Chương 1287: RỜI XA TRẦN THẾ
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1263 chữ
- 2022-02-10 03:24:53
Có điều nếu hai người bọn họ không muốn bị bảo vệ phát hiện ra, thì nhất định phải có một người yểm trợ mới được, thế nên sau khi 8Viên Mục Dã và Trác Thiếu Quân gặp nhau, họ cùng đi về phía phòng của chú Lưu...
Lúc đó chú Lưu mới thiếp đi không lâu, m3ơ mơ màng màng cảm thấy đầu giường mình có hai người đang đứng, ông ta theo bản năng mở mắt ra nhìn thì thấy đúng là có hai cái b9óng đang đứng ở trước mặt mình thật, làm ông ta sợ quá suýt nữa đã hét lên thành tiếng.
Trác Thiếu Quân thấy thế vội vàng6 che miệng ông ta lại:
Chú Lưu, là bọn cháu...
Trác Thiếu Quân thì thầm:
Chuyện bọn cháu rời đi trước hết phải giấu tất cả mọi người trong nhà, phía cha mẹ, cháu sẽ gọi điện thoại nói rõ với họ... Nếu không một khi tin tức lộ ra, lộ trình thực sự của cháu bị những kẻ muốn làm hại cháu nắm được thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức.
Cậu chủ muốn nói là những bảo vệ kia có vấn đề ư?
Sắc mặt chú Lưu kinh ngạc.
Trác Thiếu Quân gật đầu:
Không hẳn là toàn bộ, nhưng ít ra cũng có một vài người khả nghi... Cho nên cháu hy vọng lát nữa chú có thể kéo hai bảo vệ ở phía sau đi giúp cháu, cháu và anh Viên sẽ lẻn ra ngoài từ cửa đó.
Chú Lưu vội hỏi:
Sau đó thì sao? Sau khi hai người ra ngoài không phải càng thêm nguy hiểm ư?
Để ông ta yên tâm, Viên Mục Dã nói rằng bên ngoài đã có người hỗ trợ, đến lúc đó bọn họ sẽ tìm một nơi bí ẩn để trốn trước, chờ tới khi trong nhà họ Trác không còn nội ứng thì bọn họ sẽ quay về.
Mặc dù chú Lưu vẫn còn đôi chút không yên tâm, nhưng cậu chủ đã nói như vậy thì ông ta cũng không thể nói gì nữa. Thế nên ông hắn đứng dậy đi vào trong bếp chuẩn bị chút bánh ngọt và cà phê, sau đó mang đi đưa cho những bảo vệ đang canh gác ban đêm...
Lúc này chú Lưu mới nhận ra hai người trước mắt là Trác Thiếu Quân và Vi5ên Mục Dã, ông ta dùng vẻ mặt chưa hoàn hồn nói:
Tôi đã từng này tuổi rồi, tim không chịu được kích thích đâu.. hai vị cậu chủ quá nửa đêm còn đến chỗ tôi làm gì thế?
Viên Mục Dã nghe chú Lưu nói vậy thì tỏ ra áy náy:
Chú Lưu, thật sự xin lỗi chú, nhưng chú cũng biết tình hình hiện tại của Thiếu Quân rồi đấy. Bọn cháu vẫn luôn cảm thấy trong nhà này có người muốn hại cậu ấy, cho nên đành phải tạm thời rời khỏi nhà họ Trác, chờ đến khi điều ra rõ mọi việc rồi sẽ quay lại sau. Nhưng chuyện này không thể để người khác biết được, bọn cháu nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có chú là có thể tin tưởng được, cho nên mới đến tìm chú vào giờ này...
Chú Lưu suy nghĩ một lúc rồi nhìn Trác Thiếu Quân, ông ta nói:
Cậu chủ, cậu cần tôi giúp cậu làm gì?
Mặc dù sau đó Viên Mục Dã cũng biết nguyên nhân chủ yếu là do Tố Cơ... nhưng trước khi biết được chuyện đó, từ tận đáy lòng cậu vẫn thừa nhận tầm quan trọng của Thạch Lỗi đối với mình.
Tiếng đóng cửa xe ô tô cắt đứt dòng suy nghĩ của Viên Mục Dã, Thạch Lỗi đắc ý nói:
Đã bảo là các cậu nên ra ngoài từ lâu rồi mà... Bây giờ thì hay rồi, bất kể tên kia có là thần thánh phương nào, chỉ cần có Thạch Lỗi tôi bảo kê, thì đừng ai nghĩ nhận được năm mươi triệu kia!
Không ngờ, A Triết vẫn đang ngồi trên ghế lái lại bảo:
Này, hay là cậu chọn cơ thể khác đi, dù sao cũng là năm mươi triệu đấy? Nếu tôi có được số tiền đó thì có thể về hưu sớm rồi.
Có lẽ mấy người bảo vệ không ai ngờ đến, đối tượng mà bọn bọ bảo vệ sẽ tự mình đi ra ngoài. Bởi vậy, khi quản gia mang đồ ăn khuya đến cho bọn họ, không ai phát hiện ra vấn đề gì... Còn Viên Mục Dã và Trác Thiếu Quân, nhân lúc hai người bảo vệ đang tán gẫu với chú Lưu thì nhanh chóng chạy từ cửa sau ra ngoài.
Hai người vừa chạy ra đến cửa thì một chiếc xe thương mại màu đen đã chờ sẵn ở ven đường đối diện, Viên Mục Dã thấy thế lập tức kéo Trác Thiếu Quân băng qua đường. Cùng lúc đó, cửa xe được mở ra, Thạch Lỗi tươi cười ngồi ở bên trong...
Không biết từ khi nào, trong lòng Viên Mục Dã đã coi vị đàn anh vốn rất nguy hiểm này, thành một trong số ít những người cậu có thể tin tưởng được trong đời. Thật ra khi mới quen biết, trong lòng Viên Mục Dã vẫn luôn có khúc mắc với Thạch Lỗi, nhưng đối phương lại luôn nương tay với cậu ở thời khắc cuối cùng.
Trác Thiếu Quân nhất thời không biết A Triết đang nói đùa với mình hay nghiêm túc, nên lúng túng bảo:
Tôi đã đồng ý... với Trác Thiếu Quân thực sự, ba mươi năm sau sẽ trả lại cơ thể cho cậu ta rồi.
Viên Mục Dã cười:
Đừng nghe anh ta nói linh tinh, A Triết nói đùa với cậu thôi!
Kết quả lời tiếp theo Thạch Lỗi nói ra lại càng làm Trác Thiếu Quân đứng ngồi không yên:
Ơ đúng nhỉ, năm mươi triệu quá ít, hay là chúng ta cùng thu trọn nhà họ Trác đi. Tôi đã cho người tính thử rồi, với sản nghiệp của nhà họ Trác hiện giờ tổng tài sản phải mười mấy tỷ. Đến lúc đó chúng ta lấy một phần tiền, rồi đến nam bán cầu mua một hòn đảo nhỏ, tự mình làm vua một cõi! Chậc chậc... nghĩ đã thấy thoải mái rồi!
Viên Mục Dã nhạo báng:
Chẳng phải bây giờ anh cũng đang là hoàng đế miệt vườn đấy à? Làm người đừng quá tham lam...
Nhưng Thạch Lỗi vờ như không nghe thấy, tiếp tục thao thao bất tuyệt:
Nghiêm chỉnh mà nói, tôi thật sự muốn mua một hòn đảo xa xa, trời cao hoàng đế xa, chẳng ai cản trở việc của ta! Thế nào? Cậu có hứng thú với chuyện này không? Đến lúc đó tôi tìm một nơi có khí hậu và hoàn cảnh phù hợp rồi chúng ta có thể xin nghỉ hưu sớm.
Viên Mục Dã biết tại sao Thạch lỗi lại nói như vậy, thứ trong cơ thể cậu vẫn luôn là một tai họa ngầm. Nếu quả thật có một ngày bản thân cậu không thể khống chế được nữa, thì việc ném cậu ở một hòn đảo hoang không người là lựa chọn tốt nhất... ít nhất không cần lo lắng có một ngày mình nổi điên sẽ làm hại người khác.
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã cười bảo:
Phương án này cũng được đấy, khí hậu và hoàn cảnh không cần yêu cầu gì phức tạp, chỉ cần đủ xa là được...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.