• 2,956

Chương 614: Bí mật quan sát


Đoàn Phong nhìn đồng hồ rồi xoa xoa mặt, hỏi:
Ngọn gió quỷ quái nào lôi cậu đến đây thế? Sớm thế này đã đến?


Viên Mục Dã ngửi th8ấy mùi rượu trên người Đoàn Phong thì biết trước khi đi ngủ anh ta đã uống nhiều rồi, nên đứng dậy đi lấy một cốc nước cho Đoàn Phong:
T3ìm được con quái vật ăn não kia rồi!

Đoàn Phong nhìn theo rồi nói:
Cậu yên tâm để hắn đi sao? Cậu đừng quên tình hình của hắn và người bên trong cũng không khác nhau nhiều đâu, đều không phải là con người.

Viên Mục Dã cười:
Nghi người thì không dùng, đã dùng thì không nghi, hơn nữa hắn cũng là sự tồn tại đặc biệt trong giống loài của mình... Để một sự tồn tại đặc biệt bên cạnh mình vẫn tốt hơn là để những kẻ xấu lợi dụng chứ?

Viên Mục Dã gật đầu:
Trông thì có vẻ là như vậy.

Lúc này Từ Lệ gọi điện thoại đến nói đã tìm được Cao Ngọc Bân, anh ta đã quay lại phòng làm việc, Viên Mục Dã lập tức dặn dò Từ Lệ bảo bọn họ nhất định không được đánh rắn động cỏ, chỉ cần theo dõi sát là được.
Chuyện này đối với Lệ Thần chỉ như ăn một bữa sáng, nhưng khi hắn đi vào phòng làm việc của Cao Ngọc Bân thì mặt biến sắc, Viên Mục Dã vội hỏi hắn sao thế?
Lệ Thần lắc đầu:
Không có gì, chỉ cảm thấy bên trong này có thứ rất đặc biệt...

Tinh thần Đoàn Phong lập tức tỉnh táo:
Nhanh vậy cơ à? Tôi còn tưởng giao cho cảnh sát cũn9g phải mất nửa năm một năm mới tìm được chứ? Thôi khỏi cần phải nói, chắc chắn là cậu lại hỗ trợ hả?

Viên Mục Dã kể chuyện mình 6như thế nào mà phát hiện ra Cao Ngọc Bân có vấn đề nói cho Đoàn Phong biết, sau đó Đoàn Phong liên tục chép miệng:
Đúng là thời thế đổi 5thay, lòng người không đổi! Giết vợ chưa tính, còn ăn mẹ nó mất nữa?

Không ngờ Lệ Thần lại lắc đầu:
Tôi không ngủ, vì không cần làm việc cho nên tôi cũng không làm theo thời gian nghỉ ngơi và làm việc thông thường...

Đoàn Phong nhìn Viên Mục Dã, nói:
Cậu nuôi một con mọt gạo à!

Khi Viên Mục Dã dẫn Đoàn Phong về nhà, Kim Bảo đang một mình chơi ném bóng trong sân, Kim Bảo tha quả bóng đặt trên bậc thang ngoài cửa, sau đó quả bóng tự mình bay ra ngoài, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Đoàn Phong cười nói:
Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ có lời đồn nhà cậu bị ma ám.

Viên Mục Dã cũng biết đội Từ Lệ không giúp gì được, nhỡ mà bị Cao Ngọc Bân phát hiện ra mình đã bị cảnh sát để mắt đến... xử lý không ổn có khi còn thành bữa ăn khuya của con quái vật kia ấy chứ.
Lúc này Viên Mục Dã đột nhiên nghĩ đến một người, cậu nói với Đoàn Phong:
Đi, cùng tôi về nhà!

Viên Mục Dã và Đoàn Phong quay đầu lại, thấy Lệ Thần mặc một bộ đồ thể thao, mặt cười ngây ngô đứng bên cạnh...
Đoàn Phong cười chào hỏi hắn:
Ngủ dậy sớm thế!

Đoàn Phong không nhịn được chửi má nó:
Lão Lâm này đúng là biết trốn việc, lúc quan trọng không bao giờ thấy mặt đâu! Tôi nói cho cậu biết, bên cảnh sát rồi cũng không làm được việc gì đâu, chúng ta phải nhanh nghĩ cách giải quyết con quái vật kia mới được, nếu không sẽ còn nhiều người bị nó ăn mất não.

Đương nhiên Viên Mục Dã hiểu điều này, nhưng giải quyết như thế nào bây giờ? Hiện tại bọn họ vẫn chưa biết con quái vật trong bụng Cao Ngọc Bân là thứ gì? Nhỡ đâu họ giết chết vật chủ hiện giờ, nó lại đi tìm vật chủ khác thì sao? Nếu thật sự như vậy thì chỉ là chết một Cao Ngọc Bân mà thôi, vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
Viên Mục Dã cũng không hiểu vì sao rõ ràng trong nhà không có người khác, mà tay Lệ Thần này chẳng có việc gì cũng muốn ẩn thân, cậu đành nói với không khí:
Ra đi, tôi có việc cần nhờ cậu...

Kết quả giọng Lệ Thần lại vang lên ngay bên cạnh bọn họ:
Tôi còn tưởng là tối nay anh không về chứ, không đúng, bây giờ đã là ngày hôm sau rồi, đúng là anh đã đi một đêm không về.

Viên Mục Dã lắc đầu:
Tôi cảm giác Cao Ngọc Bân có nỗi khổ riêng của mình, bởi vì trong ký ức của Mạnh Thư Tĩnh, tôi nhìn thấy Cao Ngọc Bân đã nhiều lần đuổi cô ấy đi, có điều lúc đó cô ấy không hiểu vì sao Cao Ngọc Bân lại làm như vậy.

Đoàn Phong nghĩ rồi nói:
Ý của cậu là Cao Ngọc Bân không còn tự kiểm soát được bản thân nữa rồi?


Là sao? Thứ gì đặc biệt?
Viên Mục Dã cau mày hỏi.
Lệ Thần cười nói:
Đặc biệt... già!
Nói xong, hắn đẩy cửa xuống xe, nhưng người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy cánh cửa xe mở ra mà không hề có ai bước xuống.
Viên Mục Dã không rảnh hùa theo bọn họ, cậu bảo với Lệ Thần:
Cậu đi thay quần áo đi, tôi có việc cần cậu giúp.

Trên đường đi, Viên Mục Dã nói qua tình hình cho Lệ Thần biết, hy vọng hắn có thể trốn trong phòng làm việc của Cao Ngọc Bân rồi bí mật quan sát, nếu như anh ta muốn ra ngoài đi săn... thì lập tức gửi tin nhắn cho Viên Mục Dã.
Sau khi cúp điện thoại, Đoàn Phong lắc đầu nói với Viên Mục Dã:
Cậu xem đi, nhất định là có thêm người chết rồi...

Viên Mục Dã thở dài:
Hẳn là con quái vật trong người Cao Ngọc Bân đói bụng, cho nên anh ta mới không thể không ra ngoài đi săn. Hơn nữa từ tần suất diễn ra các vụ án có thể thấy thời gian con quái vật này đói bụng ngày càng ngắn đi.

Đoàn Phong không nói gì nữa, đó cũng là lần cuối cùng anh ta hỏi Viên Mục Dã có tin tưởng Lệ Thần hay không... Cứ như vậy, Lệ Thần âm thầm trốn vào phòng làm việc của Cao Ngọc Bân, quan sát nhất cử nhất động hằng ngày của anh ta.

Vì không để anh ta phát hiện ra, Lệ Thần không thể động vào bất cứ vật gì trong phòng làm việc, cho nên mỗi ngày sau khi xác định Cao Ngọc Bân đã ngủ rồi hắn mới ra ngoài kiếm ăn, cũng chính là lúc Viên Mục Dã đưa cơm đến cho hắn.

Qua hai ngày quan sát, Lệ Thần phát hiện Cao Ngọc Bân không hề có hành động gì bất thường, thời gian nên ăn nên ngủ đều đảm bảo, chỉ là khi anh ta ngủ có chút biểu hiện quái dị...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.