• 4,016

Chương 1088: Làm khách ở số 54


Đoàn Phong bực mình:
Vớ vẩn! Ý của cậu là nếu tôi hoặc mấy người Trương Khai, Đại Quân gặp phải chuyện không thể giải quyết được, thì b8ọn tôi cũng nên không nói cho cậu biết rồi tự mình giải quyết hả?!


Viên Mục Dã vội vàng phủ nhận:
Dĩ nhiên là không! Ý tôi k3hông phải như thế!


Đoàn Phong trừng mắt:
Đấy, ý của cậu không phải là như thế, vậy tại sao cậu lại cho là chúng tôi nên nghĩ 9như vậy?!

Viên Mục Dã tự biết mình đuối lý, đành cười lúng túng rồi nói:
Chẳng phải hiện giờ tôi đã ý thức được sai lầm của m6ình, chủ động đến tự thú với anh sao?

Ai ngờ Đoàn Phong nghe xong lại hừ một tiếng:
Còn chẳng phải là do bị Thạch Lỗi phát hi5ện ra trước à! Mà thằng cha kia cũng vô dụng quá đấy, nếu cậu còn ở số 54… thì đã bị tôi phát hiện ra từ lâu rồi!

Viên Mục Dã biết nếu còn tiếp tục đề tài này thì không biết Đoàn Phong sẽ đào ra bao nhiêu chuyện cũ nữa, thế là cậu cố ý ngáp một cái:
Muộn quá rồi, mau đi ngủ đi, tôi buồn ngủ gần chết rồi đây này.

Đoàn Phong cũng nhìn ra được suy nghĩ của Viên Mục Dã nên đành phải nhịn lại, tạm thời tha cho cậu…
Sáng sớm hôm sau, lão Lâm xách vali vội vội vàng vàng trở về số 54, vừa nhìn thấy Viên Mục Dã, anh ta đã kéo cánh tay phải của cậu ra và cẩn thận quan sát, anh ta nói:
Nhìn từ bề ngoài thì không khác gì cánh tay của người bình thường...

Đoàn Phong ở bên cạnh trợn mắt lên:
Vớ vẩn, nếu nhìn một chút mà có thể nhìn ra được vấn đề thì sao thứ đó có thể ở trên cánh tay của Viên lâu như vậy được?

Về tình huống của Viên Mục Dã, Đoàn Phong đã nói qua cho lão Lâm biết rồi, vì vậy sau khi quay về, lão Lâm còn chẳng kịp thay quần áo mà đã kéo luôn Viên Mục Dã vào phòng thí nghiệm…
Vì lúc trước cậu đã làm rất nhiều kiểm tra ở bên chỗ Thạch Lỗi, mà trước khi ba người họ về nước cũng đã gửi toàn bộ tài liệu cho Đoàn Phong, nên mục đích lần này lão Lâm quay về chủ yếu là muốn phân tích xem sinh vật kia rốt cuộc là thứ gì.
Đầu tiên lão Lâm rút một ống máu ở bên tay trái của Viên Mục Dã, sau đó khi anh ta định rút máu ở cánh tay phải thì bị Viên Mục Dã ngăn lại:
Để tôi tự làm đi! Trước đấy đã xảy ra chuyện…

Đoàn Phong giật mình:
Đây là thứ lấy ra được từ mạch máu trong cánh tay phải của Viên à?

Lão Lâm gật đầu:
Ừm… Nhưng cụ thể nó là chất gì thì còn phải xét nghiệm mới có thể biết được.

Viên Mục Dã thả ống tay áo xuống, cậu nói:
Nếu cắt bỏ toàn bộ cánh tay phải đi thì có thể hoàn toàn tách vật kia ra không?

Nhưng lão Lâm lại mỉm cười, nói:
Tôi đã xem video quay lại cảnh lúc đó rồi, vấn đề xuất hiện khi cậu bị mất ý thức, đầu óc cậu bây giờ đang tỉnh táo thế này, tôi có gì mà phải sợ chứ?

Sự thật chứng minh lão Lâm nói đúng, mặc dù trong khoảnh khắc khi kim tiêm đâm vào làn da, trên cánh tay phải của Viên Mục Dã lập tức xuất hiện dấu vết màu đỏ kia, nhưng bởi vì Viên Mục Dã đang tỉnh táo nên cũng chỉ xuất hiện tình trạng làn da hơi nóng lên, suýt chút nữa đốt cong cả kim tiêm thôi.
Mà điều kỳ lạ nhất là thứ mà lão Lâm liều cả mạng để lấy ra lại không phải máu màu đỏ, mà là một chất bán đông. Chỉ cần nhìn thoáng qua là Viên Mục Dã nhớ ngay đến thứ đậu phụ máu ở phía dưới cái giếng cổ lúc trước…
Lão Lâm lắc đầu:
Khó làm lắm… Lần phẫu thuật trước mới chỉ rạch ra một vết thương nhỏ trên da của cậu thôi mà nó đã điên lên giết chết sáu người rồi, chứ đừng nói gì đến chuyện cắt bỏ toàn bộ cánh tay.

Viên Mục Dã ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:
Lần trước là vì ý thức của tôi không còn tỉnh táo… Nếu như không tiêm thuốc mê rồi tiến hành phẫu thuật thì sao?

Đoàn Phong đứng bên cạnh nghe cậu nói thế thì lập tức lên tiếng phản đối:
Cậu điên rồi à, muốn cắt bỏ cánh tay mà còn không tiêm thuốc mê? Có phải cậu cảm thấy mình trâu bò hơn cả Quan Vũ không?!

Lão Lâm cũng phản đối:
Chắc chắn không được, bởi vì khi cậu bị đau và bị mất máu quá nhiều thì rất có thể sẽ bị mất đi ý thức bất cứ lúc nào, đây không phải là chuyện cậu nói có thể nhịn được là nhất định sẽ làm được đâu… Một khi cậu mất đi ý thức thì sinh vật kia sẽ thừa cơ cậu đang ở thời điểm suy yếu nhất để chiếm lấy toàn bộ cơ thể cậu, đến lúc đó thì coi như xong.


Viên Mục Dã nghe mà cũng cảm thấy hơi không đáng tin cậy, cậu thở dài:
Xem ra đến bây giờ vẫn chưa có biện pháp nào để giải quyết tốt chuyện này!


Đoàn Phong nghe thấy trong lời nói của Viên Mục Dã có ý tiêu cực, anh ta đang định an ủi cậu thì chuông điện thoại vang lên, Đoàn Phong nhận điện thoại nói được hai câu rồi bảo với Viên Mục Dã:
Tên đàn anh từ trên trời rơi xuống của cậu đến rồi…


Chuyện sau đó tạm thời giao cho lão Lâm, chính Viên Mục Dã cũng biết mình có ở chỗ này cũng không giúp đỡ được cái gì, thế nên cậu đi cùng Đoàn Phong tới gặp hai người Thạch Lỗi… Khi Viên Mục Dã nhìn thấy Thạch Lỗi và A Triết, hai tên này đang ôm bộ mặt sưng sỉa ngồi ngay ngắn trong phòng họp.

A Triết thấy Viên Mục Dã tới thì lập tức phàn nàn:
Sao cậu lâu la thế?!


Mặc dù đây chỉ là một câu phàn nàn, mà lúc nào A Triết nói chuyện cũng khó chịu như vậy cả, nhưng giọng điệu của gã lại quá tự nhiên, làm cả đám thành viên của số 54 nghe mà cảm thấy không được thoải mái.

Viên Mục Dã vừa định nói thì bỗng bị Đoàn Phong cướp lời trước:
Gì thế này? Trương Khai, sao đến chén trà cậu cũng không biết rót cho khách hả?!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.