• 4,015

Chương 277: Không thể chỉ nhìn vào ngoại hình của côn trùng


Viên Mục Dã nhìn khóe miệng Phàn Kim Tiếu trào ra chất lỏng màu lam mà dạ dày cuộn lên từng cơn. Nếu không phải bận tâm đến cảm8 nhận của Phàn Kim Tiếu, cậu cũng sắp không kìm được mà vọt sang bên cạnh nôn mửa rồi…

Phàn Kim Tiếu nuốt con côn trùn3g kia xong, tất cả mọi người đều ngồi vây quanh bên cạnh anh ta, quan sát chặt chẽ phản ứng của anh ta. Có thể là do thịt trùn9g cực giàu protein, sắc mặt Phàn Kim Tiếu rõ ràng tốt hơn vừa rồi rất nhiều, hiện giờ chỉ xem vết thương của anh ta còn chảy m6áu hay không thôi.

Nhưng vấn đề là ít nấm, nấm máu được nuôi lớn bằng máu người lại càng ít…
Đoàn Phong lắc đầu.
Sau đó đoàn người bọn họ lại xuất phát, đội hình khác với trước đây ở chỗ, lần này do Đoàn Phong và Viên Mục Dã dẫn đầu, Trương Khai và Đại Quân bọc hậu. Những người còn lại đều đi ở giữa đội ngũ.
Trên thực tế, Viên Mục Dã cũng không dám chắc có tác dụng hay không. Cho nên cậu liên tục hỏi cảm n5hận của Phàn Kim Tiếu, có cảm thấy chỗ nào trên người khó chịu không.
Phàn Kim Tiếu cười đáp:
Tàm tạm… Mọi người cũng đừng lo lắng, cho dù không có tác dụng gì cũng không sao cả, coi như là uống thuốc bổ đi!

Từ khi bọn họ vào hang động đến bây giờ cũng đã qua mười mấy tiếng đồng hồ, nhiệm vụ cũng đã từ nghĩ cách cứu hộ lúc ban đầu biến thành tự cứu mình. Còn may trước khi vào, bọn họ đã xét đến vết xe đổ của nhóm đầu tiên vào hang, cho nên mỗi người đều mang theo đồ ăn và nước uống cho hai ngày. Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ sẽ không xuất hiện vấn đề không đủ lương thực.
Lúc này Đoàn Phong liếc nhìn đồng hồ, sau đó trầm giọng nói với mọi người:
Mặc dù chúng ta bị mắc kẹt ở đây không phân biệt được thời gian, nhưng xem đồng hồ chắc là còn chưa đến ba tiếng nữa mặt trời sẽ xuống núi. Tôi muốn dẫn mọi người đi tìm lối ra, xem thử chúng ta có thể ra ngoài trước khi trời tối hay không.

Lần này, khi Nguyên Viện đề nghị dán miếng dán cách ly vi khuẩn lên vết thương trên tay Phàn Kim Tiếu, anh ta không từ chối nữa.
Giải quyết mối nguy cho Phàn Kim Tiếu xong, mọi người quây lại bàn bạc nên tiếp tục tìm lối ra như thế nào. Suy cho cùng, khả năng chờ nhóm người Hoàng Tông Nghĩa tìm được lối ra rồi quay lại đón bọn họ không thực tế cho lắm.
Nguyên Viện đáp:
Đừng gấp, chờ một chút xem sao…

Qua hơn mười phút nữa, sau khi xác nhận vết thương trên tay Phàn Kim Tiếu quả thật không còn chảy máu nữa, mọi người mới kích động hoan hô!
Hoắc Nhiễm tỏ vẻ không thể tin nổi:
Không ngờ con côn trùng kia ghê tởm như vậy mà lại có hiệu quả này!

Đoàn Phong cười nói với Viên Mục Dã:
Thế nào? Không thể chỉ nhìn vào ngoại hình của côn trùng chứ đúng không?

Thật ra đoàn người bọn họ vào hang chỉ cùng lắm là mười mấy tiếng thôi, nhưng giữa chừng đã xảy ra quá nhiều chuyện. Hơn nữa không gian ở đây kín mít, dễ dàng làm người ta cảm thấy áp lực và tuyệt vọng, cho nên dường như mỗi người đều không ôm hy vọng quá lớn đối với việc ra ngoài… Không có Hoàng Tông Nghĩa, dĩ nhiên Đoàn Phong trở thành trụ cột của mọi người. Sau khi nghe những lời nói của anh ta, mọi người đã sinh ra một chút mong muốn sống sót ra ngoài.
Trước khi xuất phát, Viên Mục Dã dặn dò Nguyên Viện, bảo cô ấy cần phải quan sát chặt chẽ hành động của mọi người, một khi phát hiện ai có triệu chứng chảy máu là phải cầm máu trước, sau đó lại nghĩ cách đi bắt côn trùng.
Bắt đầu từ lúc Phàn Kim Tiếu ăn con côn trùng kia xong, Đoàn Phong cũng đã lấy đồng hồ ra tính giờ. Trong tình huống bình thường, thuốc được hấp thụ sau khi uống ba mươi phút. Cho nên vừa đến giờ, Đoàn Phong đã chuẩn bị tháo ga rô cầm máu dưới nách Phàn Kim Tiếu để xem hiệu quả.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trở nên vô cùng căng thẳng. Mặc dù trước mắt chỉ là chuyện của một mình Phàn Kim Tiếu, nhưng nếu chứng minh được rằng ăn loại côn trùng này vào có thể miễn dịch với chất bí ẩn trong hang động, thế cũng coi như tạm thời tháo gỡ được mối nguy trước mắt cho mọi người.
Đoàn Phong nói với vẻ hối hận:
Sớm biết thế, lúc ấy đã bắt thêm mấy con côn trùng, không có nấm máu mà muốn bắt côn trùng thì… Khó đây!

Viên Mục Dã nghĩ ngợi rồi nói:
Không sao, chờ tới lúc đó rồi nói sau. Số lượng côn trùng ở đây nhiều, ắt hẳn sẽ có cách để bắt được…

Ai ngờ lúc này lại nghe Nguyên Viện nói:
Mọi người đừng vội, chờ một chút xem…

Nghe cô ấy nói vậy, mọi người lại bùng cháy lên hy vọng một lần nữa. Cả đám đều ngừng thở, nhìn chằm chằm vết thương trên tay Phàn Kim Tiếu không chớp mắt. Thời gian cứ thế trôi đi, cho đến khi Đoàn Phong khẽ nói:
Đã ngừng chảy máu năm phút rồi, có nên coi là có hiệu quả không?

Viên Mục Dã vỗ vai Phàn Kim Tiếu:
Yên tâm. Bất kể thế nào, chúng tôi đều sẽ đưa anh ra ngoài.

Có lẽ chính Phàn Kim Tiếu cũng không ngờ sự việc sẽ đi tới bước này, người không bỏ lại anh ta lại là nhóm của Viên Mục Dã… Mà Viên Mục Dã cũng có thể cảm thấy rõ ràng Phàn Kim Tiếu là một người khá cởi mở, dù cho đã rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng nhưng vẫn giữ tinh thần lạc quan.
Để đề phòng vết thương của Phàn Kim Tiếu bị chảy máu một lần nữa khi đột ngột tháo ga rô ra, Nguyên Viện vẫn kiên trì tròng túi truyền máu trước đó lên tay anh ta. Ai ngờ trong khoảnh khắc Đoàn Phong cởi bỏ ga rô cầm máu, vết thương trên tay Phàn Kim Tiếu phụt ra một dòng máu đen!
Vừa thấy tay Phàn Kim Tiếu lại chảy máu, trái tim mọi người đều lập tức rơi xuống đáy vực, ngay cả bản thân Phàn Kim Tiếu cũng nhũn người ra một cách rõ ràng, không còn tinh thần như vừa rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.