có ý nghĩa lớn lao gì đâu. Bởi vì những kẻ đưa người già đến đây là đã muốn giết người rồi, dẫu lần này không thành công, chắc chắn vẫn còn lần sau. Cậu trai ơi, trên thế giới này có quá nhiều người cần cứu vớt, đáng tiếc cậu không phải Thượng đế.
Có thể viện trưởng Ngô đã coi Thạch Lỗi là khách hàng VIP mới, nên vừa nghe nói bọn họ còn muốn ở lại thêm một đêm thì ân cần khỏi phải bàn, liên tiếp nhắc nhở bọn họ rằng tối hôm nay nhất định phải đến nhà ăn dùng cơm, nói là viện điều dưỡng đã chuẩn bị tiệc tối phong phú cho ba người bọn họ, cảm ơn hành động tốt đẹp
xuống nước cứu người
của bọn họ trước đó…
Thạch Lỗi cười bảo:
Viện trưởng Ngô khách sáo quá. Lát nữa chúng tôi sẽ đi xem thử tiến độ sửa quốc lộ như thế nào, nhất định sẽ trở về đúng giờ trước khi bữa tiệc bắt đầu.
Viện trưởng Ngô cười nói:
Thật ra không cần phiền phức như vậy, tôi gọi điện thoại hỏi thử giúp các cậu là được mà.
Thạch Lỗi lắc đầu:
Chúng tôi vẫn muốn tự mình đi một chuyến, nếu thông đường rồi, chúng tôi còn muốn xuống thị trấn mua một ít đặc sản địa phương tặng cho bạn bè.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.