Chương 22: Trò chơi
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1131 chữ
- 2021-12-31 05:42:34
Cố ý thả đi? Tại sao? Đối phương mất bao công sức bắt người rồi lại thả đi, nhất định có tính toán gì đó? Tiền còn chưa cầm được đã thả người8? Việc này không phải không hợp lý sao?
Từ Lệ đưa ra nghi vấn.
Diệp Dĩ Nguy lắc đầu:
Có rất nhiều khả năng, có lẽ nghi phạm đã biết3 người nhà họ Mã báo cảnh sát, trong lòng hắn sợ bị cảnh sát bắt được, cho nên đã thả người. Hoặc là hắn muốn báo thù Mã Bách Xuyên, bắt cóc 9chỉ là hình thức ngụy trang.
Từ Lệ vội vàng hỏi:
Báo thù? Lý do là gì?
Diệp Dĩ Nguy đẩy kính mắt, tiếp tục:
Trên người nạ6n nhân ngoại trừ dấu vết bị trói và vết thương ngoài da, thì còn có một số vết tụ máu hẳn đã có từ trước đó, điều này chứng tỏ sau khi bị bắt5 trói về đây Mã Bách Xuyên đã bị đánh đập và ngược đãi... Trong tình huống thế nào bọn cướp sẽ đánh con tin chứ?
Câu này của Từ Lệ đã nhắc nhở Viên Mục Dã, cậu quay người nhìn ra ngoài cửa và nói:
Đội trưởng Từ, tôi thấy nơi này chắc không còn manh mối nào có giá trị đâu, hay là chúng ta ra bên ngoài đi lại theo đường Mã Bách Xuyên đã chạy trốn xem sao! Biết đâu lại thu hoạch được gì đó!
Từ Lệ thấy cũng đúng, thế là ba người bọn họ liền đi dọc theo con đường mà nạn nhân đã chạy ra phía đường cao tốc... Thật ra cũng không thể trách Từ Lệ mắng Mã Bách Xuyên ngu ngốc, bởi vì trang trại này có hai đường nhỏ có thể đi, nếu ngày đó Mã Bách Xuyên chạy vào một trong hai đường này thì sẽ nhanh chóng gặp được người qua đường để cầu cứu, cũng không đến mức bị xe đâm chết trên đường cao tốc.
Kết quả Mã Bách Xuyên vừa chạy ra ngoài đã nhìn thấy tên bắt cóc mình đứng ở ngã ba cách đó xa xa, vừa khéo chặn đường của anh ta. Không còn cách nào khác Mã Bách Xuyên đành phải bỏ con đường nhỏ, chọn chui vào trong ruộng ngô.
Trong ký ức cuối cùng của Mã Bách Xuyên, gương mặt của tên cướp rất mơ hồ, trên người gã mặc áo khoác màu xám đậm, tay luôn đeo găng tay trắng, khó trách người của đội 6 không tìm được gì trong căn phòng kia.
Lúc này Diệp Dĩ Nguy nói:
Gian phòng này đầy mùi ẩm mốc khó ngửi, hẳn là rất lâu rồi chưa có ai ở. Nghi phạm có thể giam Mã Bách Xuyên ở đây chắc chắn không phải ngẫu nhiên, chắc chắn hắn biết rõ nơi này bình thường không có người đến.
Từ Lệ thở dài:
Nhắc đến Mã Bách Xuyên cũng quá ngu ngốc, chạy trốn đâu chỉ có một đường, sao anh ta lại nhất định đâm đầu lao vào đường cao tốc chứ?
Viên Mục Dã vừa tiến vào đã cảm nhận được từ trường tư duy của Mã Bách Xuyên để lại, cũng nháy mắt hiểu ra vì sao một người có trí thông minh cao, còn là tổng giám đốc của một công ty lại chọn đâm đầu vào đường chết như thế...
Ngày hôm đó, Mã Bách Xuyên bước vào trong ruộng ngô là bởi vì tên bắt cóc vẫn luôn đi theo sau lưng anh ta! Lúc đó anh ta vô cùng sợ hãi, sau khi giật đứt được dây thừng, anh ta không để ý đến việc chân mình không mang giày mà vội vàng chạy ra ngoài.
Viên Mục Dã vẫn đang nghiên cứu đám chăn đệm trên giường, nghe thấy lập luận này bèn quay lại nói:
Có khi nào là ép anh ta nói ra mật mã thẻ ngân hàng không?
Từ Lệ khoát tay:
Không thể nào, hôm Mã Bách Xuyên bị bắt cóc, thủ phạm đã liên hệ với người nhà của anh ta, bắt bọn họ chuẩn bị một triệu tiền mặt để chuộc người, bọn cướp một khi đã liên hệ với người thân thì không cần thiết phải ép nạn nhân nói ra mật mã thẻ ngân hàng! Hơn nữa, cho dù trên người Mã Bách Xuyên thực sự có thẻ ngân hàng thì việc đi rút tiền cũng quá nguy hiểm, mười kẻ nghi phạm tự mình đi rút tiền thì đến chín kẻ bị bắt! Một kẻ có thể dọn dẹp hiện trường sạch sẽ như thế này, chắc chắn trí thông minh sẽ không quá thấp, nếu như hắn phạm phải sai lầm đơn giản như vậy thì đã bị chúng ta bắt từ lâu rồi.
Đúng là như vậy, thật ra sau khi cảnh sát xác nhận Mã Bách Xuyên đã chết, thì đã lập tức cử người kiểm tra tất cả các tài khoản ngân hàng mà Mã Bách Xuyên đứng tên, nhưng không hề có tài khoản nào phát sinh giao dịch rút một lượng lớn tiền mặt. Cho nên Từ Lệ mới khẳng định chắc chắn như thế, xem ra tên nghi phạm này không lấy một đồng nào từ Mã Bách Xuyên cả.
Sau đó Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy kiểm tra kỹ càng căn phòng một lượt, đáng tiếc lại không phát hiện được manh mối nào có giá trị. Viên Mục Dã biết Mã Bách Xuyên không chết ở đây, cho nên năng lực của cậu cũng không phát huy được tác dụng.
Nhưng Mã Bách Xuyên lại cứ không đi đường nhỏ, mà đi chui đầu vào trong ruộng ngô, chính vì anh ta chui vào trong ruộng ngô nên mới mất phương hướng, đầu óc choáng váng cuối cùng không hiểu làm sao lại chạy lên đường cao tốc.
Viên Mục Dã nhìn rìa ruộng ngô có ít cây ngô nằm ngã trên đất, xem ra nạn nhân đã chạy vào từ chỗ này, thế là Viên Mục Dã cũng chui vào. Từ Lệ vội vàng đi theo, nhưng Diệp Dĩ Nguy vẫn đứng im bên ngoài, dường như không muốn bước vào ruộng ngô rộng lớn kia.
Lúc này Viên Mục Dã có thể cảm nhận được sự sợ hãi từ sâu trong lòng Mã Bách Xuyên... Xem ra người kia thực sự không muốn thả anh ta đi, chỉ muốn Mã Bách Xuyên cảm nhận được sự sự hãi khủng kiếp trước khi chết! Đối phương đang cùng anh ta chơi một trò chơi chết chóc, gã kia đương nhiên rất hưởng thụ quá trình này, còn Mã Bách Xuyên thì bị ép tham gia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.