Chương 1148: Ảo ảnh tốt đẹp
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1243 chữ
- 2022-02-09 03:23:34
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Viên Mục Dã thật sự rất khó tin nơi này là nhà của mình. Máy hút bụi thông minh, máy pha cà phê dạng viên nén, p8hòng bếp kiểu mở không dính một hạt bụi và nguyên dàn bếp nấu vừa nhìn là biết chưa bao giờ dùng đến, còn có phòng sách riêng và phòng tập thể th3ao độc lập. Ngay cả buồng vệ sinh cũng chia ra bên khô bên ướt.
Từ trước đến nay Viên Mục Dã chưa bao giờ nghĩ tới việc có ngày mình sẽ s9ống tinh tế đến vậy. Nếu nói đây là nhà Diệp Dĩ Nguy thì cậu sẽ tin. Nghĩ đến Diệp Dĩ Nguy, tim Viên Mục Dã co lại, vì thế cậu vội vã lấy điện th6oại di động ra xem lại lần nữa.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã nhìn tay phải của mình, sau đó cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn trà cắt xuống, kết quả không có gì bất ngờ, máu chảy ra. Tiếp theo cậu đi đến trước tấm gương trong buồng vệ sinh, xoay người nhìn về phía sau lưng mình, vết thương nông đó cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Trong tích tắc nhìn thấy cơ thể khôi phục bình thường của mình, Viên Mục Dã khẽ mừng thầm, thậm chí còn cảm thấy nếu mọi thứ đều là thật cũng khá tuyệt.
Viên Mục Dã vội giải thích:
Tôi đâu có không ưng người ta, chỉ cảm thấy tính cách của hai chúng tôi không hợp lắm thôi. Anh cũng biết tìm vợ là chuyện cả đời. Nếu như biết rõ hai bên không phải người chung đường mà còn cứ nhất quyết đòi chắp vá, thế chẳng phải hại con gái nhà người ta à?!
Được rồi được rồi… Cậu luôn có lý, không nói chuyện với cậu nữa. Tôi còn chưa xong việc đây! Cuối tuần này cùng ăn một bữa cơm nhé!
Diệp Dĩ Nguy nói giọng vội vàng.
Mặc dù lý do này có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng Viên Mục Dã lại rất rõ, nếu lần sau mình gọi video, người
mẹ
này vẫn sẽ tìm đủ loại lý do để qua loa lấy lệ đối phó với mình.
Dẫu Viên Mục Dã đã biết thế giới mình đang ở rất có vấn đề, nhưng cậu không hiểu làm sao mình lại đột nhiên xuất hiện ở đây, hay là thế giới trước vốn chỉ là cơn ác mộng đối với cậu? Mọi thứ hiện giờ mới là thế giới chân thật?!
Viên Mục Dã bật cười:
Tôi cũng muốn đấy, nhưng ai kết hôn với tôi đây!
Cô gái mà lần trước Cục trưởng Dương giới thiệu cho cậu khá tốt mà? Đừng kén chọn nữa, trên đời này nào có ai có thể hòa hợp hoàn toàn về linh hồn với cậu chứ? Còn kén chọn nữa thì thể nào chú và dì cũng gấp đến chết mất thôi…
Diệp Dĩ Nguy trêu ghẹo.
Viên Mục Dã thầm thở phào nhẹ nhõm:
Không có việc gì, chỉ muốn xem thử anh đang làm gì thôi.
Đối phương cười nói:
Tôi còn có thể làm gì? Tăng ca thôi… Đúng rồi, nghe Từ Lệ nói báo cáo thăng chức của cậu được duyệt rồi hả?
Dẫu một người xa cách với người nhà thế nào cũng phải có một hai bức ảnh hoặc là ảnh chụp chung mới đúng, mà ở chỗ Viên Mục Dã, dường như người
mẹ
kia chỉ tồn tại trong danh bạ điện thoại.
Để xác minh suy đoán của mình, Viên Mục Dã chủ động gọi video cho mẹ, kết quả là bị từ chối đúng như dự đoán, mà lý do từ chối là bà và cha cậu đang khiêu vũ quảng trường, ồn lắm nên không nghe rõ.
Viên Mục Dã nghĩ ngợi, cảm thấy lời Diệp Dĩ Nguy nói rất đúng. Cô gái ắt hẳn là Lý Tử Y, vì thế cậu xuôi theo lời anh ta:
Nhưng mà bởi vì tốt quá, cho nên tôi cảm thấy mình không xứng với người ta!
Diệp Dĩ Nguy hừ khẽ:
Bớt nói nhăng nói cuội với tôi đi được không? Nói cho rõ coi, tại sao không ưng người ta?
Viên Mục Dã cười giải thích:
Tôi… Anh còn không rõ nữa sao? Tôi chẳng có hứng thú gì với chuyện làm sếp cả. Hồi trước có thể trốn được là trốn, nếu không phải lúc này đây Từ Lệ sắp thăng chức, thật sự tôi không muốn nhận danh hiệu đội phó này chút nào.
Nghe xong, Diệp Dĩ Nguy cười lớn tiếng:
Thật ra, với năng lực của Từ Lệ thì đáng lý nên thăng chức từ lâu rồi, nhưng cậu cũng biết con người anh ta mà, nổi cơn lên là không thèm quan tâm gì... Mấy năm nay, nếu không phải đã kết hôn rồi nên chín chắn hơn nhiều, thì không biết còn phải chờ tới bao giờ nữa?! Thấy không, đây là chỗ tốt của việc đàn ông kết hôn đấy, lại nói, chừng nào thì cậu kết hôn hả?
Viên Mục Dã nghe Diệp Dĩ Nguy nhắc tới Từ Lệ, xem ra nghề nghiệp của anh ta hiện giờ vẫn là bác sĩ pháp y, vì thế Viên Mục Dã cười đáp:
Tên Từ Lệ miệng rộng này, không phải chỉ là chức đội phó thôi ư? Có đáng để tung hê lên cho cả thế giới biết như vậy không?
Diệp Dĩ Nguy giả vờ tức giận khi nghe thế:
Cậu còn không biết xấu hổ mà nói? Với mối quan hệ của hai ta mà chuyện này còn phải do Từ Lệ nói cho tôi biết? Cậu có nghĩa khí gì không vậy?!
Mặc dù Viên Mục Dã không tìm thấy tên Diệp Dĩ Nguy trong danh bạ điện thoại của mình, nhưng ba chữ
Anh T5hạch Đầu
lại cho cậu uống một viên thuốc an thần, ít nhất người bạn thân xuất hiện lâu nhất trong cuộc đời cậu vẫn còn…
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bèn gọi cho số của anh Thạch Đầu. Cùng với giai điệu bản giao hưởng số 9 của Beethoven, một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong điện thoại:
Nghĩ sao mà lại gọi điện thoại cho tôi vào giờ này?
Cúp điện thoại, sắc mặt của Viên Mục Dã dần dần trở nên u ám nặng nề, lý trí nói với cậu rằng mọi thứ ở đây đều tốt đẹp đến mức không thật. Nếu những chuyện khác thường gặp phải trước đó còn miễn cưỡng giải thích được, nhưng người đã chết thì sao? Cho dù mình có mất ký ức thì cũng đâu có bản lĩnh làm người đã chết sống lại?!
Lại còn người
mẹ
trước giờ chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của Viên Mục Dã nữa, tuy giọng bà trong điện thoại rất dịu dàng, như chẳng có sơ hở gì hết, nhưng Viên Mục Dã vừa mới lục album trong điện thoại di động của mình và thấy chẳng có lấy một tấm ảnh nào của mẹ cả.
Nhưng Viên Mục Dã đã nhanh chóng nhận thức được một vấn đề, nếu ở thế giới này, người chết còn sống, như vậy người sống thì sao? Ví dụ như Đoàn Phong… còn có những người khác của Số 54 ở đâu?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.