• 4,016

Chương 1079: Đồng phục y tá


Ngay lúc ba người chưa hiểu tại sao lại có tiếng loa, bên trong phòng đột nhiên vang lên tiếng nhạc cao vút, Viên Mục Dã ngẩng đầu nhìn8 và thấy một chiếc loa màu đen treo ở góc trần nhà...

A Triết giật mình, sắc mặt xanh mét, miệng lẩm bẩm:
Một lũ thần kinh! Đ3ây là nhạc để đánh thức người già à?

Không ngờ lúc này Thạch Lỗi lại được đà lấn tới:
Nếu có thể biến ra bộ ngực giả thì còn giống thật hơn nữa!

A Triết tức điên:
Biến!

Bà Liễu nhún vai:
Tôi cũng không rõ, nhưng nếu có xe lên được... Vậy chứng tỏ nó đã được sửa xong.

Lúc này, bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa thô bạo:
Dậy mau! Dậy mau!

Bây giờ ba người họ phải đối mặt với một lựa chọn, đó là mặc ba bộ đồng phục y tá nữ hoặc ra ngoài tìm phòng thay đồ nam... Nếu chọn cái trước thì cả ba người đều rất cao, kể cả có miễn cưỡng mặc đồng phục y tá nữ, bọn họ cũng sẽ bị bại lộ, nếu chọn cái sau thì hơi nguy hiểm, hơn nữa chưa chắc đã tìm được.
Ngay khi Viên Mục Dã gãi đầu không biết phải làm gì, cậu thấy Thạch Lỗi quay ra nói với A Triết:
Cậu co người lại rồi mặc đồng phục y tá, tôi và Viên Mục Dã tiếp tục giả làm bệnh nhân.

Bà Liễu vội vàng nói với ba người Viên Mục Dã:
Tôi ra ngoài đây, mấy cậu hành động tùy tình hình đi!
Bà ta nói xong thì mặc áo đồng phục của viện rồi đi ra ngoài và để lại ba người Viên Mục Dã trừng mắt nhìn nhau...
Một lát sau, bên ngoài dần trở nên yên tĩnh, Viên Mục Dã đi đến cửa sổ và nhìn ra ngoài, cậu thấy bà Liễu và một đám người già đang tập vật lý trị liệu trên bãi đất trống!
Viên Mục Dã lại lắc đầu:
Ăn cắp một chiếc xe khác quá ồn ào, còn rất dễ đánh động đám người Trương Hiểu Bân, chúng ta rời đi bằng xe tang vẫn ổn thỏa hơn...

Sau khi hạ quyết tâm, ba người bước ra khỏi phòng, ở hành lang bên ngoài lúc này không có một bóng người, ba người họ mò đến phòng nhân viên để thay quần áo, nhưng khi bước vào, cả ba đều choáng nặng...

Chẳng lẽ nhân viên ở đây đều là nữ hả? Tại sao không có một bộ quần áo nam nào?
A Triết không biết phải nói gì nữa.
Viên Mục Dã lắc đầu:
Không đâu, hôm qua lúc chúng ta tiến vào còn nhìn thấy nhân viên nam mà, chắc đây là phòng thay quần áo nữ thôi...

A Triết đi đến nhìn một chút rồi trầm giọng nói:
Ngồi xe tang ra ngoài... Có đáng tin không?


Đáng tin hay không thì vẫn phải thử một lần... Trương Hiểu Bân, đợi ông đây ra ngoài là mày chết chắc.
Thạch Lỗi nói với giọng tàn nhẫn.
Sau đó ba người nghênh ngang đi ra khỏi tòa nhà, chắc do họ quá thản nhiên nên không gây ra sự chú ý cho bất kỳ ai... Ba người vừa đi vừa nghỉ, trông như đang đi dạo nhưng thực ra là đang tìm nhà xác chứa thi thể lão Vương.
Trong trí nhớ của Viên Mục Dã, nhà xác nằm ở hầm ngầm của trung tâm y tế, nhưng khoảng cách giữa nó và tòa nhà này không gần, hơn nữa còn phải đi qua phòng khách và tòa nhà hành chính, trong tình huống bình thường, những vị khách mặc
đồng phục bệnh nhân
như họ không thể xuất hiện ở khu vực đó...
Thật ra Viên Mục Dã biết A Triết có thể biến hình bất cứ lúc nào, nhưng cậu chưa bao giờ được nhìn thấy tận mắt. Hơn nữa trước đây A Triết thay đổi khuôn mặt và thân hình thì đều phải ăn thịt nhân vật mục tiêu, bây giờ Thạch Lỗi lại yêu cầu gã trực tiếc co người lại.
Và thế là A Triết đành bất đắc dĩ rút ngắn chiều cao của mình xuống 10 cm trước mặt Viên Mục Dã, nhờ đó mà gã dễ dàng mặc bộ đồng phục y tá nữ. Viên Mục Dã nhìn thấy cảnh này mà há hốc cả mồm vì kinh ngạc...
A Triết không đồng ý:
Tại sao?

Thạch Lỗi nghiêm nghị nói:
Vì cậu có thể co người lại... Còn chúng tôi thì không.

Bà Liễu lúc này không hề tỏ ra ngạc nhiên, bà ta đứng dậy:
Đương nhiên không phải, bọn9 họ đâu có coi chúng tôi như con người... Đúng rồi, tôi nghe nói hôm nay có người đến nhận di thể của lão Vương, ba thằng nhóc các cậu6 đúng là may mắn, chưa biết chừng có thể ngồi xe tang để rời khỏi nơi này.

A Triết bĩu môi, hỏi lại:
Ngồi xe tang mà là may 5mắn à?


Thế thì sao? Như vậy vẫn tốt hơn là ở lại đây rồi trở thành một kẻ ngốc mà? Thay vì sống như một cái xác không hồn cả ngày, thà rằng chết đi còn sướng hơn!
Bà Liễu trợn mắt.
Viên Mục Dã thấy một già một trẻ này lại bật chế độ cãi nhau nên cười nói:
Đây đúng là một cách hay, nhưng đường xuống núi được sửa nhanh như vậy sao?

Viên Mục Dã dội một gáo nước lạnh:
Đợi ra ngoài rồi dọa vẫn chưa muộn... Hôm qua Trương Hiểu Bân không tìm thấy ba người chúng ta thì chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, vì vậy kể cả biết được xe tang có thể xuống núi, chúng ta làm thế nào để lên xe?

Thạch Lỗi đi đến trước cửa sổ:
Bây giờ chắc chắn không có ai trong tòa nhà, chúng ta ra ngoài trộm vài bộ quần áo của nhân viên và mặc vào để không gây sự chú ý... Chỉ cần đường đã thông thì ngồi xe gì xuống núi mà chả được, không nhất thiết phải ngồi xe tang.


Phiền thật, phòng thay quần áo mà còn phân biệt nam nữ à?
A Triết bực tức hỏi.
Thạch Lỗi bật cười hỏi lại:
Cậu đã bao giờ thấy nam nữ dùng chung một phòng thay đồ chưa?

Trong lúc ba người đang sốt ruột không biết phải đi qua đó thế nào, bọn họ thấy một đội nhân viên an ninh vội vàng đi ngang qua, cả đám đều có vẻ mặt âm trầm như đang đối mặt với kẻ thù... Chắc do sự việc của bốn nhân viên an ninh hôm qua nên họ mới khẩn trương như vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.