• 4,015

Chương 1235: CHỜ ĐƯỢC QUAN TÂM


Bởi vì có sự tham gia của Diệp Dĩ Nguy, nên tạm thời trước mắt Lỗ Phong vẫn không có cách nào tiếp nhận đơn hàng ở nước ngoài, đến lú8c này hắn mới ý thức được mình đã gặp phải nhân vật không tầm thường. Nhưng điều khiến hắn càng buồn bực là, chuyện này từ đầu đến c3uối rõ ràng là Viên Mục Dã và Đoàn Phong chọc vào hắn trước, hơn nữa hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu được hai vị ôn thần này sao lại cứ 9muốn khuấy đục vũng nước của hắn.


Nguồn thận
mà Lỗ Phong đã chuẩn bị trước cũng bị bọn Đoàn Phong bí mật bảo vệ, cho nên L6ỗ Văn Ngọc tạm thời chỉ có thể chờ đợi và cầu trời phù hộ như những người bệnh khác…
Đối với hoàn cảnh của Lỗ Văn Ngọc, Viên5 Mục Dã cũng thấy hơi áy náy, dù sao nội tạng người không phải là củ cà rốt hay cải trắng, nếu như không có người thân hiến tặng thì chỉ có thể chờ đợi một người nào đó tương thích với mình chết ngoài ý muốn. Nói thẳng ra, là mong dùng cái chết của người khác để duy trì sự sống của mình.
Nói ra thì tàn khốc, nhưng đây chính là sự thật. Hiện giờ, mỗi năm nước S có khoảng ba trăm nghìn người chờ đợi để được ghép nội tạng, nhưng số người thực sự chờ được chỉ có 5% mà thôi... Cho nên, vẫn có không ít gia đình người bệnh có điều kiện muốn thông qua những kẻ như Lỗ Phong đi đường tắt.
Hơn nữa, Viên Mục Dã có dự cảm rằng, nếu như lần này để Lỗ Phong thoát được, thì về sau muốn bắt được hắn sẽ càng khó khăn hơn. Dù sao hắn là một kẻ quỷ kế đa đoan, nói gần nói xa vẫn không có một lời nói thật, một khi để hắn qua được kiếp nạn này, sau này không biết có bao nhiêu người phải chết dưới tay hắn nữa.
Chiều hôm đó, Viên Mục Dã và Đoàn Phong mang theo hoa tươi đến bệnh viện thăm Lỗ Văn Ngọc, họ chỉ đơn giản là muốn đến thăm cô gái đơn thuần này rồi hỏi chút chuyện của Lỗ Phong, nhưng không ngờ hai người mới đi đến cửa đã bị bảo vệ bên ngoài cản lại.
Lỗ Văn Ngọc cong môi nói:
Ra ngoài chơi cũng là một dạng thư giãn mà? Không phải tâm trạng tốt thì bệnh cũng nhanh khỏi sao, đâu thể coi là vất vả chứ?

Đoàn Phong không có kiên nhẫn như Viên Mục Dã, anh ta đi thẳng vào vấn đề luôn:
Gần đây ông Lỗ bận chuyện gì sao? Lần trước tôi thấy ông ấy nói cuộc phẫu thuật của cô đã lên lịch rồi, tình hình thế nào? Đã xác định thời gian phẫu thuật chưa?

Nhưng cái bọn họ gọi là đường tắt đó, lại chính là đẩy người khác vào tuyệt cảnh. Mặc dù trên thế giới này không có thứ gọi là công bằng tuyệt đối, nhưng ít ra cũng phải có sự công bằng tối thiểu, chứ không thể cứ là người có quyền có thế là có thể tùy ý cướp đoạt mạng sống và cơ hội sống của người khác được.
Những ngày sau đó, bọn Đoàn Phong thay phiên nhau ở bên cạnh Viên Mục Dã, nhưng tình huống biến dị kia không còn xuất hiện nữa, ngay cả dấu ấn màu đỏ thường xuyên ẩn hiện lúc nửa đêm cũng không thấy đâu nữa.
Bọn Đoàn Phong đều thở phào, chỉ riêng Viên Mục Dã vẫn mơ hồ cảm thấy bất an, tình huống hiện tại giống như sự yên tĩnh trước cơn bão vậy... Mà Thạch Lỗi cũng không lạc quan lắm với chuyện này, gã không ngừng thúc giục Viên Mục Dã nhanh chóng quay về nước M với mình, dù sao hệ thống nghiên cứu ở bên đó cũng mạnh hơn nhiều so vớ nơi này của lão Lâm.
Nhưng hiện giờ Viên Mục Dã chưa muốn về nước M, dù gì chuyện của Lỗ Phong vẫn chưa được xử lý thỏa đáng. Mặc dù sau khi cậu đi nhóm Đoàn Phong chắc chắn sẽ tiếp tục điều tra, nhưng như thế đối với Viên Mục Dã vẫn coi như bỏ cuộc giữa chừng! Đây hiển nhiên không phải cách làm việc của cậu.
Sau khi hai người đi vào phòng bệnh, Lỗ Văn Ngọc vô cùng vui vẻ nói với bọn họ:
Từ khi tôi bị đổ bệnh đến giờ, cha tôi vẫn luôn giữ tôi trong phòng, không cho tôi ra ngoài chơi đùa cùng bạn bè, hai người có thể coi là những người bạn duy nhất của tôi đấy.

Nghe Lỗ Văn Ngọc nói đau lòng như vậy, Viên Mục Dã chỉ biết mỉm cười:
Cha cô cũng chỉ vì muốn tốt cho cô thôi, bây giờ sức khỏe của cô đúng là không thích hợp để vận động nhiều.

Nghe Đoàn Phong nhắc đến Lỗ Văn Ngọc, người bảo vệ hơi sững lại, nhưng anh ta lập tức lắc đầu:
Ngài Lỗ đã dặn dò, hiện giờ tình trạng của cô Lỗ không được ổn định, cho nên ngoại trừ bác sĩ thì không ai được gặp cô ấy.

Đoàn Phong sầm mặt:
Nếu hôm nay chúng tôi nhất định muốn gặp cô ấy thì sao?

Lỗ Văn Ngọc cười nói:
Không sao đâu, bọn họ đều là bạn của cha tôi! Nhất định là cha tôi biết tôi ở phòng bệnh một mình sẽ buồn, nên mới bảo họ đến thăm tôi đấy.

Mặc dù trước đó đúng là Lỗ Phong đã dặn bảo vệ không được cho bất cứ ai gặp Lỗ Văn Ngọc, nhưng đấy là sau lưng cô ta, bây giờ đã bị cô ta bắt gặp, còn ra mặt thừa nhận Viên Mục Dã và Đoàn Phong là bạn của mình, bảo vệ đương nhiên cũng không gây khó dễ nữa, có điều bọn họ vẫn lập tức gọi điện thông báo cho Lỗ Phong.

Xin lỗi hai vị, tôi nghĩ hai người đi nhầm phòng rồi, đây là phòng bệnh VIP.
Bảo vệ nói bằng giọng ngạo mạn.
Đoàn Phong cũng không vừa mà vặc lại:
VIP thì sao? Chúng tôi là bạn của Lỗ Văn Ngọc, hôm nay đến thăm cô ấy không được à?

Hai tên bảo vệ lập tức đưa tay ra sau lưng, định rút gậy ra.... Nhưng đúng lúc này cửa phòng bệnh VIP mở ra từ bên trong, chắc hẳn Lỗ Văn Ngọc nghe thấy tiếng ồn ngoài cửa nên ra xem, cô ta vừa nhìn thấy Viên Mục Dã và Đoàn Phong thì vui vẻ chào hỏi hai người họ, mời vào trong ngồi.
Bảo vệ tỏ ra khó xử:
Cô chủ, cha cô đã dặn không cho bất cứ ai quấy rầy cô nghỉ ngơi.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.