Chương 1110: Gã đeo kính
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1238 chữ
- 2022-02-09 03:22:26
Thạch Lỗi cười lạnh, hỏi:
Vậy theo cậu phải làm thế nào? Đánh thì không đánh được, chúng ta cũng không thể đi cầu xin Bạch Văn Duyệt và 8bảo cô ta hãy trốn thật kỹ, đừng để mấy kẻ ngớ ngẩn đó đến tìm nữa?
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi nói:
Anh hãy nghĩ cách chặn đám n3gười muốn tiếp cận Bạch Văn Duyệt, việc còn lại... thì để tôi đi nói chuyện với cô ta.
Viên Mục Dã mỉm cười nhưng không hề giải thích, như thể cậu đồng ý với cách nói này. Nhưng trong những ngày Viên Mục Dã và Bạch Văn Duyệt trở mặt với nhau, người đàn ông đeo kính lại quay về bên cạnh cô ta và họ cùng nhau đi dạo vào mỗi tối...
Phụ nữ đúng là hay thay đổi, ngay cả người nhân tạo cũng thế... Mấy ngày trước còn tình cảm mặn nồng với Viên Mục Dã mà? Vừa quay mặt đi đã trở về bên cạnh một người đàn ông khác.
Trương Khai ngồi trong xe, vừa ăn khoai tây chiên vừa chế nhạo.
Sáng hôm sau, khi Bạch Văn Duyệt nhìn thấy Viên Mục Dã xuất hiện tại khách sạn nơi mình làm việc, vẻ mặt của cô ta trông khá kinh ngạc, dường như Bạch Văn Duyệt không ngờ đối phương vẫn còn dám xuất hiện trước mặt mình, vì vậy cô ta hỏi với vẻ đề phòng:
Tại sao anh còn chưa đi?
Viên Mục Dã vội vàng giải thích:
Tôi cam đoan với cô, chỉ cần cô không muốn, tôi chắc chắn sẽ không ép cô làm bất cứ chuyện gì.
Đoàn Phong ngổi bên tay lái phụ lắc đầu, nói:
Bạch Văn Duyệt không có cảm xúc bình thường của con người, trước đó cô ta chủ động tiếp xúc với Viên Mục Dã không phải vì thích mà chỉ là muốn thăm dò cậu ấy, cho nên bây giờ cô ta tiếp cận người đàn ông đeo kính này chắc chắn cũng có mục đích khác...
Trương Khai thắc mắc:
Mục đích gì thế? Chẳng lẽ cô ta cũng nghi ngờ gã đeo kính sao?
Bạch Văn Duyệt lạnh lùng nói:
Nếu đã như vậy thì anh quay về đây có ý nghĩa gì đâu? Trong lòng tôi không có nhiều mưu kế như các người, nhưng tôi có thể nhìn thấy tâm tư của hầu hết mọi người, vì vậy anh đừng trêu chọc tôi nữa, nếu không kết quả chỉ là cái chết mà thôi.
Viên Mục Dã thấy cuộc đám phán có dấu hiệu tan vỡ, cậu vội vàng bảo:
Như vậy đi, từ nay về sau cô cứ coi tôi là một đồng nghiệp bình thường, cô sống cuộc sống của cô còn tôi làm việc của tôi, chúng ta không can thiệp lẫn nhau, được chứ?
Ai mà biết được... Nhưng chắc chắn mục đích không đơn thuần.
Đoàn Phong khẳng định.
Khi hai người đang nói chuyện, họ nhìn thấy người đàn ông đeo kính và Bạch Văn Duyệt đi ngang qua một hiệu thuốc, sau đó cả hai đi vào mua hai hộp sữa bột, Trương Khai há hốc mồm đến mức quên không nhai khoai tây chiên trong miệng:
Ơ kìa... Tốc độ này có phải nhanh quá không? Đã có con rồi cơ à?
Đoàn Phong buồn cười quá:
Đương nhiên là không thể, đi nào, cậu vào hiệu thuốc hỏi xem họ mua loại sữa gì và dùng cho trẻ em ở độ tuổi nào?
Trương Khai nghe xong đẩy cửa bước xuống đi vào hiệu thuốc, một lúc sau cậu ta chạy lại và bảo:
Nhân viên cửa hàng nói người đàn ông đeo kính là khách quen của cửa hàng, nhà anh ta có một đứa bé sáu tháng tuổi, nó thường ăn một loại sữa nhập khẩu của cửa hàng.
Cậu bị...
Thạch Lỗi lúc đầu định hỏi c9ậu bị điên à, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống nửa câu sau, gã đành phải bảo:
Được rồi, tôi nghe cậu. Nhưng tôi cũng tuyên bố trước, nếu 6những tên kia không nghe lời khuyên thì thủ đoạn của tôi chưa chắc đã nhẹ nhàng hơn Bạch Văn Duyệt đâu.
Anh thôi đi, tôi biết 5anh có cách mà...
Viên Mục Dã cười nịnh.
Viên Mục Dã đang hơi bực mình, cậu nghe thấy A Triết nói kiểu này thì lập tức quay đầu trừng mắt với gã, khiến gã nghẹn họng không nói được nửa câu sau.
Viên Mục Dã nhíu mày, hỏi:
Sao anh lại đến đây? Thạch Lỗi đâu?
Trong vòng vài ngày sau đó, Viên Mục Dã luôn thành thật làm công việc bảo vệ của mình, nhưng mỗi khi đi ngang qua sảnh khách sạn, cậu đều vô tình hoặc cố ý nhìn Bạch Văn Duyệt đang làm việc với vẻ mặt
đầy tình cảm
, khiến các đồng nghiệp xung quanh đều nghĩ rằng Viên Mục Dã thầm mến Bạch Văn Duyệt.
Đội trưởng đội an ninh là lão Vương vỗ vai Viên Mục Dã và bảo:
Tiểu Viên, thích thì tán đi, ngày nào cũng đứng nhìn như vậy có ích gì?
Bạch Văn Duyệt nghe vậy thì lại càng cảm thấy khó hiểu, nhưng cô ta cũng lười hỏi thêm bất cứ điều gì, điểm khác biệt giữa Viên Mục Dã và những người khác là cậu kiên nhẫn hơn, nhưng mục đích thật ra cũng giống nhau, vì vậy Bạch Văn Duyệt bỏ lại một câu
tùy anh
, sau đó quay người rời đi.
Lúc này, A Triết âm thầm bước ra từ bóng tối, gã nói:
Cần gì phải dùng mặt nóng dán vào...
A Triết nhún vai, đáp:
Anh ta... Bận việc riêng rồi, chẳng phải cậu bảo anh ta đi chặn mấy gã ngốc đến chịu chết sao? Nhưng anh ta lại không yên tâm về cậu, còn mấy người Đoàn Phong thì đang điều tra những người xung quanh Bạch Văn Duyệt, nên chỉ còn tôi đến bảo vệ cậu.
Lý do khiến Viên Mục Dã yêu cầu Đoàn Phong điều tra chi tiết những người xung quanh Bạch Văn Duyệt là vì cậu nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao cô ta lại không chịu rời khỏi nơi này, mặc dù cô ta đưa ra lý do có vẻ hợp lý, nhưng Viên Mục Dã luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy...
Bạch Văn Duyệt nghe xong nói thẳng với vẻ mặt không biểu cảm:
Không ai trên thế giới này có thể ép buộc tôi làm những điều tôi không muốn...
Viên Mục Dã đương nhiên là biết điều này, vì vậy cậu lại sửa lại:
Được rồi, tôi lặp lại lần nữa, tôi sẽ không yêu cầu cô làm những gì mà cô không muốn.
Đoàn Phong cau mày:
Sáu tháng... Vừa đúng sáu tháng.
Tối hôm đó, khi Viên Mục Dã vừa tan làm về, Đoàn Phong nói chuyện này cho cậu biết, Viên Mục Dã nghi ngờ hỏi:
Tại sao một người đàn ông đã kết hôn lại tiếp xúc với Bạch Văn Duyệt? Bạch Văn Duyệt qua lại với người đàn ông đeo kính chỉ là vì xóa tan nghi ngờ của hàng xóm, nhưng tại sao người đàn ông đó lại qua lại với Bạch Văn Duyệt?
Không ngờ Đoàn Phong lại cười gian, hỏi:
Ai nói rằng có con thì không thể độc thân?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.