• 4,016

Chương 1271: KIỀU VIÊM


Vừa nghe Tề Nhất Minh nhắc tới là nhóm tám người, Viên Mục Dã bèn cố ý hỏi:
Nhóm tám người ư? Nhưng không phải trong tấm 8ảnh này chỉ có bảy người thôi sao?


Tề Nhất Minh cười và lắc đầu:
Bởi vì anh không tính người chụp ảnh là Kiều V3iêm. Trong nhóm tám người, sự tồn tại của cậu ta không mạnh lắm, luôn lặng lẽ tránh sau lưng chụp ảnh giúp mấy người bọn 9họ. Mặc dù cậu ta vô cùng yêu thích nhiếp ảnh, nhưng bản thân lại rất ít xuất hiện trong ảnh.



Kiều Viêm…?
Viên6 Mục Dã khẽ lẩm nhẩm lại cái tên hơi xa lạ này.
Tề Nhất Minh gật đầu:
Đúng vậy, chính là Kiều Viêm. Nói thật, đế5n bây giờ tôi vẫn không hiểu làm sao cậu ta lại dính lấy mấy người đó. Tuy nhìn từ bên ngoài, hoàn cảnh gia đình của bọn Ngô Vũ Phong cũng đều rất bình thường, nhưng tốt xấu gì gia đình vẫn có thể cho bọn họ phí sinh hoạt. Nhưng Kiều Viêm lại khác, cậu ta thi vào với thành tích đứng đầu, gia đình không có nổi một đồng để cho cậu ta đi học. Phí sinh hoạt mỗi năm đều dựa vào học bổng, ngoài ra còn phải ra ngoài vừa học vừa làm mới đủ. Nhưng mặc dù là vậy, cậu ta vẫn có thể bớt thời gian cùng đi leo núi với bọn Trác Thiếu Quân. Cậu nói xem có phải tên đó rất lợi hại không?!

Từ giọng điệu của Tề Nhất Minh, Viên Mục Dã có thể nhận ra quan niệm giai cấp rất mạnh. Xem ra đây cũng là lý do mà anh ta không bao giờ có thể trở thành bạn bè thật sự với nhóm tám người kia. Cậu bèn thuận miệng hỏi:
Vừa rồi anh nói trong nhóm tám người, trừ Thiếu Quân ra, tất cả đều đã không còn nữa ư? Kiều Viêm qua đời như thế nào?

Tề Nhất Minh thở dài đáp:
Chắc khoảng nửa năm trước tai nạn lần đó của Trác Thiếu Quân, nghe nói cũng là sự cố khi cả bọn cùng đi leo núi. Nhưng mà tôi cũng không quen thân với Kiều Viêm cho lắm, chẳng qua là năm kia tham gia họp mặt bạn học nên mới nghe nói thôi.

Trác Thiếu Quân nghĩ ngợi rồi nói:
Chắc là cơ thể này đang khóc đó. Mặc dù cậu ta đã quên sạch một vài chuyện, nhưng khi lại được nhìn thấy ngọn nguồn đã khiến cậu ta buồn khổ thì vẫn không kìm được mà bật khóc.

Viên Mục Dã thắc mắc:
Thế thì xin hỏi cơ thể mới của cậu cảm thấy buồn bã khi nhìn thấy Kiều Viêm hay là khi nhìn thấy hình ảnh của nhóm tám người trước kia mới buồn bã?

Trác Thiếu Quân thở dài:
Nói thật, tôi cũng không phân biệt được rõ ràng lắm. Tóm lại, cậu ta cảm thấy rất khổ sở khi xem đến đoạn hình ảnh này.

Thạch Lỗi trách móc trong điện thoại:
Cậu không thể cho tôi điều tra một người sống à? Mấy ngày nay toàn điều tra người chết thôi, quá đen đủi!

Viên Mục Dã cười nói:
Ai bảo Thạch Lỗi anh giỏi lắm cơ? Cả hai giới sống chết đều xử lý được mà.

Sau khi cúp máy của Thạch Lỗi, Viên Mục Dã phát hiện Trác Thiếu Quân hơi ngẩn ngơ, cậu bèn thử hỏi:
Sao vậy? Nhớ ra cái gì hả?

Viên Mục Dã đành phải tắt đoạn video kia trước, sau đó xoay người rút một tờ khăn giấy ra đưa cho Trác Thiếu Quân:
Lau nước mắt trên mặt trước đi, trông khiếp quá. Theo lý mà nói, nếu một người vì quá đau khổ nên mới quên mất ký ức trong một khoảng thời gian là rất bình thường, nhưng mất trí nhớ có tính chọn lọc giống như Trác Thiếu Quân lại khá khó giải thích.

Trác Thiếu Quân nhận khăn giấy lau khô nước mắt trên mặt:
Cậu ta nhớ rõ tất cả mọi chuyện hồi đi học, nhưng lại xóa bỏ tất cả ký ức về mỗi Kiều Viêm. Điều đó chứng tỏ nhất định người này có liên quan mật thiết đến cả câu chuyện.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Viên Mục Dã vẫn gọi điện thoại cho Thạch Lỗi, nhờ gã thêm Kiều Viêm vào danh sách điều tra, hơn nữa còn nói với gã người này mới là đối tượng điều tra trọng điểm, đặc biệt là phải điều tra rõ nguyên nhân chết thật sự của cậu ta.
Mặc dù Tề Nhất Minh không thể cung cấp quá nhiều thông tin về Kiều Viêm, nhưng ít nhất có thể chứng minh thật sự có một người như vậy tồn tại. Sau đó Viên Mục Dã quay về với Tề Nhất Minh để lấy một vài tài liệu hình ảnh năm đó, kết quả tìm mãi, cuối cùng chỉ thấy được khuôn mặt hiếm hoi xuất hiện của Kiều Viêm trong một đoạn video.
Đó là một cậu trai thoạt nhìn khá chín chắn, dù cậu ta chỉ dừng lại ở trước màn ảnh chưa đến hai phút, nhưng vẫn có thể nhận ra cậu ta là người có tính cách dịu dàng, lạc quan và rộng rãi. Mà Trác Thiếu Quân thời sinh viên lại lóa mắt như một con công, không những đẹp trai, mà còn là hot boy toàn năng, vừa biết đánh đàn vừa thích thể thao, con gái nhìn thấy là mê mệt.
Sau khi trở lại nhà họ Trác, Viên Mục Dã mở đoạn video kia cho Trác Thiếu Quân xem, hỏi hắn còn nhớ Kiều Viêm hay không? Trác Thiếu Quân dừng hình ảnh ở đoạn Kiều Viêm xuất hiện rồi sững ra một hồi lâu, mãi đến khi Viên Mục Dã quay qua nhìn hắn thì mới phát hiện Trác Thiếu Quân đang lẳng lặng rơi nước mắt.
Viên Mục Dã hơi kinh ngạc hỏi:
Cậu… sao lại khóc?! Cậu đã nhớ ra điều gì rồi hả?

Ai ngờ nghe vậy, đầu tiên Trác Thiếu Quân lau vệt nước mắt trên mặt, sau đó lại lắc đầu đáp:
Tôi chưa nhớ ra gì cả…


Vậy cậu khóc cái gì hả!?
Viên Mục Dã cảm thấy khó hiểu.
Trác Thiếu Quân lắc đầu:
Chỉ là mấy hình ảnh linh tinh thôi… Vừa rồi tôi thử chữa trị ký ức thiếu hụt của Trác Thiếu Quân lần nữa, nhưng bộ não của cậu ta chống đối ghê lắm, tôi đành phải ngừng lại. Nếu tiếp tục, có lẽ sẽ gây ra tổn thương vĩnh viễn với hệ thống ký ức của cậu ta.


Vừa nghe vậy, Viên Mục Dã vội vàng nói:
Thế thì thôi! Thuận theo tự nhiên đi, có thể tự nhớ lại dĩ nhiên là tốt, nếu thật sự không nhớ ra cũng không cần ép. Chúng ta cứ chờ tin từ phía Thạch Lỗi đi.


Trác Thiếu Quân gật đầu, sau đó tiếp tục lật xem những bức ảnh cũ trước kia. Ai ngờ cậu ta xem một hồi rồi đột ngột ngẩng đầu nhìn Viên Mục Dã:
Anh cảm thấy liệu có khả năng này hay không? Là bởi vì lý do nào đó mà Trác Thiếu Quân hại chết Kiều Viêm. Để báo thù cho Kiều Viêm, những người còn lại mới lên kế hoạch khiến Trác Thiếu Quân xảy ra tai nạn rơi xuống vách núi, cuối cùng lại có người báo thù cho Trác Thiếu Quân, bịt miệng tất cả bọn họ.


Viên Mục Dã nói với vẻ khó tin nổi:
Sự việc có thể phức tạp như vậy ư?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.