Chương 1160: Hai cú sốc
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1348 chữ
- 2022-02-09 03:23:42
Tôi cũng từng nghĩ như vậy. Lúc đầu tôi chỉ muốn học thật giỏi và chưa bao giờ suy nghĩ những chuyện khác... Là cô ta cứ trêu chọc8 tôi, nhưng vào lúc tôi đưa ra quyết định, cô ta lại nói rằng tất cả đều là giả vờ, đó chỉ là do cô ta đánh cược với người khác mà3 thôi.
Thẩm Bác Khác nói với ánh mắt tuyệt vọng.
Viên Mục Dã nghe xong không khỏi nghĩ thầm trong lòng, hóa ra đúng là có9 một cô gái đã biến cậu nhóc thành ra như thế này. Viên Mục Dã cũng cảm thấy hơi đồng tình:
Bị người mình thích lừa đúng là rất t6hảm, nhưng cậu không cần suy sụp, trên đời này còn rất nhiều cô gái tốt, tôi tin rằng một ngày nào đó cậu sẽ gặp được người thật s5ự thích mình... Đến lúc đó cậu sẽ biết sự chán chường bây giờ buồn cười đến mức nào.
Không ngờ Trương Khai cứ nằng nặc kéo Viên Mục Dã đi ăn đồ nướng, Viên Mục Dã không nói lại được nên đành đi cùng cậu ta đến một cửa hàng đồ nướng cạnh cục cảnh sát ngồi một lát...
Viên Mục Dã uống một ngụm bia rồi nói:
Tôi thật không ngờ với tính cách của cậu mà lại đi mở quán Internet...
Trương Khai cười:
Nếu biết mình có một bạn học cũ làm cảnh sát, thì trước đây tôi đã không phải đi nhiều đường vòng đến thế...
Sau khi trò chuyện, Viên Mục Dã mới biết Trương Khai luôn muốn khởi nghiệp kinh doanh riêng từ lúc tốt nghiệp đại học, nhưng do tính tình nóng nảy và ăn nói thẳng thắn, nên Trương Khai làm mất lòng khá nhiều người. Sau này đầu tư thất bại, lại còn bị một người bạn thân và cũng là đối tác lừa gạt, trong cơn tức giận, Trương Khai đã đánh đối phương tàn phế... Vì vậy cậu ta bị kết án ba năm tù treo.
Viên Mục Dã thấy Thẩm Bác Khải có vẻ không nói dối, vì vậy cậu bèn an ủi:
Cậu đừng lo, không phải chỉ mình cậu bị mắc kẹt ở đây, chắc chắn có cách để quay về.
Thẩm Bác Khải dường như đã thấy được hy vọng:
Anh cảnh sát, anh chắc chắn cũng không phải người trong thế giới này đúng không? Anh mau dẫn tôi ra ngoài đi, tôi đã sống đủ cuộc sống của cậu ấm nhà giàu rồi, tôi muốn ra ngoài thi đại học, tôi nhớ cha mẹ...
Viên Mục Dã vỗ vai Thẩm Bác Khải:
Không sao đâu, ông chủ quán rất dễ tính, lát nữa cậu ra ngoài xin lỗi thật nghiêm túc là được, phải nhớ sau này khi quay về không được gây chuyện nữa biết không?
Không ai có thể ngờ được trước khi Viên Mục Dã đi vào, Thẩm Bác Khải vẫn là một cậu ấm nhà giàu, nhưng khi Viên Mục Dã đi ra thì cậu ta đã trở thành một người khác. Đầu tiên Thẩm Bác Khải đi đến trước mặt Trương Khai cúi đầu xin lỗi, sau đó đi tới chỗ Đinh Như Vân rồi nói nhỏ:
Con không sao, chúng ta về nhà thôi.
Đinh Như Vân nghe xong vẫn chưa muốn đi, chị ta cứ đòi Viên Mục Dã phải cho mình một câu trả lời, tại sao lại vô cớ bắt con mình vào cục cảnh sát? Thẩm Bác Khải ở bên cạnh nghe thấy vậy cũng cảm thấy bực mình, vội nói:
Đi nhanh đi, vẫn chưa đủ xấu hổ à?
Nhìn theo bóng lưng hai mẹ con Thẩm Bác Khải, viên cảnh sát trẻ vừa rồi còn bị Đinh Như Vân chế nhạo không có tư cách nói chuyện với chị ta lại gần Viên Mục Dã và hỏi:
Đội phó Viên, anh có biết người phụ nữ vừa rồi là ai không?
Viên Mục Dã:
Mẹ của Thẩm Bác Khải!
Viên cảnh sát lấy điện thoại ra đưa cho Viên Mục Dã:
Chị ta là vợ của Thẩm Tân Học, một trong bốn ông trùm bất động sản của thủ đô, bảo sao vừa rồi cái đuôi lại chẳng vểnh lên tận trời?
Tuy Trương Khai không cần vào tù, nhưng do có hồ sơ phạm tội, hơn nữa còn bị bạn thân lừa, nên đó là hai cú đánh trời giáng vào tinh thần và kinh tế của cậu ta. Vì vậy mà Trương Khai không còn lòng dạ nào theo đuổi những mục tiêu to lớn của mình, cuối cùng cậu ta mở một cửa hàng Internet bên cạnh trường học.
Viên Mục Dã nghe xong cảm thấy hơi áy náy, cậu không ngờ Trương Khai biến thành người bình thường lại rơi vào cảnh ngộ như vậy. Viên Mục Dã nâng chén lên rồi nói:
Chuyện trước đây đã qua rồi, cuộc sống của cậu bây giờ chẳng phải rất tốt sao? Ít nhất cũng thực hiện được giấc mơ lúc còn nhỏ!
Chẳng phải chị ta tên là Đinh Như Vân sao?
Viên Mục Dã nói.
Viên cảnh sát trẻ lắc đầu:
Ý của tôi là thân phận của chị ta cơ?
Trương Khai ngượng ngùng:
Cậu còn biết ước mơ lúc còn nhỏ của tôi là lên mạng à? Thật ra hồi bé tôi mơ rất nhiều, ví dụ như mở cửa hàng ăn vặt, cửa hàng đồ chơi...
Sau đó cả hai nói chuyện rất nhiều về thời thơ ấu của Trương Khai, Viên Mục Dã đã hoàn toàn biến thân phận
bạn học hồi tiểu học
trở thành sự thật.
Viên Mục Dã nói đến đây thì đổi giọng:
Hơn nữa, cậu thật sự muốn vĩnh viễn không trở về thế giới trước đây sao? Cha mẹ của cậu ở đây đúng là rất giàu, nhưng bọn họ chỉ là các nhân vật trong trò chơi, đó là hư cấu, còn cha mẹ thật sự yêu thương cậu đang khóc trước giường bệnh mỗi ngày, cậu thật sự nhẫn tâm để họ cứ mãi đau khổ như vậy sao?
Không ngờ Thẩm Bác Khải lại ôm mặt rồi nghẹn ngào nói:
Ông anh à, anh nghĩ rằng tôi không muốn về sao? Nhưng tôi không về được! Hôm đó tôi hiếm khi có một chút thời gian để thư giãn, vậy mà chơi một lúc thì không hiểu sao lại biến thành như thế này! Tôi cũng muốn về mà, chỉ còn vài ngày nữa là tôi thi tốt nghiệp trung học rồi!
Viên Mục Dã trừng mắt nhìn viên cảnh sát trẻ:
Tập trung trực ban đi, bớt tò mò mấy chuyện này...
Sau khi giải quyết xong chuyện của Thẩm Bác Khải, Viên Mục Dã liếc mắt nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ, vì vậy cậu quay đầu nói với Trương Khai:
Đi thôi, tôi đưa cậu về!
Viên Mục Dã thấy Thẩm Bác Khải càng nói càng kích động, thậm chí còn sắp khóc, cậu bèn đứng dậy mở khóa còng tay rồi nói:
Được rồi được rồi, muốn trở về là tốt rồi, trước tiên cậu cứ theo người mẹ ngoài kia về nhà, lát nữa chúng ta sẽ trao đổi số điện thoại di động, có gì cũng tiện liên lạc...
Thẩm Bác Khải nghe thấy mình có thể về nhà, cậu ta hơi lo lắng nói:
Vậy chuyện tôi cướp quán Internet...
Sau khi tách khỏi Trương Khai, Viên Mục Dã chạy thẳng về cục cảnh sát, Từ Lệ thấy Viên Mục Dã quay về thì ngạc nhiên hỏi:
Sao cậu lại về đây? Chẳng phải tôi đã bảo cậu về sớm để nghỉ ngơi à?
Viên Mục Dã cười, hỏi lại:
Anh hỏi tôi mà không biết xấu hổ à? Bao nhiêu ngày rồi anh chưa về thăm chị dâu?
Từ Lệ cười nói:
Chị dâu của cậu đi du lịch với bạn thân mấy ngày nay rồi, trong nhà không có ai cả, tôi về làm gì chứ? Hơn nữa ngủ ở đâu mà chẳng là ngủ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.