Chương 1158: Thẩm bác khải
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1220 chữ
- 2022-02-09 03:23:45
Sự thật đã chứng minh, cho dù ở một thế giới song song khác, Trương Khai vẫn rất dễ lừa, Viên Mục Dã dựa vào sự hiểu biết8 của mình đối với cậu ta để hóa thân thành bạn cùng bàn hồi cấp một, vậy mà tên ngốc này lại không nhận ra...
T3ôi nhớ rằng cậu còn một cậu em họ mà? Cậu ta bây giờ thế nào rồi?
Viên Mục Dã thuận tiện hỏi thăm tình huống của Hoắc N9hiễm.
Trương Khai nghe vậy thì cười nói:
Trí nhớ của cậu tốt thật, thậm chí còn nhớ cả cậu ta... Tên nhóc đó đã6 ra nước ngoài với tư cách sinh viên trao đổi rồi, chắc phải cuối năm mới về.
Dựa trên khí thế vừa rồi của người phụ nữ này, chắc chắn chị ta sẽ lại nói một đống lời chói tai, không ngờ chị ta lại cười khẩy:
Cậu nhóc, cậu không biết tôi là ai... Tôi không trách cậu, bây giờ các cậu hãy gọi người phụ trách ở chỗ này ra đây, nếu không các cậu sẽ không giải quyết được chuyện tiếp theo đâu.
Trương Khai thấy vậy buồn cười hỏi Viên Mục Dã:
Bác gái này là ai thế? Sao chị ta nói chuyện kiêu ngạo vậy?
Viên Mục Dã không có cách nào trả lời câu hỏi đó, bởi vì trong trí nhớ của mình, cậu chưa từng gặp người phụ nữ trung niên này, nhưng sự xuất hiện của chị ta cũng không phải ngẫu nhiên. Nếu chị ta muốn tìm người phụ trách, Viên Mục Dã cảm thấy một đội phó như mình chắc là đủ nhỉ?
Sau đó Viên Mục Dã bèn hỏi Trương5 Khai xem đã có chuyện gì xảy ra?
Trương Khai nghe xong tức giận nói:
Đừng nhắc đến nữa... Tối hôm nay có một đứa học sinh cấp ba từ đâu chạy đến, không những ăn uống chơi bời không trả tiền, thái độ của nó còn rất kiêu ngạo, nó nghĩ mình là hoàng tử dầu mỏ của Trung Đông chắc? Cuối cùng nó còn rút một con dao gọt hoa quả ra và bắt tôi giao hết tiền trên người! Nếu là trước đây thì tôi đã thay cha mẹ nó dạy dỗ nó một trận rồi! Nhưng tôi cảm thấy không đáng phải tức giận với cái đồ mất dạy này, vì thế tôi đã gọi cho cảnh sát. Cậu thử đoán xem sau đó thế nào, khi cảnh sát đến nó cũng chẳng sợ, cái loại có thủy ngân trong não này thì tôi không giáo dục được, tôi nhanh chóng giao nó cho chú cảnh sát xử lý thôi.
Khi hai người nói đến đây thì một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng từ bên ngoài bước vào, chị ta nói với vẻ mặt nặng trịch:
Lãnh đạo của các người đâu, gọi ông ta ra đây, tôi muốn khiếu nại việc cảnh sát các người bắt bớ linh tinh!
Tôi tên là Đinh Như Vân, chồng của tôi là Thẩm Tân Học, con trai tôi là Thẩm Bác Khải...
Người phụ nữ trung niên nói với thái độ đầy kiêu ngạo.
Đinh Như Vân cũng tốt, Thẩm Tân Học cũng được, tất cả đều không khơi dậy được sự quan tâm của Viên Mục Dã, cho đến khi đối phương nhắc đến cái tên Thẩm Bác Khải, Viên Mục Dã mới chợt nhận ra rằng Thẩm Bác Khải chính là một trong số những
người chơi bất ngờ bị hôn mê không rõ lý do
...
Con của chị tên là Thẩm Bác Khải, năm nay 18 tuổi, cậu ta đang học lớp 12A1 tại trường trung học số 8?
Viên Mục Dã đọc lại một số thông tin cơ bản về Thẩm Bác Khải.
Viên cảnh sát đang trực ban nghe vậy thì vội vàng tiến đến hỏi:
Chào chị, chị có cần chúng tôi giúp gì không?
Người phụ nữ trung niên liếc mắt nhìn viên cảnh sát một chút:
Chức vụ của cậu là gì? Cậu mà cũng xứng nói chuyện với tôi à?
Viên cảnh sát này đột nhiên bị phang ngay một câu, sắc mặt cậu ta cũng thay đổi, cuối cùng cậu ta cố nén sự khó chịu trong lòng và nói:
Thưa chị, ở đây là cục cảnh sát, nếu chị có chuyện gì thì cứ nói trực tiếp, chúng tôi sẽ hết sức giúp đỡ... Nếu không xin mời chị hãy rời đi... Đừng ở đây cản trở công việc của chúng tôi.
Tục ngữ có câu giơ tay không đánh người mặt cười, hơn nữa với độ tuổi và khuôn mặt của Viên Mục Dã thì đúng là sát thủ của các bà cô, vì vậy Đinh Như Vân không nói gì nữa, chị ta sầm mặt ngồi xuống ghế.
Khi Viên Mục Dã đẩy cửa bước vào phòng thẩm vấn, Thẩm Bác Khải vẫn đang so găng với nhân viên phụ trách vụ án, người nhân viên này thấy Viên Mục Dã bước vào thì đau đầu nói:
Đội phó Viên, thằng nhóc chết tiệt này đúng là một đứa hư đốn, không hiểu tại sao cha mẹ nó nuôi nó lớn chừng này rồi mà vẫn chưa đánh chết nó?
Viên Mục Dã cười bảo:
Anh ra ngoài nghỉ một lát đi, để tôi chăm sóc nó...
Đinh Như Vân lạnh lùng nói:
Nếu các người đã biết rõ như vậy, tại sao vẫn bắt nó về đây?
Viên Mục Dã không trả lời ngay câu hỏi này, cậu quay đầu nhìn viên cảnh sát trẻ vừa phải chịu uất ức:
Tiểu Vương, cậu rót một cốc nước cho chị Đinh, tôi sẽ vào trong tìm hiểu tình huống.
Nói rồi, Viên Mục Dã mỉm cười và bảo với Đinh Như Vân:
Chị ngồi đợi một lát, uống chút nước nghỉ ngơi, tôi đi một lúc rồi về ngay...
Thế là Viên Mục Dã mỉm cười bước đến và nói:
Xin chào chị, tôi là Viên Mục Dã, đội phó đội cảnh sát hình sự, tôi có thể giúp gì cho chị?
Người phụ nữ trung niên nghe xong bèn nhìn Viên Mục Dã từ đầu đến chân, sau đó mới lạnh lùng nói:
Đội phó Viên? Tôi muốn hỏi tại sao cảnh sát các cậu lại bắt người vô tội? Con trai tôi vẫn còn là một đứa trẻ, các người sao có thể đưa nó vào cục cảnh sát chứ?
Kết hợp với cậu học sinh cấp ba vừa nhìn thấy trong phòng thẩm vấn, Viên Mục Dã đã đoán được con trai của người phụ nữ này là ai, cậu bèn nói với vẻ mặt hiền lành:
Thưa chị, tôi có thể hiểu tâm trạng của một người mẹ như chị... Con của chị tên là gì? Tôi sẽ vào trong tìm hiểu tình huống cụ thể là thế nào.
Thẩm Bác Khải thấy phía đối diện đổi một viên cảnh sát khác, cậu ta khinh thường nói:
Đừng lãng phí thời gian, lát nữa mẹ tôi sẽ đến đón tôi! Mấy người tội gì phải khổ thế chứ?
Viên Mục Dã cười hỏi:
Thẩm Bác Khải, cậu nói cho tôi biết tại sao lại muốn đi ăn cướp? Chẳng phải nhà cậu rất có điều kiện sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.