Chương 1134: Banner khuyến mại khai trương
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1203 chữ
- 2022-02-09 03:23:05
Viên Mục Dã gật đầu:
Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi đã nhìn thấy thứ đó ở trong trí nhớ của Từ Ánh Huy, đó là một vật thể giống khối R8ubik nhỏ màu đen... Nhưng không biết vật trong trí nhớ của Từ Ánh Huy có phải là khối mà A Triết đã nhìn thấy hay không?
3Lão Lâm trầm ngâm:
Chắc chỉ có một khối thôi, nếu bọn họ mỗi người đều có một khối thì đám người nhân tạo như Bạch Văn Duyệt cũng9 chẳng cần phải e ngại cô ta làm gì.
Nếu đối phương đã chỉ ra một
con đường sáng
, thì mấy người Viên Mục Dã đương nhiê6n phải đi cứu nhóm Đoàn Phong. Nhưng trước khi rời đi, Thạch Lỗi lại cảnh báo mấy người Viên Mục Dã rằng, sau khi nhìn thấy Bạch V5ăn Duyệt, bọn họ phải xử sự tùy theo hoàn cảnh, bởi vì cô ta sẽ không bao giờ coi con người như đồng đội của mình...
Nơi này thật sự rất tốt... Sau này mà có cơ hội, tôi sẽ đưa Linh Nhi đến đây chơi.
Đầu To vừa nói vừa nhìn qua cửa sổ xe.
Viên Mục Dã nghe xong không nói nên lời, cậu thầm nghĩ cái gã Đầu To này đúng là có bộ não không bình thường, thế mà hắn lại thấy khách sạn bỏ hoang chơi vui... Thật sự không biết Linh Nhi sẽ có phản ứng thế nào khi nghe đề nghị này của hắn?
Để không đánh động Bạch Văn Duyệt đang ẩn nấp ở chỗ này, mọi người dừng xe ở cửa rồi đi bộ vào bên trong khách sạn...
Làm sao Viên Mục Dã lại không biết những gì Thạch Lỗi nói chứ? Bọn họ bây giờ chỉ bị mắc kẹt trong trò chơi giữa hai bên, vì muốn cứu mấy người Đoàn Phong nên họ bắt buộc phải tham gia vào... Bởi vì bất kể là Bạch Văn Duyệt hay những người nhân tạo đến bắt cô ta đều không quan tâm đến sự sống chết của mấy người bọn họ, cả hai bên đều chỉ để ý đến việc bọn họ có giúp mình đánh bại đối phương hay không mà thôi.
Bởi vậy mà lập trường của mấy người Viên Mục Dã có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Nếu bọn họ có cơ hội giết Bạch Văn Duyệt, vậy thì đám người đến bắt cô ta sẽ mãi mãi không biết thân thế của Viên Mục Dã và Thạch Lỗi. Ngược lại, nếu mấy người Viên Mục Dã không có cách nào giết chết Bạch Văn Duyệt, bọn họ chỉ có thể lựa chọn đứng cùng phe với cô ta và giết sạch những kẻ đã đến đây...
Đây là một lựa chọn rất thực tế đối với Viên Mục Dã, nhưng cậu bắt buộc phải lựa chọn, Thạch Lỗi có thể không có gánh nặng tâm lý, nhưng Viên Mục Dã thật sự không thể làm được. Cậu là một người làm việc rất có nguyên tắc và có điểm mấu chốt, cho dù đối mặt với sự sống chết, Viên Mục Dã sẵn sàng giữ vững lựa chọn ban đầu của mình... Nhưng lần này cậu lại phải đối mặt với sự sống chết của mấy người Đoàn Phong.
Đầu To nói với giọng nghiền ngẫm:
Hóa ra ở đây đã từng có một vụ cháy rất lớn nên mới đóng cửa.
Nhưng lão Lâm lại thắc mắc:
Đám cháy xảy ra ở loại khách sạn cấp bậc này chắc chắn sẽ có thương vong rất lớn, vậy mà lại chẳng hề có tin tức nào về vụ cháy đó cả, điều này có vẻ hơi bất thường không?
Thạch Lỗi ngẩng đầu nhìn tòa nhà:
Trừ khi năm đó không có thương vong về người, chỉ có mỗi tòa nhà bị cháy thôi...
Địa chỉ mà đối phương đưa là một khách sạn nghỉ dưỡng bỏ hoang, Viên Mục Dã đã lên mạng kiểm tra nơi này và phát hiện nó là một khách sạn nổi tiếng cách đây hơn hai mươi năm, nhưng nó đã đóng cửa mà không rõ lý do cho đến tận bây giờ...
Bạch Văn Duyệt biết tìm chỗ đấy! Xem ra những kẻ đến bắt cô ta chắc chắn có phương pháp đặc biệt để xác định vị trí của cô ta.
Thạch Lỗi cười lạnh.
Địa chỉ mà đối phương đưa không gần thành phố, mấy người Viên Mục Dã lái xe hơn ba tiếng, khi trời sắp tối thì mới đến nơi... Chỗ này là một khu kiến trúc bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, nhưng diện tích của khách sạn lớn hơn nhiều so với những gì họ nghĩ.
Lão Lâm nhìn quanh rồi nói với vẻ tiếc nuối:
Theo lý thuyết quy mô chỗ này không nhỏ, cho dù đầu tư hơn hai mươi năm trước thì cũng phải hơn trăm triệu, nếu nó thật sự vì chuyện gì đó mà không thể kinh doanh, vậy cũng không nên bị bỏ hoang như thế này!
Viên Mục Dã nhìn những kiến trúc độc đáo ở xung quanh, chắc nơi này phải mời một kiến trúc sư nổi tiếng đến thiết kế, cho dù đặt vào thời điểm bây giờ, phong cách ở đây cũng không lỗi thời, nó bị bỏ hoang như thế này đúng là rất lãng phí...
Nhưng khi mọi người bước đến tòa nhà chính của khách sạn, họ lập tức hiểu tại sao năm xưa nơi này lại đóng cửa... Có một tòa nhà hình trụ đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng từ vết lốm đốm bên ngoài tòa nhà thì có thể dễ dàng nhận thấy ở đây đã từng xảy ra một vụ cháy vô cùng nghiêm trọng.
Sao có thể như vậy được? Tòa nhà này cũng phải cao đến 15, 16 tầng, trừ khi đám cháy xảy ra ở tầng cao nhất, nếu không gần như không thể không có thương vong.
Đầu To không đồng ý với câu nói của Thạch Lỗi.
Viên Mục Dã không muốn lãng phí thời gian vào chuyện xảy ra hơn hai mươi năm trước, vì vậy cậu kéo sự chú ý của mọi người trở về:
Ở đây không chỉ có mỗi một tòa nhà này, mọi người nghĩ Bạch Văn Duyệt sẽ trốn ở đâu?
Lão Lâm nhìn xung quanh rồi buồn bực nói:
Nếu tìm từng tòa một thì đến sáng cũng chưa chắc đã xong.
Viên Mục Dã nhìn sang Thạch Lỗi:
Nếu là anh... Anh sẽ trốn ở chỗ nào?
Thạch Lỗi suy nghĩ một chút rồi trả lời:
Nếu là người bình thường nhất định sẽ chọn một vị trí thật kín đáo để che giấu bản thân, nhưng Bạch Văn Duyệt lại biết đối phương chắc chắn sẽ tìm được mình, cho nên cô ta không cần phải làm như thế, cô ta sẽ chọn cho mình một chỗ thoải mái nhất... Ví dụ như tòa nhà chính của khách sạn ngay trước mắt này, bên trong chắc chắn có giường và ghế sô pha cho cô ta và đứa bé nghỉ ngơi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.