Chương 1273: BÀ KIỀU
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1295 chữ
- 2022-02-10 03:24:15
Nghe Thạch Lỗi nói như vậy, Viên Mục Dã lại lắc đầu:
Với tính của Triệu Chính Phi, không đời nào anh ta đi tìm cái chết vì điều này.8 Nhất định trong đó còn có chuyện gì chúng ta không biết.
Thạch Lỗi thở dài:
Tôi khuyên cậu đừng nên điều tra nữa thì hơn,3 rõ ràng đây là chuyện chết không đối chứng, nếu còn điều tra tiếp cũng sẽ không có kết quả gì. Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy Trác Khải9 Phong kia cũng không phải thứ tốt gì, trong ấy không thể thiếu phần của ông ta đâu. Đừng để đến lúc đó điều tra tới điều tra lui rồ6i kẻ ác đứng sau bức màn lại là cha ruột của thằng con nhà giàu, thế thì xôi hỏng bỏng không đấy.
Mặc dù mang vẻ mặt không tình nguyện, nhưng cuối cùng Thạch Lỗi vẫn đi theo Viên Mục Dã. Đầu tiên hai người họ mua một ít đồ bổ thích hợp cho người già, sau đó hấp tấp chạy tới viện dưỡng lão phía Bắc thành phố.
Trước khi đi hai người đều cho rằng nhất định là cuộc sống của bà Kiều hiện giờ rất khó khăn, dù sao đứa con trai duy nhất cũng không còn nữa, bản thân lại cao tuổi, sống lẻ loi hiu quạnh trong cơ sở dưỡng lão giá rẻ, điều ấy quả thật thể hiện rõ bốn chữ
cảnh già thê lương
một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Viên Mục Dã khách sáo nói:
Chào cô, chúng tôi đến thăm bà Lưu Tú Anh.
Nghe Viên Mục Dã nói như vậy, y tá khẽ giật mình:
Các anh muốn gặp dì Lưu Tú Anh ư? Thế hai anh là…
Viên Mục Dã cũng tỏ vẻ bấ5t đắc dĩ:
Thật ra lúc ban đầu chúng tôi chỉ muốn điều tra xem rốt cuộc là ai trong nhà họ Trác muốn Trác Thiếu Quân chết, ai ngờ càng điều tra lại càng phức tạp. Anh cũng biết lúc đầu chúng tôi có hai đối tượng nghi ngờ, nhưng do Triệu Chính Phi tự sát nên giờ chỉ còn lại mình Trác Thiếu Dương.
Thạch Lỗi hừ khẽ:
Tên Trác Thiếu Dương kia là thằng cậu ấm giả, suốt ngày chỉ nghĩ làm sao để có thể thừa kế tài sản nhà bác cả mình. Mặc dù hắn cũng rất hy vọng Trác Thiếu Quân chết, nhưng hắn không có thủ đoạn đó và cũng không có lá gan đó đâu. Dù sau lưng có mấy cổ đông trong công ty ủng hộ nhưng hắn vẫn là đống bùn lầy vô tích sự không thể trát tường. Hơn nữa, cho dù các cậu tìm thấy người kia thì thế nào? Sau này Trác Thiếu Quân nhất định có thể kê cao gối ngủ ngon ư? Tôi thấy chưa chắc đâu… Nếu một người không muốn bị cuốn vào cuộc tranh chấp, cách duy nhất là rời xa cuộc tranh chấp đó, nếu không sẽ mãi mãi bị cuốn vào nó một cách bị động. Tên kia chỉ muốn có một thân phận để đi lại trên thế giới mà thôi. Nếu tôi là cậu ta, tôi sẽ phủi tay chạy lấy người ngay và luôn, cái gì mà tài sản, cái gì mà ám sát, ai thích kẻ ấy nhào vào đi, ông không chơi với các người là được!
Viên Mục Dã cũng có vẻ mặt hoang mang:
Theo lý thuyết thì Kiều Viêm đi làm chưa được mấy năm, mặc dù năng lực của cậu ta có giỏi cỡ nào cũng không thể gánh nổi chi phí ăn ở cao trong thời gian dài đến vậy. Ắt hẳn là có người khác đang giúp mẹ Kiều Viêm rồi.
Lúc này một y tá ở quầy lễ tân nhìn thấy hai người Viên Mục Dã bèn tươi cười thân thiết, hỏi:
Xin hỏi hai anh đến thăm cụ nào? Tôi có thể liên hệ với y tá chăm sóc người đó giúp các anh.
Thạch Lỗi lật tài liệu và đáp:
Còn có một mẹ già, hiện giờ đang ở… một viện dưỡng lão khu phía Bắc thành phố.
Viên Mục Dã lập tức đứng dậy:
Đi, chúng ta đi thăm bà mẹ này nào!
Viên Mục Dã bảo Thạch Lỗi chờ một chút trước đã, đừng sốt ruột, đôi khi càng bực bội càng dễ xem nhẹ một vài chi tiết. Ví dụ như Kiều Viêm đi, từ đầu đến cuối cậu vẫn cảm thấy trên người cậu ta ắt hẳn còn có rất nhiều manh mối cần đào sâu.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã thuận miệng hỏi:
Gia đình Kiều Viêm còn ai không?
Làm sao mà lúc trước Viên Mục Dã không nghĩ như thế? Bởi vậy cậu nói một cách bất đắc dĩ:
Anh không biết đâu… Cậu ta cực kỳ giữ lời hứa. Nếu đã đồng ý với Trác Thiếu Quân rằng phải chăm sóc cha mẹ của đối phương thật tốt, nhất định cậu ta sẽ làm được. Không phải tôi không đề nghị cậu ta bỏ luôn cho rồi, nhưng cậu ta lại lo nếu mình bỏ đi, kẻ ra tay độc ác đứng phía sau sẽ gây bất lợi với vợ chồng nhà họ Trác.
Thạch Lỗi nhún vai:
Thế thì tôi hết cách, cậu nói xem phải điều tra tiếp chuyện này như thế nào? Một, hai đương sự chết thì thôi, nhưng đằng này mẹ nhà nó là tất cả những người biết chân tướng đều đã chết được không? Không đúng, còn có một người sống, nhưng lại không nhớ nổi cái gì hết! Sự thật giống như một vòng tròn khép kín, bắt đầu từ người chết, rồi đến người chết kết thúc luôn.
Ai ngờ khi bọn họ vào viện dưỡng lão lại phát hiện bất kể là trông phần cứng hay phần mềm thì nơi này cũng là một viện dưỡng lão vô cùng ưu việt. Chi phí mỗi năm ở đây tuyệt đối không phải một gia đình bình thường có thể gánh vác nổi. Dù là Kiều Viêm còn sống cũng chưa chắc có thể chịu nổi chi tiêu của nơi này.
Thạch Lỗi kinh ngạc hỏi:
Bà cụ này nhiều tiền lắm à?!
Chúng tôi là bạn học đại học của Kiều Viêm, con trai bà ấy. Lần này tới nước M xử lý chút chuyện, thuận tiện tới thăm hỏi xem sức khỏe dì Lưu thế nào.
Thạch Lỗi giành trước một bước.
Y tá nghe vậy thì gật đầu nói:
Ra là thế, vậy xin hai anh chờ một lát, tôi gọi y tá Tiểu Tống chuyên chăm sóc dì Lưu xuống đây.
Không bao lâu, một nữ y tá có dáng người hơi mập đi ra từ thang máy. Sau khi nhìn thấy hai người Viên Mục Dã, chị ta lập tức nhiệt tình nói:
Hai anh là bạn học của Kiều Viêm phải không?! Các anh tới đúng lúc quá. Mấy hôm nay, ngày nào dì Lưu cũng đều nhắc mãi chuyện về Kiều Viêm, các anh hãy lên tâm sự với dì ấy đi.
Sau đó, nhờ Tiểu Tống dẫn đường, Viên Mục Dã và Thạch Lỗi lên tới khu VIP lầu 4, rồi chị ta chỉ vào một bà cụ trong phòng ăn và bảo:
Dì Lưu chờ các anh ở bên đó kìa.
Viên Mục Dã nhìn bóng lưng hơi gầy kia. Mặc dù mái đầu đã bạc, nhưng mà thoạt nhìn tinh thần của bà ấy cũng khá lắm. Nghe thấy tiếng bước chân, bà ấy quay đầu lại nhìn về phía hai người Viên Mục Dã, sau đó cười nói:
Các cháu là bạn học của Tiểu Viêm phải không!?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.