• 4,015

Chương 1172: THUỐC THANG VÔ DỤNG


Viên Mục Dã càng nghe càng hồ đồ, không biết rốt cuộc Thạch Lỗi đang che giấu cái gì. Sau đó hai người đi vào một phòng bệ8nh, vài gương mặt xa lạ đã chờ sẵn ở đó…

Lúc này Thạch Lỗi nhìn Viên Mục Dã và bảo:
Cậu vào trước đi, nhớ kỹ lời3 tôi vừa nói.


Vốn là Viên Mục Dã còn chưa có cảm giác gì, nhưng trông sắc mặt của mấy người ở cửa, cậu đoán thân9 phận của người lát nữa mình sẽ gặp vô cùng cao trong tập đoàn, không chừng đúng là cậu đoán mò mà trúng, chính là ông ch6ủ lớn có thân phận bí ẩn kia.
Đẩy cửa bước vào, Viên Mục Dã nhìn thấy bên trong đặt đầy các loại thiết bị và dụng5 cụ chữa bệnh kỳ lạ, đồng thời còn có một bà cụ tóc bạc da mồi đang nằm trên một chiếc giường bệnh cao cấp.
Trong trí nhớ của Viên Mục Dã, trừ bà nội của mình ra, cậu chưa từng gặp người phụ nữ nào lớn tuổi như vậy, cho nên trong lúc nhất thời cậu cũng không hiểu ý đồ của Thạch Lỗi khi bảo mình tới gặp đối phương là gì?
Trông tình trạng của đối phương, ắt đã yếu lắm rồi, e rằng chỉ cần rút những thứ đồ công nghệ cao kia ra là sẽ tắt thở bất cứ lúc nào… Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân của Viên Mục Dã nên bà lão chầm chậm mở mắt ra nhìn về phía cậu, giọng nói mềm mại:
Anh đã đến rồi…

Viên Mục Dã cũng không trả lời câu hỏi của Tố Cơ, chẳng qua nước mắt cậu đã lẳng lặng chảy xuống từ lúc nào, cô gái mà cậu luôn canh cánh trong lòng ở ngay trước mắt cậu, nhưng Viên Mục Dã không hiểu nổi tại sao Tố Cơ lại già đến vậy?

Sao… sao lại thế này? Lúc trước tôi điều tra được cô xuyên không đến hơn ba mươi năm trước, nhưng mặc dù là vậy, tuổi tác bây giờ của cô nhiều nhất mới hơn 50 thôi chứ, tại sao lại thành ra thế này?
Viên Mục Dã vô cùng khiếp sợ nói.
Tố Cơ mỉm cười, sau đó thở dài:
Đây có lẽ là tác hại của việc vượt thời gian. Thật ra tôi đã phát hiện cơ thể của mình lão hóa nhanh hơn người bình thường từ rất nhiều năm trước rồi, nhưng cụ thể là do nguyên nhân gì thì vẫn chưa thể tìm ra, cho nên tôi vốn chỉ hơn 50 tuổi lại trở thành dáng vẻ hiện giờ.

Viên Mục Dã ngẩn người, cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, vì thế cậu nhanh chân sải bước đến trước giường bệnh, quan sát kỹ lưỡng bà cụ trên giường… Với tuổi tác của đối phương, ít nhất cũng phải trên dưới 90, làn da trên mặt đầy nếp nhăn, mái tóc thưa thớt cũng chứng minh bây giờ bà cũ đang bị cơn ốm đau tra tấn.
Nhưng tất cả những thứ này đều xa lạ với Viên Mục Dã, cho đến khi cậu thấy đôi mắt hơi vẩn đục của đối phương, cả người cậu đột nhiên cứng đờ ra tại chỗ như bị điện giật, sau đó nói với vẻ mặt khó có thể tin nổi:
Tố Cơ… là cô ư?

Bà cụ trên giường bệnh nghe Viên Mục Dã gọi mình như vậy thì bỗng hơi ngượng ngùng:
Có phải tôi đã già đi rất nhiều rồi không?!

Viên Mục Dã ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tố Cơ:
Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tôi… tôi chỉ điều tra được cô bị một kẻ mạo danh đưa đi khỏi bệnh viện huyện, sau đó không còn tin tức nữa. Mấy năm nay tôi vẫn luôn tìm cô, đáng tiếc giữa tôi và cô cách nhau ba mươi năm, điều này khiến tôi bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để tìm được cô. Tất cả là lỗi của tôi, là tôi đã đánh mất cô.


Tố Cơ thở dài:
Sao có thể trách anh được? Ai mà ngờ hai người cùng lúc bước vào gương cổ, nhưng lại chênh lệch nhau tận ba mươi năm…


Viên Mục Dã giơ tay lau nước mắt trên mặt:
Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao giờ cô lại ở đây? Có phải có người bắt cô làm thí nghiệm không? Cô đừng sợ, giờ tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây, trở về tôi sẽ nhờ lão Lâm nghĩ cách. Nhất định anh ta sẽ có cách trì hoãn sự lão hóa trên cơ thể của cô!


Tố Cơ cười và xua tay:
Anh khoan hãy căng thẳng… Không có ai bắt tôi làm thí nghiệm hết, người bên ngoài đều là nhân viên của tôi. Tôi mới là chủ thực sự của tập đoàn này.


Nhất thời Viên Mục Dã không phản ứng kịp, chỉ lo tự nói:
Tố Cơ, cô đừng sợ, dù liều chết tôi cũng phải đưa cô ra ngoài!



Lời tôi nói đều là sự thật. Thật ra tôi đã tìm được anh từ rất nhiều năm trước rồi…
Tố Cơ nói một cách sâu xa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.