Chương 1117: Mạc vũ vi
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1196 chữ
- 2022-02-09 03:22:41
Thấy Viên Mục Dã khẽ giật mình, Thạch Lỗi cười hỏi:
Sao? Bất ngờ lắm hả?
Viên Mục Dã lắc đầu:
Không đến nỗi, vậy mẹ anh 8là…
Lúc này Thạch Lập Văn giương mắt nhìn về phía Thạch Lỗi:
Lần đầu tiên tôi gặp mẹ của chú là vào năm tôi mười lăm tuổi. Bà ấy là người xuất sắc nhất trong đông đảo giáo viên piano nhận lời mời tới đây. Bản Sonata Ánh trăng mà bà ấy đàn vẫn khiến tôi khó quên đến tận bây giờ.
Lông mày Viên Mục Dã cau lại. Từ vẻ mặt và giọng điệu của Thạch Lập Văn khi nói chuyện, năm xưa ấn tượng của anh ta với Mạc Vũ Vi cực kỳ tốt, thậm chí còn có thể nói là sâu sắc. Như vậy xem ra, Thạch Lập Văn hồi mười lăm tuổi đúng vào khoảng thời gian trẻ tuổi ngây ngô, còn Mạc Vũ Vi hơn hai mươi lại đang tươi tắn nở rộ, chẳng lẽ Thạch Lập Văn có suy nghĩ gì khác với bà ấy!?
Cuối cùng chị ba Thạch Thiếu Na vẫn là người lên tiếng đầu tiên:
Chú ba, chú đã rời nhà nhiều năm, không biết tình hình trong nhà. Mấy năm nay quả thật sức khỏe của cha không tốt lắm. Nếu giờ chú về rồi, hay là ở nhà thêm mấy ngày đi, rồi sẽ có cơ hội gặp cha thôi.
Thạch Lỗi cười lạnh tanh:
OK! Vậy tôi không khách sáo nữa.
Thạch Lỗi hừ khẽ:
Đương nhiên đã từng nghĩ tới. Có điều người đã chết, bà ấy là người như thế nào đã không còn quan trọng với tôi nữa rồi.
Viên Mục Dã thấy ánh mắt Thạch Lỗi hơi lấp lóe khi nói câu này, rõ ràng đây không phải lời thật lòng của gã, bởi vì Viên Mục Dã rõ hơn ai hết rằng không có ai không để bụng chuyện hình tượng của mẹ mình như thế nào.
Sắc mặt Thạch Lập Văn đã không thể gọi là khó coi nữa, thậm chí các cơ trên mặt bắt đầu run rẩy. Một lát sau, anh ta mới trầm giọng nói:
Không phải mười một, mười hai tuổi…
Thạch Lỗi cảm thấy hồ đồ vì câu nói không đầu không đuôi của anh cả:
Anh nói cái gì?
Bất ngờ là ông chủ của nhà họ Thạch cũng không xuất hiện đúng hẹn vào bữa tối. Thạch Thiếu Na giải thích là ông đã đi ngủ sớm vì lý do sức khỏe rồi… Lúc này Viên Mục Dã mới nhớ ra bóng người đứng trên lầu ba khi bọn họ mới tới trước biệt thự nhà họ Thạch, có lẽ ông cụ Thạch không muốn gặp đứa con út này của mình cho lắm.
Trên bàn ăn, Thạch Lỗi sầm mặt suốt, bầu không khí khá ngột ngạt, khiến người ngoài như Viên Mục Dã cũng không biết nên nói gì để hòa hoãn.
Ai ngờ Thạch Lỗi lại lắc đầu:
Hồi nhỏ, ông ta hầu như không hề nói chuyện với tôi. Cậu cũng biết tính tôi rồi, nếu ông ta không coi tôi là con trai, dĩ nhiên tôi cũng chẳng thèm để ý đến ông ta.
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
Thật ra, anh có nghĩ tới chưa, có lẽ bác gái không phải như lời bọn họ nói thì sao?
Nghe Thạch Lỗi nói như vậy, sắc mặt của ba anh chị em ít nhiều hơi khó coi, tất cả đều không biết nên nói tiếp như thế nào. Lần này, ngược lại là Thạch Lập Võ luôn chẳng có cảm giác tồn tại gì khẽ đẩy mắt kính và nói:
Chú... ba, chú… chú muốn hỏi điều gì? Tình trạng... hiện giờ của cha... quả thật... không thích hợp để trả lời cho lắm. Nếu… không, chú… hỏi... hỏi các anh chị... cũng được.
Cuối cùng Viên Mục Dã cũng hiểu tại sao anh hai Thạch Lập Võ luôn không nói chuyện, hoá ra đối phương bị nói lắp. Sau khi nghe anh ta tốn bao sức lực thốt hết những lời muốn nói, Thạch Lỗi thở dài:
Tôi muốn hỏi chuyện về mẹ ruột của tôi, ai trong mấy người biết? Tôi muốn nghe lời nói thật, mấy nội dung thêm mắm thêm muối, nói bừa lung tung thì đừng nói nữa.
Ai ngờ gã vừa nói vậy, sắc mặt ba người bỗng tái nhợt, dường như người phụ nữ tên Mạc Vũ Vi kia là điều cấm kỵ của nhà họ Thạch…
Sao? Không ai biết à? Gì đến mức ấy! Anh cả, nếu tôi không nhớ lầm, bà ấy là giáo viên dạy piano của anh mà? Lúc ấy ít nhất anh cũng đã mười một, mười hai tuổi rồi nhỉ? Đừng nói với tôi là anh chẳng có một chút ấn tượng nào về giáo viên piano của mình nhé.
Thạch Lỗi tỏ ra châm biếm.
Bà từng là giáo viên dạy piano của Thạch Lập Văn, nghe mấy người làm trong nhà nói, bà vì tiền nên mới quyến rũ ông 3già và có tôi. Lúc ấy mẹ ruột của ba kẻ kia đã chết bệnh. Bà vốn có thể được lợi từ con, lên chức trở thành bà chủ, đáng tiếc khôn9g có số hưởng phúc đó, cuối cùng chết vì khó sinh.
Khi Thạch Lỗi nói những lời này, trong mắt gã không có bất cứ cảm xúc gì, như 6thể đang nói về chuyện của người khác.
Viên Mục Dã thở dài:
Mẹ ruột của tôi cũng qua đời khi sinh tôi ra, cho nên tôi biế5t rất ít về bà ấy, thậm chí có thể nói là chẳng biết cái gì cả.
Thạch Lỗi cười cay đắng:
Đó là do miệng lưỡi người nhà cậu còn tích đức, không giống nhà cao cửa rộng như chúng tôi. Mẹ tôi không danh không phận ở nhà họ Thạch, còn chết vì khó sinh lúc sinh tôi ra, cho nên từ trước đến nay nhà họ Thạch đều coi như không có bà. Đáng tiếc sự tồn tại của tôi lại luôn nhắc nhở bọn họ, đã từng có một người phụ nữ chết vì nhà họ Thạch bọn họ.
Viên Mục Dã thuận miệng hỏi:
Về chuyện của bác gái, anh đã chính miệng hỏi cha anh chưa?
Ai ngờ Thạch Lỗi vừa dứt lời, Thạch Lập Văn lại không ngồi yên nổi:
Chú ba, chú rời nhà nhiều năm rồi mà một cuộc điện thoại cũng không biết gọi về. Trước giờ cũng mặc kệ không hỏi tới tình hình trong nhà, hiện giờ đột nhiên trở về… là có chuyện gì vậy?
Thạch Lỗi cầm khăn ăn lên lau miệng:
Anh cả yên tâm, lần này tôi về không phải để tranh giành tài sản với các người. Tôi muốn hỏi ông già một vài chuyện về mẹ ruột của tôi. Trước đó tôi cũng nói rồi, có được đáp án là sẽ đi ngay. Từ trên xuống dưới căn nhà này đều tỏa mùi mục nát, tôi thật sự không muốn ở thêm một phút nào cả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.