Chương 141: Người đàn ông của gia đình
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1191 chữ
- 2022-02-04 04:26:29
Ngay cả khi có thể vượt qua tất cả những điều này thì cảm giác tội lỗi của cậu ta đối với cha mẹ sẽ theo cậu ta suốt cả cuộc đời, đến chết mới thôi.8
Chẳng mấy chốc đã đến cuối năm, vào khoảng thời gian này số 54 thường rất rảnh rỗi, cho nên bọn họ đón không khí năm mới sớm hơn các đơn v3ị khác. Người khác nhàn rỗi còn đỡ, nhưng tiến sĩ Lâm mà rảnh thì chỉ khổ Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã cười không nói gì, xem như đồng ý với Đoàn Phong. Nhưng hương vị của viên thuốc màu đen kia đúng là khó chịu được, nếu như không phải bây giờ Viên Mục Dã chỉ có thể nuốt thứ đó… Cậu thật sự chẳng muốn nhìn nó thêm một chút nào nữa.
Vào lúc ăn cơm mà Đại Quân vẫn một mình bận rộn dưới bếp, Trương Khai thấy vậy bèn bảo anh ta mau ra đây, nếu không lát nữa chắc thịt dê bị ăn sạch mất. Không ngờ Đại Quân lại thò đầu ra nói:
Mọi người ăn trước đi! Tôi nấu thịt dê cho vợ tôi đã, chờ cô ấy tan làm về là có thịt dê nóng để ăn.
Viên Mục Dã vội lấy lại tinh thần:
Không có gì… Nhưng tôi thật sự không hề muốn ăn.
Đoàn Phong cũng hơi đồng tình với cậu:
Tôi biết cậu bây giờ chẳng có hứng thú ăn uống gì, tôi cũng đã thảo luận với lão Lâm về vấn đề này, anh ta cũng đang nghĩ biện pháp, cho nên cậu đành phải cố chịu đựng trước vậy…
Từ sau lần
Sự kiện thuốc lá
đó, tiến sĩ Lâm dường 9như đã tìm thấy ánh mặt trời, cọng lông gà đã bị thay bằng các loại vật phẩm quái lạ… Tóm lại đều là một số đồ vật mà Viên Mục Dã ghét. Nhưng không6 biết tại sao, cho đến bây giờ Viên Mục Dã mới chỉ di động được mỗi hộp thuốc lá mà thôi.
Vì khoảng thời gian này quá rảnh rỗi, nên đám ngư5ời Trương Khai nhao nhao yêu cầu tiến sĩ Lâm thực hiện lời hứa bỏ tiền cho mọi người đi du lịch lúc trước. Kết quả là tiến sĩ Lâm lại đánh thái cực, anh ta nói đó là Đoàn Phong hứa, chứ từ đầu đến cuối mình chưa hề đồng ý điều gì.
Đại Quân nghe vậy thì đánh nhẹ một cái vào vai Viên Mục Dã:
Thằng nhóc này thật thà quá!
Tối hôm đó mọi người chơi đến khuya mới về, Đại Quân vẫn uống đến say mèm như mọi khi, chỉ là lần này là ở nhà mình, cho nên Viên Mục Dã và Hoắc Nhiễm không cần phải phí sức đưa anh ta về.
Mấy người khác vẫn biểu hiện khá bình thường, dù sao bọn họ cũng không ngạc nhiên, nhưng Viên Mục Dã lại không giả vờ được, thế là cậu chỉ đành cúi đầu ăn viên thuốc đen trong bát.
Không ngờ đúng lúc này Đại Quân lại bất ngờ kéo tay Viên Mục Dã và bảo:
Này Viên, cậu chưa thấy vợ anh nhỉ! Đi nào, chỗ này có ảnh của cô ấy đấy!
Mọi người nghe xong thì biết ngay là lần này lại bị lừa rồi, nhưng họ đều giận mà không dám nói gì…
Đoàn Phong lúc này bèn đứng ra hòa giải:
Cuối năm lão Lâm cũng hơi bận, chút tiền này còn phải để phát thưởng cho mọi người! Như vậy đi, tối hôm nay tôi mời khách! Đi đến nhà Đại Quân ăn lẩu!
Khi đám người trở về đã chia làm hai đường, Trương Khai kéo Hoắc Nhiễm đưa Viên Mục Dã về nhà, còn Đoàn Phong và Tằng Nam Nam về thẳng số 54.
Trên đường về, Trương Khai từ trước đến nay luôn nói nhiều vậy mà lại hiếm khi im lặng. Thật ra Viên Mục Dã cũng nhận ra được, đến cả Trương Khai vào lúc này cũng cố gắng giấu đi tâm tình của mình…
Lúc đầu mọi người đều hào hứng, không ngờ nghe được nửa câu sau thì đều
Xì
một tiếng, Viên Mục Dã đương nhiên không hề có tí hứng thú nào với việc ăn lẩu, nhưng sau khi hết giờ vẫn bị mấy người Đoàn Phong lôi đi.
Viên Mục Dã nhớ lại lúc mình vừa đến số 54 đã từng một lần đi đến nhà Đại Quân, hơn nữa lúc đó là đi cùng Hoắc Nhiễm. Tình cảnh ngày hôm đó vẫn rõ mồm một trước mắt, cho nên đây cũng là lý do cậu không muốn tới nhà của Đại Quân.
Chuyện của vợ Đại Quân… Vẫn không điều tra được gì sao?
Viên Mục Dã là người phá vỡ sự im lặng trong xe trước.
Trương Khai thở dài:
Không có bất cứ đầu mối gì, cảnh sát cũng kết luận là tự sát, mà chính chúng tôi cũng đã điều tra mọi thứ có thể, nhưng căn bản không tìm được bất kỳ một manh mối nào. Ngoại trừ…
Cũng may hôm nay đông người, mà từ trường tư duy của đám người này luôn sôi động, cho nên khi Viên Mục Dã vào nhà thì không đọc được cảnh vợ Đại Quân nhảy lầu.
Lúc này Trương Đại Quân hóa thành một người đàn ông của gia đình, anh ta đi từ trong bếp ra với một cái tạp dề hoa, nhìn thấy Viên Mục Dã tới bèn cười nói:
Viên cứ yên tâm, anh đã học cách chế viên thuốc riêng của cậu rồi, lát nữa thả vào nồi là có thể ăn thôi!
Cả đám nghe vậy đều sững ra, không khí vui vẻ trước đó bị thổi tan thành mây khói. Cuối cùng Trương Khai ho nhẹ một tiếng:
Nào nào nào, mọi người tiếp tục ăn đi! Lát nữa ăn xong thì chơi bài ma sói cho vui!
Bị Trương Khai hét to như thế, mọi người lại tiếp tục ăn như chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ một lát sau Đại Quân đã đi ra rồi nói với vẻ xin lỗi:
Mọi người ăn trước đi, đừng chờ tôi, tôi xong ngay đây.
Viên Mục Dã nghe xong bèn nhìn vào chiếc đĩa trong tay Đại Quân, quả nhiên lại là mấy viên thuốc đen sì đó, trong lòng Viên Mục Dã lập tức cảm thấy chán ghét. Từ khi bị tiêm thứ thuốc ức chế kia, Viên Mục Dã chỉ được ăn mấy thứ đen sì này, thứ duy nhất có thể thay đổi chỉ là hình dáng của chúng.
Viên Mục Dã còn đang ngây người, Đoàn Phong ở phía sau bỗng đẩy cậu một cái:
Vào ngồi đi, đang nghĩ gì thế?
Sau khi nói xong, Đại Quân kéo luôn Viên Mục Dã đến trước ảnh chụp cô dâu rồi nói bằng giọng đắc ý:
Vợ anh xinh không?
Xinh… Rất hợp với anh.
Viên Mục Dã thành thật trả lời.
Ngoại trừ Đại Quân không tin vợ mình tự sát đúng không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.