Chương 1318: Chào tạm biệt
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 628 chữ
- 2022-03-01 03:02:30
Sự thật chứng minh cảm giác của Thạch Lỗi không hề sai. Vừa rồi trong điện thoại Trác Thiếu Quân nói với Viên Mục Dã rằng buổi tối hôm nay cậu ta s8ẽ tới đón cậu đi, bảo cậu hãy nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng. Để không bị mọi người phát hiện, Viên Mục Dã cố gắng hết sức biểu hiện thật tự nhiên,3 nhưng cậu càng làm vậy, Thạch Lỗi và Đoàn Phong càng sinh nghi.
Ăn cơm tối xong, mọi người chơi cả ngày đều đã thấm mệt. Vì thế Viên Mục 9Dã đề nghị về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, sáng ngày mai cậu sẽ gọi mọi người dậy ra bờ biển ngắm mặt trời mọc. Lý do Viên Mục Dã nói vậy là để đ6ánh mất mối nghi ngờ của Thạch Lỗi và Đoàn Phong, bởi vì hôm nay cậu nhiều lần phát hiện hai người này luôn nhìn chằm chằm mình không dời mắt.
Viên Mục Dã thầm biết rõ Đoàn Phong và Thạch Lỗi rất hiểu cậu. Mặc dù mấy hôm nay cậu đã cố hết sức biểu hiện thật bình thường, nhưng vẫn khiến họ sinh nghi, cho nên, nếu muốn hoàn thành chuyện này, cậu cần phải đi bất ngờ mới được.
Viên Mục Dã biết hôm nay có làm thế nào cũng không thể lột được hai miếng dán keo con chó này ra, vì thế cậu đành phải nói nửa thật nửa giả:
Được thôi... Thật ra là Trác Thiếu Quân tới chào tạm biệt tôi, nhưng lo các anh sẽ trách cậu ta chuyện đợt trước tôi bị bắt trói mang đi, cho nên dặn tôi đi xuống gặp cậu ta một mình.
Đêm nay cậu ta đi luôn à?!
Thạch Lỗi có vẻ ngờ vực.
Mặc dù trong lòng Viên Mục Dã gấp lắm rồi, nhưng bề ngoài cậu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh:
Xem anh nói kìa, có chuyện gì mà có thể trốn tránh được hỏa nhãn kim tinh của ngài đây chứ?! Đúng thật là tôi không ngủ yên nên muốn xuống dưới đi dạo mà.
Ai ngờ vừa dứt lời, Viên Mục Dã lại nghe thấy giọng Thạch Lỗi vang lên trên đầu:
Thế thì vừa hay, tôi cũng không ngủ yên, chúng ta cùng đi dạo đi?!
Viên Mục Dã khẽ nhún vai:
Tại hôm nay chơi vui quá ấy mà, cho nên không ngủ được, bởi vậy tôi muốn ra ngoài dạo…
Đoàn Phong hừ khẽ:
Với chút khả năng nói nhăng nói cuội này của cậu chỉ lừa được mấy người Đại Quân thôi. Nhưng may mà lần này có giác quan thứ sáu của Thạch Lỗi, đúng thật là thằng nhãi con cậu có chuyện giấu chúng tôi.
Nửa đêm, khi phần lớn đều đang chìm trong giấc mộng đẹp, một bóng người lặng lẽ ra khỏi phòng... Để không đánh động những người khác cùng tầng, đối phương cũng không chọn đi thang máy, mà là bước nhanh tới cầu thang, chuẩn bị đi bộ xuống lầu.
Ai ngờ cậu chưa xuống được hai tầng đã thấy một bóng người quen thuộc bất chợt xuất hiện dưới bậc thang cách đó vài bước, người này nhìn cậu với vẻ mặt trách móc:
Đây là tầng 17, cậu thật sự muốn đi xuống từng tầng như vậy à?
Bị phá vỡ kế hoạch, Viên Mục Dã đành cười ngượng ngùng và bảo:
Đương nhiên không phải, tôi định đi nhiều nhất là hai, ba tầng rồi sẽ đi thang máy xuống.
Lúc này Đoàn Phong dụi tắt điếu thuốc, tiện tay búng nó đi rồi hỏi:
Nói xem nào, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao mà bí ẩn thế...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.