Chương 244: TIẾNG NƯỚC NHỎ GIỌT
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1128 chữ
- 2022-02-04 04:28:38
Trong lúc cậu vẫn đang không ngừng suy nghĩ lung tung thì có mấy bao tải đầy vết bẩn xuất hiện trước mặt cậu. Viên Mục Dã đã từng nhìn thấy loại bao8 tải này trong nhà Ngô Lão Lục, chuyên dùng để đựng phế liệu.
Sau khi nhìn thấy những bao tải kia, trong lòng Viên Mục Dã thở dài một hơi, 3nhìn kích thước của bao tải có thể nhận ra bên trong đó không phải người trưởng thành, mà từ mùi phát ra có thể đoán thứ bên trong đã chết được một9 thời gian rồi.
Đây là một hang động đá vôi hình thành dưới lòng đất điển hình, bên trong rất rộng, hình dáng phức tạp, người không có kinh nghiệm không thể tùy tiện đi vào bên trong vì rất dễ lạc đường! Cho nên Ngô Lão Lục chắc chắn sẽ không cõng Diệp Dĩ Nguy đi sâu vào bên trong, hắn nhất định sẽ vứt Diệp Dĩ Nguy ở cạnh đống thi thể kia.
Nhưng hiện giờ Diệp Dĩ Nguy không ở đây, điều này cho thấy hoặc là anh ta đã ra khỏi hang, hoặc đã đi sâu vào bên trong... Nhưng Ngô Lão Lục có thể ném Diệp Dĩ Nguy ở đây chứng tỏ khi đó anh ta đã không còn năng lực phản kháng, hắn không cần phải lo lắng việc anh ta có thể tự mình ra ngoài, nên khả năng Diệp Dĩ Nguy tự mình đi ra khỏi hang là rất thấp.
Lúc này Viên Mục Dã nhặt một cành củi khô lên dùng nó chọc vào mấy cái bao kia, chắc chắn bên trong không còn người sống cậ6u mới vòng qua số bao tải đó tiếp tục đi về phía trước...
Chẳng biết cái hang này sâu bao nhiêu nữa, theo lý thuyết mỗi lần vứt xác Ngô Lão5 Lục đều chỉ đi đến đây thôi, mấy cái bao này có thể chứng minh điều đó, nhưng bây giờ ngoại trừ mấy cái bao kia thì không còn gì khác nữa?
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã dùng đèn pin chiếu xung quanh, muốn tìm xem có khi nào Diệp Dĩ Nguy bị Ngô Lão Lục ném ở xó xỉnh nào đó không, nhưng cậu tìm một vòng cũng không tìm được thứ gì.
Lúc này Viên Mục Dã hơi tuyệt vọng, cậu bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình, có lẽ khi đó Diệp Dĩ Nguy đã bị Ngô Lão Lục sát hại! Nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cho dù Ngô Lão Lục giết người diệt khẩu thì cũng đâu thể đến thi thể cũng không còn chứ?!
Diệp Dĩ Nguy? Anh đang ở đâu? Nếu anh nghe thấy thì tạo ra chút âm thanh đi!
Viên Mục Dã hét vào phía sâu trong hang.
Nhưng mỗi lần cậu hét lên, đáp lại cậu chỉ có tiếng vọng của chính mình... Viên Mục Dã lại đi sâu thêm chút nữa, trước mặt cậu xuất hiện mấy ngã ba, nhất thời cậu không biết nên đi vào đường nào.
Cái hang này càng đi vào sâu khí ô xy càng loãng, lại thêm mùi hôi thối từ những thi thể đang phân hủy kia... khiến Viên Mục Dã cảm thấy khó thở. Đáng lý bây giờ cậu nên ra ngoài, ở cửa hang chờ Đoàn Phong và Từ Lệ, sau đó cùng nhau xử lý tiếp.
Nhưng Viên Mục Dã không muốn từ bỏ nhanh như vậy, cậu cảm thấy chỉ cần chưa nhìn thấy xác Diệp Dĩ Nguy thì anh ta vẫn chưa chết.
Tiếng động này vô cùng nhỏ, như có như không, Viên Mục Dã chỉ cần thở mạnh một chút là đã át được tiếng nhỏ giọt này, nếu như không phải cậu thở chậm lại thì có lẽ cũng không nghe thấy được. Sau khi nghe được tiếng nước chảy, một ý nghĩ lập tức xuất hiện trong đầu Viên Mục Dã...
Nếu như Diệp Dĩ Nguy chỉ bị thương, nhưng anh ta lại không đủ sức đi ra ngoài thì sẽ làm gì? Anh ta nhất định sẽ chờ cứu viện. Nhưng hoàn cảnh nơi này vô cùng khắc nhiệt, muốn sống vài ngày thì phải thỏa mãn một điều kiện, đó chính là có nước sạch.
Một chút hy vọng dấy lên trong lòng Viên Mục Dã, khả năng sinh tồn ngoài tự nhiên của Diệp Dĩ Nguy rất phong phú, hơn nữa anh ta còn là một pháp y, cho dù rơi vào đường cùng anh ta cũng nhất định có thể kiên trì đến cùng.
Hướng rẽ có tiếng nước nhỏ giọt kia khá chật hẹp, Viên Mục Dã chỉ có thể hóp lưng lại chui vào như thế mèo đi, đi vào trong cậu phát hiện không những có vết trườn bò mà trên mảng rêu xanh còn thấy cả vết máu đọng.
Viên Mục Dã cố gắng giảm nhịp hô hấp của mình lại, như vậy sẽ ít bị hít phải khí độc từ mấy cái xác phân hủy, nhưng khi cậu bình tĩnh trở lại thì nghe thấy có tiếng
tí tách, tí tách
vang lên từ chỗ sâu trong hang động...
Là tiếng nước nhỏ giọt...
Viên Mục Dã suy nghĩ.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã lập tức dùng đèn pin chiếu xuống mặt đất, phát hiện bên cạnh đống bao tải kia có một vệt bò mờ mờ hướng về một đường rẽ phía trước...
Với kinh nghiệm của Diệp Dĩ Nguy, anh ta nhất định sẽ tìm đến chỗ nguồn nước, bởi vì con người không ăn vẫn có thể duy trì được vài ngày, nhưng nếu không có nước thì sẽ không chịu đựng được bao lâu.
Điều này chứng minh Diệp Dĩ Nguy đang ở phía trước, thế là Viên Mục Dã vội vàng bò nhanh hơn. Nhưng đoạn đường này càng ngày càng hẹp lại, đến gần cuối Viên Mục Dã chỉ có thể nằm sấp rồi đẩy người về phía trước...
Đột nhiên, chỗ ánh sáng đèn pin quét tới ở phía trước hình như thấy một đôi chân người, trong lòng Viên Mục Dã thắt lại, bởi vì đôi giày leo núi màu đen này nhìn rất quen mắt, cậu đã từng nhìn thấy nó trong nhà Diệp Dĩ Nguy.
Viên Mục Dã từ từ bò đến gần, khẽ khàng gọi:
Diệp Dĩ Nguy?
Nhưng đối phương không có chút phản ứng nào.
Người này nằm sấp xuống đất, hai tay còn bị trói sau lưng, tư thế nhìn rất không dễ chịu... Nhưng vì không gian ở đây quá hẹp, nên ngoài đôi chân kia ra, Viên Mục Dã không nhìn được phần nào khác để xác định thân phận của người này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.