Chương 192: TẬP ĐOÀN KIẾN HÓA
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1212 chữ
- 2022-02-04 04:27:47
Đoàn Phong không quan tâm:
Cậu cảm thấy tôi sẽ sợ à? Tôi thật sự rất muốn gặp cái vị đàn anh kia của cậu một lần đấy…
8Viên Mục Dã vừa định nói thêm gì nữa thì lại bị Đoàn Phong cắt ngang:
Đừng nói nhiều, mau nhìn xem trong điện thoại chụp cái q3uái gì mà muốn nhiều người chôn cùng như vậy.
Thật ra đây cũng là nghi ngờ lớn nhất trong lòng Viên Mục Dã, cậu không 9chần chừ nữa mà mở phần dữ liệu trước đó mấy người Tằng Nam Nam đã sao chép vào máy tính. Tiếc là nó không hề giống như bọn họ 6nghĩ lúc đầu, bên trong đều là ảnh của hai vợ chồng Hồng Huy chụp chung với nhau.
Viên Mục Dã thấy Hoắc Nhiễm đã chuyển sự chú ý sang Trương Khai, bèn nháy mắt với Đoàn Phong rồi sau đó xoay người rời khỏi phòng, cậu đang muốn nhanh chóng đi xem tình hình bên chỗ Từ Lệ, cứ kéo dài cũng không phải chuyện tốt.
Viên Mục Dã gọi điện mới biết đội của Từ Lệ còn đang ra ngoài tìm người mua chiếc điện thoại kia, nhưng bây giờ dù là Ngụy Tam Nhi hay Mãnh Tử đều sẽ không nói nửa chữ với người ngoài về chiếc điện thoại đó.
Tình hình của Tiểu Triệu coi như đã ổn định, Từ Lệ còn tính để cậu ta dưỡng thương thêm hai ngày, đợi khi nào Tiểu Triệu có thể xuống giường thì sẽ sai người đưa cậu ta về thủ đô, dù sao cứ nằm ở bệnh viện này cũng không ổn.
Từ Lệ nhìn Viên Mục Dã một chút, sau đó gật đầu nói:
Mặc dù cậu và tôi đã không còn là đồng nghiệp, nhưng chắc cậu cũng nhận thấy được, sự tín nhiệm của tôi dành cho cậu thậm chí còn hơn cả mấy người Tiểu Triệu, Tiểu Vương.
Viên Mục Dã cười:
Vậy là được rồi, trước tiên anh đừng vội vàng, đợi bên tôi điều tra ra được một số vấn đề thực chất đã, sau đó bọn anh lại bắt đầu điều tra.
Từ Lệ nhướng mày hỏi:
Cậu muốn nói gì? Chúng tôi bây giờ đâu thể cứ ngồi mãi ở hồ Ngân Long như vậy được!
Viên Mục Dã nhướng mày hỏi:
Vì sức khỏe có vấn đề? Nhưng tôi thấy trong tấm ảnh mà Hồng Huy chụp thì ông ta rất tươi tỉnh, bộ quần áo này trông như vừa leo núi về, sao có thể nói bệnh là bệnh ngay được?
Chẳng lẽ Diệp Kiến Hóa giả vờ bị bệnh?
Đoàn Phong lẩm bẩm.
Nhưng Viên Mục Dã lại lắc đầu:
Không phải chỉ đơn giản là giả vờ bệnh như vậy đâu, nếu không bọn họ sẽ không ra tay ác như thế… Nhất định là còn dính vào chuyện quan trọng nào đó.
Cũng tìm được, nhưng mà… Những tài liệu trong điện thoại không thể để cảnh sát biết.
Viên Mục Dã trầm giọng.
Từ Lệ biến sắc:
Vậy nghĩa là sao? Không để chúng tôi biết thứ bên trong điện thoại thì điều tra tiếp kiểu gì?
Viên Mục Dã thở dài, hỏi:
Anh Từ, anh tin tôi không?
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy Từ Lệ, anh ta vác theo khuôn mặt đầy râu ria từ bên ngoài trở về. Thấy Viên Mục Dã đi một mình đến thì trông anh ta có vẻ không thoải mái lắm, nhưng Từ Lệ cũng không thể phát cáu được, vì dù sao người của số 54 cũng không nợ anh ta…
Hôm qua đi chơi thế nào!
Từ Lệ nói kháy.
Cũng được, tôi dẫn bọn họ đi một vòng những nơi nổi tiếng.
Viên Mục Dã hơi giận dỗi chớp mắt với Từ Lệ, sau đó nói dối không cần suy nghĩ.
Hoắc Nhiễm nghe xong bèn giở trò chơi xấu:
Không sao đâu… Anh, em đã lớn thế này rồi, sợ ma sợ tối nhưng không hề sợ người, em cũng không tin cái thứ quỷ quái này.
Kết quả Trương Khai lại đột nhiên bồi cho một đao:
Cậu còn sợ côn trùng, động vật, đúng rồi, còn cả gà nữa!
Biến! Sao chỗ nào cũng có mặt anh vậy!
Hoắc Nhiễm tức giận nói.
Đang nói chuyện thì mấy người Hoắc Nhiễm đã ăn xong rồi quay lại. Bọn họ thấy sắc mặt Viên Mục Dã và Đoàn Phong khác thường, định lại gần xem những bức ảnh kia thì bị Đoàn Phong đóng sập máy tính lại, sau đó anh ta nói với Tằng Nam Nam:
Mã hóa tất cả những bức ảnh này, trừ tôi ra thì không ai được nhìn. Còn nữa, giúp tôi tra trên mạng một chút tin tức về Diệp Kiến Hóa, chủ tịch tập đoàn Kiến Hóa.
Tằng Nam Nam gật đầu cầm lấy máy tính, sau đó xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, Hoắc Nhiễm thấy vậy đang định đứng lên đi theo thì bị một ánh mắt của Tằng Nam Nam dọa ngồi lại chỗ cũ.
Viên Mục Dã nói với Hoắc Nhiễm đang thất vọng:
Chuyện này không phải là vụ án số 54 tiếp nhận, mọi người vì có lòng tốt nên mới đến giúp đỡ, cho nên tôi sẽ không để mọi người phải gánh chịu nguy hiểm trong đó.
Viên Mục Dã thật sự không thể nhận ra5 những bức ảnh này có vấn đề gì, tại sao nó lại đưa tới mối nguy hiểm chết người cho hai người ấy chứ? Đến tận khi Đoàn Phong nhìn thấy một bức ảnh, anh ta đột nhiên chỉ vào một bóng người góc trên bên phải và nói:
Người này… trông hơi quen, dường như tôi đã gặp ở đâu rồi.
Viên Mục Dã phóng to hình ảnh lên vài lần rồi nhìn chăm chú mặt người đó một lúc, cậu phát hiện đúng là trông hơi quen thật, chắc trước đây Viên Mục Dã đã nhìn thấy người đàn ông này trong một mục tin tức nào đó trên mạng…
Đoàn phong vỗ đùi:
Tôi nhớ ra rồi, người này là Diệp Kiến Hóa, chủ tịch tập đoàn Kiến Hóa, tập đoàn này vừa mới tiếp nhận dự án khu phát triển của thủ đô, nhưng vài ngày trước nghe nói vì sức khỏe có vấn đề nên ông ta xin nghỉ không thời hạn.
Từ Lệ nghe xong quả nhiên bị chọc cười:
Cậu được lắm, dừng ở đây được rồi đấy! Nhanh, mau nói các cậu đã điều tra được gì đi!
Viên Mục Dã biết với đầu óc của Từ Lệ thì chắc chắn đã biết hôm qua bọn họ bí mật ra ngoài điều tra, cậu đành thành thật nói:
Mặc dù hơi mất công một chút nhưng tốt xấu gì cũng đã tìm được chiếc điện thoại.
Từ Lệ lập tức trở nên tỉnh táo, anh ta vội vàng hỏi:
Thứ bên trong điện thoại thì sao?
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi bảo:
Các anh về trước đi, vụ án Hồng Huy giết vợ cứ tạm kết án đã, tôi nhớ là anh viết báo cáo rất giỏi…
Từ Lệ hơi bất đắc dĩ nói:
Vậy cũng phải dựa trên sự thật chứ!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.