• 4,016

Chương 1296: CÙNG ĐI XIN LỖI


Bà Trác bị lời nói của chú Lưu làm cho sốc đến mức hai mắt tối sầm, bà ta choáng váng suýt ngất, Viên Mục Dã thấy vậy vội vàng tiến đến đỡ bà ta ngồ8i xuống, sau đó cậu nhanh chóng quay lại bên cạnh Trác Thiếu Quân…

May mà vị công tử nhà họ Trác này không phải là cậu ta của ngày xưa nữa,3 nếu không đối mặt với tình cảnh bi thảm như vậy, liệu cậu ta có trực tiếp phát điên hay không?
Ông Tôn nghe xong liếc nhìn chú Lưu, dường như ông ta chần chừ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng ông Tôn cũng im lặng và dẫn đầu đi ra ngoài. Thấy ông Tôn rời đi, những người khác đương nhiên cũng không thể ở lại được nữa, tất cả thi nhau rời khỏi biệt thự nhà họ Trác.
Đợi đám người ông Tôn rời đi xong, chú Lưu quay sang nhìn Viên Mục Dã và nói:
Cậu không đi à? Chuyện của nhà họ Trác đâu có liên quan gì đến cậu?

Thấy Trác Thiếu Quân đã nói đến nước này, tất cả mọi người không biết nên tha thứ hay tiếp tục căm hận cậu ta nữa. Không ngờ đúng lúc này chú Lưu lại nói với nhóm ông Tôn:
Nếu Trác Thiếu Quân đã tỏ rõ thái độ, vậy các người có thể về suy nghĩ một chút rồi cho cậu ta một câu trả lời chắc chắn. Về phần thời gian còn lại… đến lượt tôi tính toán nợ nần với Trác Khải Phong, các người đi đi.

Viên Mục Dã không ngờ chính quản gia Lưu lại ra lệnh đuổi khách, Trác Khải Phong không lên tiếng, dù sao đám người đó cũng là ôn thần, càng tiễn đi được nhiều thì càng tốt.
Trác Khải Phong nói với giọng thờ ơ:
Được lắm, muốn chết thì cùng chết, cùng lắm cá chết lưới rách… Dù sao trên tay tôi cũng không dính máu.

Lúc này, Trác Thiếu Quân thật sự không muốn tiếp tục dây dưa thêm một phút nào nữa, cậu ta trầm giọng nói với nhóm ông Tôn:
Cháu không cầu xin mọi người có thể tha thứ cho cháu… Mọi chuyện đều do cháu mà ra, vì vậy tất cả cũng là lỗi của cháu. Nhưng mọi người đều là người thân của những người bạn tốt nhất của cháu, mặc dù các bạn ấy không còn nữa nhưng vẫn còn có cháu, cháu biết bọn họ nhất định mong mọi người có thể hưởng một tuổi già bình yên hạnh phúc, vì vậy cháu hy vọng mọi người có thể cho cháu một cơ hội để làm điều gì đó thay cho họ. Đương nhiên, mọi người cũng có thể tiếp tục căm hận cháu, bởi vì đó là quyền lợi của mọi người.

Cùng lúc đó, Trác Khải Phong đột nhiên bật 9ra một trận cười trầm thấp, mọi người có mặt ở đây nghe thấy đều rùng mình, ông ta lạnh lùng nhìn mọi người rồi nói:
Chỉ một đám tang mà rơi vào c6ảnh bạn bè xa lánh, Trác Khải Phong này thật quá giỏi đúng không? Sao nào… Bây giờ các người hài lòng chưa? Nhưng tôi nói cho các người biết, chỉ c5ần là việc Trác Khải Phong tôi muốn làm thì không có gì là không làm được, vì vậy tôi chưa bao giờ thua! Bạn bè xa lánh thì sao chứ? Con của tôi vẫn là con của tôi, nó vẫn sống trên đời này, không phải sao? Các người đứng trên lập trường của mình nên đương nhiên không tán đồng cách làm của tôi, nhưng nếu chúng ta đổi vị trí thì thế nào? Lúc đó tên nào tên nấy chưa chắc đã nhân từ hơn tôi đâu. Hôm nay nói tất cả mọi chuyện ở chỗ này, các người căn bản không có bất kỳ bằng chứng gì để chứng minh những việc đó có liên quan đến tôi, ngược lại việc các người thuê sát thủ lại quá rõ ràng! Tốt nhất các người đừng chọc đến tôi, nếu không cảnh sát sẽ khiến các người không chịu đựng nổi đâu.

Ông Tôn cười lạnh:
Ai nói chúng tôi không có bằng chứng? Lão Lưu chính là nhân chứng, ông nghĩ cảnh sát có tin một người quản gia già đã đi theo ông vài chục năm không, ông có thể thử xem…

Viên Mục Dã cười:
Thiếu Quân là bạn của tôi, trước khi giải quyết xong mọi chuyện, tôi sẽ không rời khỏi cậu ấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.